Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 413: Chỉ là chạy chân tiểu đệ (length: 8616)

Đại học thì không cần người bảo vệ.
Từ cuối tháng 4 đến giữa tháng 8, Lý Đống Lương cùng Cát Kiếm đã theo Hạ Hiểu Lan 4 tháng.
Sau này đi Bằng Thành, hai người làm việc liền không hoàn toàn là hộ vệ, bên vật liệu xây dựng An Tâm có việc lặt vặt gì, bọn họ cũng phải chạy tới, bên Lưu Dũng trang hoàng gặp phải rắc rối gì, Lý Đống Lương và Cát Kiếm cũng phải nhúng tay. Không có chức vụ cụ thể, kỳ thật càng giống như là trợ lý dùng chung của Lưu Dũng và Hạ Hiểu Lan. Hạ Hiểu Lan học đại học không thể mang theo bảo tiêu, trong đại học Hoa Thanh cùng lắm thì chỉ xảy ra mâu thuẫn với bạn học, mang bảo tiêu làm gì, chẳng lẽ chỉ vì gây ầm ĩ rồi đè người ta xuống đất chà đạp sao?
Sau khi thanh toán thù lao cho hai người, Hạ Hiểu Lan cũng đã trịnh trọng hỏi qua tính toán của hai người.
Lưu Dũng có thể thuê hai người bọn họ, vẫn là theo bên người hắn hỗ trợ, nửa bảo tiêu nửa trợ lý, trên cơ bản chuyện gì cũng làm.
Lưu Dũng cũng không thể trả lương cao như Hạ Hiểu Lan, nhưng Hạ Hiểu Lan không cần bảo tiêu quanh năm, Lưu Dũng lại cần trợ lý cả năm, lương thấp hơn, nhưng tiền lương ổn định hơn. Mấy xưởng đầu tư bên ngoài ở Bằng Thành nhận người, một tháng có thể kiếm được 400 tệ, Lưu Dũng cũng có thể trả cho hai người số tiền tương tự, Lưu Dũng nói, chỉ cần hắn còn có việc làm, hai người này sẽ không thất nghiệp!
Đó là lương, cuối năm làm tốt còn có tiền thưởng.
Đối với điểm này, Vạn sư huynh bày quán ở chợ tiểu hàng hóa kỳ thực rất hâm mộ. Ngay cả Viễn Huy là người thầu các công trình trang trí tiền triệu, Lưu Dũng dù sao cũng là ông chủ, đi theo Lưu Dũng bên cạnh, nói ra cũng hơn hắn bày quán ở chợ tiểu hàng hóa.
Việc làm ăn của Vạn sư huynh rất sơ sài, mỗi ngày có thể kiếm mấy chục tệ, một tháng thực tế cũng có thu nhập trên nghìn tệ, hắn chỉ cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa so với tốc độ tích lũy của cải của Hạ Hiểu Lan, Bạch Trân Châu và những người khác, thì quá chậm!
Đều là làm buôn bán, vì sao hắn lại không bằng hai nữ đồng chí kia?
Vạn sư huynh nhìn An Tâm vật liệu xây dựng nhanh chóng được sửa sang xong, đây là mối làm ăn của Hạ Hiểu Lan và Bạch Trân Châu, Khang Vĩ góp vốn cùng làm, vì cửa tiệm này, Bạch Trân Châu hiện tại cũng không tự thân bày quán, dạo gần đây thuê hai người trông coi sạp hàng, công việc làm ăn vẫn tiến triển, Bạch Trân Châu lại đang làm việc khác.
Mà An Tâm vật liệu xây dựng lại có thể lâm thời thêm Lưu Dũng cùng Thiệu Quang Vinh làm cổ đông, hiển nhiên không có khả năng thêm Vạn sư huynh. Lưu Dũng và Thiệu Quang Vinh, một người có thể mang đến đơn đặt hàng, một người có thể lo liệu bộ phận sản xuất của xưởng, còn Vạn sư huynh tài giỏi cái gì? Tiền thì không có, năng lực không đủ, càng không có bất kỳ tài nguyên nào.
Mở tiệm lớn như vậy, mới gọi là làm ăn chứ.
Vạn sư huynh cũng hết sức cố gắng, Hạ Hiểu Lan sau này đến Dương Thành liền không thuê hắn, lẽ nào còn không hiểu là có ý gì sao!
Cát Kiếm ngấm ngầm đã thế chỗ của hắn rồi.
Có cơ hội mất đi là sẽ không trở lại, tạo dựng được sự tin tưởng không dễ dàng, nhưng muốn phá hủy thì lại rất dễ dàng!
… Lộc cộc lộc cộc.
Dọc theo đường đi đều là những âm thanh có tiết tấu này.
Tiếng xe lửa chạy trên đường ray.
Trần Khánh nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt rất mơ màng, đã 20 tuổi rồi, hắn vẫn là lần đầu rời tỉnh Dự Nam, lần đầu tiên ngồi xe lửa, lần đầu tiên rời nhà. Giấy báo nhập học được bọc trong từng lớp vải cẩn thận đặt ở trên người, chăn, chậu rửa mặt, quần áo đều có thể đánh rơi, chỉ riêng giấy báo nhập học thì không được làm mất.
Một tờ giấy mỏng manh, quan hệ đến tương lai của hắn.
Cuối tháng tám nắng gắt cuối thu rất gắt, trong toa tàu chen chúc nhiều người như vậy, nóng bức đến khó chịu. Bởi vì cùng ông cháu Trần Khánh đi chung, Hạ Hiểu Lan không nói chuyện ở giường nằm, nhường Trần Khánh cùng Trần Vượng Đạt ngồi ghế cứng. Đi chung không phải là khoe mẽ, ra ngoài thì nhường nhịn nhau chút, không nên gia tăng gánh nặng kinh tế cho người khác. May mà từ Thương Đô đi kinh thành chỉ mất hơn mười tiếng, dọc đường mọi người trò chuyện, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Xe đi đường khá xóc, cửa kính xe cũng không phải loại đóng kín, đều mở cửa sổ ra để khoang xe thông khí.
Lưu Tử Đào ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mỗi khi qua một thành phố hắn lại kinh ngạc hô nhỏ, ban đầu Lý Phượng Mai sợ hắn ngã xuống, sau tìm đến một sợi dây thừng buộc hắn vào ghế, Lý Phượng Mai liền yên tâm.
Trần Vượng Đạt thì kể chuyện khi ông đi lính, cũng là ngồi xe lửa đi.
"Không ngờ đến khi ngồi lại xe lửa, lại là nhờ phúc của cháu trai."
Có người bên cạnh tò mò, nhìn mấy người mang theo chăn đệm, thấy Trần Khánh và Hạ Hiểu Lan đều giống bộ dạng học sinh, liền hỏi có phải đưa con đi học không.
Trần Vượng Đạt trên ria mép đều lộ vẻ đắc ý: "Đâu chỉ thế, cả hai đều là đại học trọng điểm, cô bé này so với cháu trai ta không hề kém cạnh, thi đậu đại học Hoa Thanh đó!"
Lời nói đương nhiên kéo đến từng tràng kinh ngạc thán phục.
Một thôn mà có thể cùng lúc thi đậu hai đại học trọng điểm thì không có nhiều, đừng nói chi đến còn có người thi vào đại học Hoa Thanh.
Lưu Phân đã quen với những ánh mắt này; trước kia Hạ Hiểu Lan đi Bằng Thành, tỉnh có khen thưởng thủ khoa đại học, đó cũng là Lưu Phân lên nhận. Ban đầu nói bà biết bồi dưỡng con cái, Lưu Phân còn ngại, nghe nhiều thì những lời này bà cũng đã quen!
"Hiểu Lan, con có nóng không, mẹ chuẩn bị cho con ít nước nhé?"
Hạ Hiểu Lan lên xe có chút tinh thần không phấn chấn, chủ yếu vẫn là do nóng bức khó chịu. Lý Phượng Mai vội kéo Lưu Tử Đào qua, "Đổi chỗ cho chị Hiểu Lan con, nhường chị ấy ra ngồi cửa sổ cho mát!"
Hạ Hiểu Lan thật sự có chút không thoải mái, cũng không từ chối ý tốt của Lý Phượng Mai.
Lưu Tử Đào lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đổi chỗ cho Hạ Hiểu Lan.
Người đông thế mạnh quả nhiên là tốt; đoạn đường mười mấy tiếng đồng hồ này, không gặp phải kẻ buôn người và trộm cắp, trừ oi bức, ngược lại là rất thuận lợi đến ga kinh thành.
Chu Thành vốn bảo hôm nay muốn đến ga đón, giấy xin phép nghỉ nộp lên chỗ đoàn trưởng thì bị bác về, Chu Thành chỉ có thể giao chuyện này cho Thiệu Quang Vinh. Thiệu Quang Vinh sớm đã đến ga chờ, nghe nói Hạ Hiểu Lan đi cùng cả nam nữ già trẻ có 6 người, hắn còn mượn từ đơn vị một chiếc xe Jeep lớn.
Hiện tại không có cảnh sát giao thông bắt lỗi quá tải, phía sau chen chút thì vẫn đi được.
Thiệu Quang Vinh gần đây nghèo muốn chết, nợ Khang Vĩ 12000 không trả nổi, lại còn nợ thêm 20000 tiền cổ phần vào cửa hàng vật liệu xây dựng.
Là một người đàn ông gánh ba vạn nợ bên ngoài, cửa hàng vật liệu xây dựng mà không kiếm được tiền, hắn chỉ dựa vào tiền lương muốn trả hết số nợ, thế nào cũng mất mấy năm trời. Vì có thể mau chóng thoát nghèo làm giàu, Thiệu Quang Vinh đối với chuyện của cửa hàng vật liệu xây dựng cũng rất để bụng, cần người nào làm việc gì làm phê chuẩn gì, gần đây hắn đều rất tích cực.
Đương nhiên, muốn ôm đùi tẩu tử, đi theo tẩu tử cùng nhau kiếm tiền cùng nhau bay cao, việc đi đón người hắn càng phải tích cực hơn!
Chu Thành và Khang Vĩ đều là anh em đáng thương, tiểu Thiệu từ mười mấy tuổi đến giờ đổi không ít đối tượng, người này ngoại hình thì không thể chê được. Hắn rất là vênh váo lái xe Jeep vào sân ga, Trần Khánh xách theo đồ lớn đồ nhỏ, mặt mày xám xịt chen xuống xe lửa, thấy người khoanh tay dựa vào xe nhìn ngang ngó dọc chính là Thiệu Quang Vinh.
"Ở chỗ này!"
Hạ Hiểu Lan hướng Thiệu Quang Vinh kêu, Thiệu đại thiếu nhếch môi cười hở cả hàm răng. Cười rộ lên trông rất nhiệt tình, cái chậu rửa mặt trên tay Trần Khánh suýt nữa bị người bóp méo, chẳng lẽ, đây là đối tượng của Hiểu Lan?
Hiểu Lan thích kiểu này à?
Trần Khánh biết rõ xấu hổ, hắn cũng biết mình và đối phương chênh lệch.
Xe của Thiệu Quang Vinh, chỉ cần cái bậc lên xe đã khiến Trần Khánh không với tới được. Nhà họ Trần không mua nổi ô tô, Trần Vượng Đạt làm thôn trưởng cũng không đủ tiền mua. Thiệu Quang Vinh mặt trắng môi hồng, Trần Khánh nghĩ lại gương mặt đen thùi lùi của mình, cũng rất buồn rầu.
Sau đó Thiệu Quang Vinh vừa mở miệng, tim Trần Khánh liền chìm xuống.
"Tẩu tử, Thành ca bảo em đến đón, dì Lưu, mọi người đi đường có thuận lợi không?"
Một người đàn ông như vậy, lại chỉ là tiểu đệ sai vặt thôi sao?
Vậy đối tượng của Hiểu Lan, rốt cuộc là người như thế nào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận