Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 883: Chu Thành ranh giới cuối cùng (length: 8281)

Học viện Lục quân.
Chu Thành chờ bên cạnh điện thoại cả nửa ngày, mãi đến tối đèn tắt, vợ hắn cũng không gọi lại.
Xem ra lần này thật sự là rất tức giận.
Chu Thành ngồi lâu quá, đứng dậy chân tê rần.
Tháng sáu, khắp cả nước chỗ nào cũng nóng, hắn lấy tay quệt, trán lấm tấm mồ hôi.
"Chu Thành, điện thoại của anh còn gọi không?"
Lời nói của người lính gác cũng rất khiến người ta khó xử, cứ ngồi cũng thấy đẹp trai. Nhưng Chu Thành gọi điện thoại cứ chờ mãi, trông rất đáng thương, thấy Chu Thành cuối cùng cũng đứng lên, nhanh chóng nhắc nhở hắn:
"Bây giờ nếu không gọi điện thoại, thì phải đợi đến cuối tuần!"
Học viện quản lý nghiêm khắc, Chu Thành là học viên đến huấn luyện, không phải cán bộ giáo viên trong học viện, điện thoại chỉ được dùng một tuần một lần. Không giống như Chu Thành ở đơn vị của mình, dù sao cũng là làm trưởng ban doanh, điện thoại của đơn vị muốn dùng lúc nào cũng được.
Chu Thành cũng không thể chờ một tuần, hắn nghĩ, nếu mình không thu xếp ổn thỏa chuyện nhà họ Thạch, thì bên Hiểu Lan khó mà xong chuyện được.
Cuối cùng cuộc điện thoại này, hắn không gọi cho Hiểu Lan mà gọi cho Khang Vĩ.
"Cậu nói cho tôi cẩn thận xem, rốt cuộc tình hình bên nhà họ Thạch là như thế nào."
Khang Vĩ biết bao nhiêu, liền nói ra hết.
"Mọi người đều lừa Thạch Đại Nương, bà ấy biết hết cả rồi. Đại nương nói không ai nợ nhà họ Thạch, Thạch Khải hy sinh vì đất nước, là liệt sĩ vinh quang, quốc gia cũng sắp xếp công việc, cũng cấp tiền trợ cấp. Ngược lại là Ngụy Quyên Hồng, nghe nói có gì đó không đúng lắm, chị dâu với dì Quan có ý tốt đi nói chuyện, cố gắng để chia cho nhà họ Thạch thêm một căn nhà, Ngụy Quyên Hồng lại cố ý gây ngược lại, nói cứ nhất quyết muốn ở Tứ Hợp Viện hiện tại... Thành Tử ca, tôi tuy không có ở đó, nhưng anh nghĩ xem, chuyện lớn như thế nào mà chị dâu mới mở xe mất mấy tiếng để đến hỏi anh giải quyết thế nào, chắc chắn là chuyện không nhỏ. Kết quả anh lại hay; vừa mở miệng là nói muốn sang tên Tứ Hợp Viện cho Ngụy Quyên Hồng... Tôi nói thật, anh đừng nóng giận, chị dâu Hiểu Lan nổi giận là đúng đấy."
Ngụy Quyên Hồng này làm việc thật không để ý gì cả.
Được voi đòi tiên, sao có thể trách Hạ Hiểu Lan với Quan Tuệ Nga suy nghĩ nhiều.
Việc ở xưởng thuốc lá ngon lành không muốn làm, thì cũng phải xem có năng lực làm việc khác không chứ.
Công việc của Khang Vĩ bây giờ ngược lại rất tốt; công việc nhàn nhã, đơn vị tử tế —— cái loại người như hắn, Khang Vĩ là một trẻ mồ côi là liệt sĩ cũng không thể vào, là nhị thúc Khang Liêm Minh của hắn sắp xếp. Khang Liêm Minh đem con ruột của mình đưa đến cơ sở để chịu khổ rèn luyện, lại muốn cho Khang Vĩ an nhàn.
Khang Vĩ ngược lại càng muốn gây ngược lại.
Trình độ của hắn không cao, nhưng từ nhỏ sống trong môi trường mưa dầm thấm đất nên ở trong phòng làm việc cũng có thể làm khá ổn, lúc trước còn hăng hái tiến lên, sau này biết Khang Liêm Minh đã lên tiếng, chính là muốn cho hắn an nhàn sống qua ngày, cho nên dù hắn có cố gắng thế nào cũng sẽ không được giao cho nhiệm vụ quan trọng, Khang Vĩ mới dửng dưng không để ý.
Nhưng mà đó là do nhị thúc thân thích, ai mà không có người chết vì nước? Ngoài bố hắn ra, ông của Khang Vĩ tham gia quân ngũ thì anh em trong nhà cùng đi chết cả, chỉ còn lại ông của Khang Vĩ!
"Thành Tử ca, chúng ta móc tim ra nói một câu, dù tôi không làm việc gì, làm công tử bột thì cũng có tư cách đấy thôi, nhà tôi nỗ lực hai đời người mới có thể cho tôi được hưởng ngày tháng tự do thế này, anh nói có đúng không? Ngụy Quyên Hồng muốn một bước lên trời, thì cũng phải trả giá trước đã chứ! Lúc trước nhà họ Thạch nghèo khó, đâu phải lỗi của anh, vừa mới tới Bắc Kinh, mức sống đã muốn bằng nhà anh, muốn bằng chị dâu Hiểu Lan, hai ta đi làm ăn, không nói có bao nhiêu lần bị người chặn đường cướp hàng, chị dâu Hiểu Lan mua xe mua nhà, có phải là từ việc bán trứng gà kiếm tiền mà lên hay không?"
Khang Vĩ như súng máy, ba ba nói rất nhiều, giống như sợ Chu Thành cãi lại.
Trước mặt thì không dám nói, ở trong điện thoại thì nói được rất lưu loát, Chu Thành chờ hắn nói hết lời mới hỏi:
"Cậu nói xong chưa? Nói xong thì nghe tôi nói!"
Khang Vĩ lập tức im re.
Hắn từ trước đến giờ đều nghe Chu Thành chỉ huy, lần này cùng Chu Thành cãi lại, đến mình còn không quen.
Chu Thành cũng không trách Khang Vĩ, nếu Khang Vĩ không có ý tốt thì sẽ không nói nhiều như thế.
Xem ra Ngụy Quyên Hồng đúng là có chút gì đó không ổn.
Ấn tượng của Chu Thành đối với Ngụy Quyên Hồng rất mơ hồ, khi đó cả người hắn tâm tình không được ổn định, thứ nhất chỉ nghĩ là cho Thạch Đại Nương chữa mắt. Sau khi phẫu thuật xong, hắn liền quay trở lại học viện, cũng không có tiếp xúc nhiều với Ngụy Quyên Hồng.
Ngược lại sau khi hắn trở về, vì có cách liên lạc nên Ngụy Quyên Hồng có viết cho hắn hai bức thư.
Lần thứ nhất nói Thạch Đại Nương mắt đã hồi phục thị lực.
Lần thứ hai hỏi chuyện điều chuyển công tác.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo cho thấy Ngụy Quyên Hồng tự mình viết, lại còn có không ít lỗi chính tả.
Bây giờ Chu Thành nhắm mắt lại, căn bản không nhớ ra Ngụy Quyên Hồng trông như thế nào, dù sao thì cũng là phụ nữ nông thôn ở khu vực Tây Nam, nói chuyện giọng địa phương rất nặng. Ngoài ra, Chu Thành hoàn toàn không hiểu gì về người phụ nữ này.
"Trước mắt đừng đưa nhà của xưởng thuốc lá cho Tứ Hợp Viện vội, xem cô ta có phải đang tính dọn đi hay không, đợi cô ta có phản ứng gì thì tôi sẽ nói cho cậu biết nên làm thế nào. Chị dâu của cậu luôn nói được là làm được, chuyện này chắc chắn sẽ không để ý cậu thay tôi bí mật đến gặp Thạch Đại Nương, hỏi ý kiến của bà ấy."
Lời nói của Khang Vĩ, làm Chu Thành cảm động sâu sắc.
Chu Thành có tự tin kiếm tiền, dám làm ăn thuốc lá là vì có quan hệ cùng nhân mạch.
Số tiền này căn bản là nằm không cũng kiếm được.
Nhưng Hiểu Lan kiếm tiền vất vả lắm, ngày nắng gắt lái xe ra thị trấn bán trứng gà, một quả trứng gà kiếm một hai xu, từng chút một tích góp lên tiền vốn, còn bị lưu manh gây rối… Hiểu Lan thông minh chịu khó, người ta thì an phận ở nông thôn làm ruộng, còn nàng thì tự mình buôn bán, có thể có cuộc sống hôm nay là phải cố gắng.
Ngụy Quyên Hồng bất mãn với hắn cũng được, trong lòng Chu Thành cũng có áy náy.
Nhưng còn muốn đỏ mắt với Hiểu Lan thì tuyệt đối không thể được.
Chu Thành trước đây không nghĩ nhiều như vậy, Hạ Hiểu Lan hỏi hắn có giới hạn cuối cùng hay không, Chu Thành đương nhiên là có —— hắn tìm vợ con, không phải là để cưới về nhà lo việc gia đình, không phải để cho Hiểu Lan chịu khổ. Chẳng lẽ muốn để người khác sống tốt hơn Hiểu Lan? Vậy tuyệt đối không thể, ngay cả bản thân hắn cũng phải xếp sau vợ!
Hiểu Lan có Ngụy Quyên Hồng thì cũng phải có, việc này Chu Thành thực sự không làm được. Ngụy Quyên Hồng tự dưng lại muốn so đo với Hiểu Lan làm gì, Chu Thành cũng bực mình, Hiểu Lan thay hắn ra mặt giúp đỡ, chẳng lẽ lại giúp sai sao?
Suy nghĩ một ngày một đêm, hắn đại khái đã hiểu ra mình sai ở đâu.
Hắn phải tách Ngụy Quyên Hồng ra khỏi những người nhà họ Thạch.
Ngụy Quyên Hồng là người nhà họ Thạch, nhưng cô ta không thể đại diện cho toàn bộ nhà họ Thạch.
Trước khi cúp máy, Chu Thành lại nói thêm một câu:
"Khang Tử, nếu cậu có thời gian rảnh thì lại đến học viện một chuyến, tôi có cái này muốn giao cho cậu, rất quan trọng, không thể gửi qua bưu điện được."
Bây giờ trong lòng Chu Thành, không chỉ có mỗi một chuyện đè nặng.
Ngoài việc phải hiểu ý nghĩa "Sai biệt" mà Hiểu Lan nói để giải quyết tốt chuyện nhà họ Thạch; còn có phần tài liệu mà Khương Nghiên đưa cho hắn. Chu Thành không thể gọi điện thoại, càng không thể cho Phan Tam nhắn điện báo, lần trước bị cách ly thẩm tra làm Chu Thành hiểu ra rằng, vẫn luôn có người đang để ý đến sự lui tới giữa hắn và Phan Tam.
Hắn nhất định phải cẩn thận hơn.
Xem thử trước xem có thể tra ra chút gì không, rồi mới nói chuyện này cho Phan Tam ca.
Chu Thành không thể để Phan Tam ca rơi vào cạm bẫy của nhà họ Khương.
Loại chuyện đại nghĩa diệt thân này, muốn thật sự diệt mới được.
Nếu Khương Nghiên có thành ý thực sự thì hoàn toàn có thể đưa bản gốc tài liệu cho hắn, thu thập Khương Võ, Khương Nghiên tự nhiên có thể gặp được Tam ca!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận