Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1020: Si tâm vọng tưởng (length: 7989)

Harold có thể biết tin tức, không có nghĩa là La gia có thể sớm biết được.
Hạ Hiểu Lan đã ký hợp đồng hoàn tất với chính phủ thành phố, sự việc đã ngã ngũ thì tổ dân phố Phúc Điền mới thông báo cho La gia — cán bộ tổ dân phố cũng có chút cố ý; trước đó theo quy hoạch thống nhất, cả mảnh đất này đều bán cho nhà đầu tư nước ngoài, La Đức Quý, một trưởng thôn nhỏ bé, dựa vào cái gì mà dám đối đầu với chính sách quan trọng?
Phá hỏng sự hài hòa nha, một cái ao rác rưởi, bán chung cho nhà đầu tư nước ngoài thì có tiền bồi thường, bằng không sau này tổ dân phố Phúc Điền còn phải bỏ tiền ra thanh lý sửa chữa, may mắn là được Khải Hàng Điền Sản mua lại, tổ dân phố Phúc Điền coi như tiết kiệm được một khoản tiền.
La gia phá hỏng chính sách quan trọng, một mình giấu 23 mẫu đất ao rác, cán bộ tổ dân phố tức giận với La gia nên cố ý không nói cho họ biết tin tức trước khi nói đến tiền, quả nhiên vừa thông báo, La gia liền bắt đầu gào thét lên.
Người gào thét lợi hại nhất không phải La Đức Quý và La Diệu Tông cha con, mà là La lão nhân đã có tuổi.
Nghe nói chính phủ đem đất nhà mình ở Kim Trì trưng dụng để mở rộng bất động sản, đôi mắt già đục ngầu của La lão nhân đầy nước mắt, người cũng run rẩy dữ dội: "Đó là phong thủy bảo địa của La gia ta, sao có thể bán, sao có thể bán... Diệu Tông, Diệu Tông, có phải con đã làm chuyện gì không?"
La Diệu Tông còn chưa hiểu ra sao.
Hắn ngược lại muốn tiếp xúc với nhà đầu tư nước ngoài, muốn bán lấy tiền bồi thường, nhưng bị ông nội nhốt trong nhà, căn bản không có cơ hội đi bán!
Bất quá việc ao rác bán đi thì La Diệu Tông lại là người vui mừng nhất, bán kiểu gì hắn không cần biết, 23 mẫu đất kia sẽ được bao nhiêu tiền bồi thường?
La Diệu Tông vui mừng muốn bay lên, mặc kệ ông nội khóc lóc, hưng phấn truy hỏi.
Lão cha La Đức Quý của hắn lại cảm thấy không có ý gì bình thường, tại sao đất bán đi rồi mới thông báo cho La gia, chẳng lẽ là cấp trên có ý kiến với hắn? La Đức Quý cũng có chút chột dạ, ao rác không bị nhà đầu tư nước ngoài mua được, thật sự là do lúc trước hắn giở trò.
"Chủ nhiệm, ông xem chuyện này..."
Chủ nhiệm tổ dân phố cười ha ha: "Chuyện không rõ ràng sao, đây là chính phủ thành phố phê duyệt cho công ty tư nhân làm khu chung cư đầu tiên, nếu tôi là ông thì tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp công việc của người ta, đừng nghĩ gây sự vô cớ, chỗ đó rác đều do người thôn Cam Tuyền đổ xuống, người ta miễn phí hỗ trợ thanh lý, các ông còn muốn thế nào nữa? Lão La đồng chí, làm người không nên quá tham lam, phải biết điểm dừng!"
Lời chủ nhiệm khiến La Đức Quý tim đập thình thịch.
Đây không phải ám chỉ, mà chính là nói rõ, không nên đi gây sự với người mua, nếu là ý kiến phúc đáp của chính phủ thành phố cho khu chung cư đầu tiên thì chính phủ chắc chắn rất chú ý dự án này, không muốn có bất kỳ ai gây rối phá hoại!
La Đức Quý còn nghe ra được sự bất mãn của chủ nhiệm tổ dân phố.
Hắn làm trưởng thôn do thôn dân bầu ra, nhưng không được tổ dân phố Phúc Điền đồng ý, cũng không thể ngồi yên ổn được.
Trong lòng La Đức Quý khổ sở, chỉ vì cái "phong thủy bảo địa" trong miệng ông già mà hắn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan; cuối cùng ao rác vẫn bị bán mà còn để lại ấn tượng xấu với cấp trên!
Mặc kệ ông già than khóc, La Đức Quý vỗ ngực cam đoan sẽ phối hợp quyết định của chính phủ thành phố.
Không phối hợp thì có ích gì?
Đất đai dù sao cũng là của quốc gia.
Hoàn cảnh của Bằng Thành chính là khai phá xây dựng, đây là xu thế không thể cản nổi!
Tiễn người của tổ dân phố đi, La lão nhân thu nước mắt, đôi mắt già đục ngầu toát ra vẻ tức giận, tiện tay cầm lấy một cây gậy, đập mạnh vào La Diệu Tông: "Đều tại mày, đồ vô liêm sỉ, làm cho mọi người biết phong thủy bảo địa của La gia, bây giờ bị người mua mất rồi, La gia thiệt lớn!"
Ba đời độc đinh đều không thể ngăn La lão nhân đánh người, La Diệu Tông bị đánh kêu gào thảm thiết, La Đức Quý liền ngăn cản cũng không muốn.
Hắn đã sớm muốn đánh con, lần nào cũng là ông già ngăn lại, bây giờ ông già tự mình ra tay, không liên quan gì đến hắn.
La Diệu Tông bị người ông vẫn luôn thương yêu đánh một trận, cũng cảm thấy tủi thân, vừa ôm đầu chạy trốn, vừa biện bạch cho mình: "Không liên quan đến con mà, có người đã hỏi thăm về ao rác rồi, không phải con muốn bán, là người ta đã sớm muốn mua..."
Suy nghĩ của La Diệu Tông trở nên rõ ràng, chính hắn cũng giật mình.
Cô nàng sát thủ kia hỏi thăm ao rác để làm gì.
Không bao lâu thì ao rác có người mua mất, hai chuyện này chắc chắn có liên quan.
La Diệu Tông vừa dừng lại đã bị mấy cây gậy nện vào người, La Đức Quý cuối cùng cũng cứu con trai: "Ba, ba để cho Diệu Tông nói rõ ràng xem, chuyện bán đất là việc của La gia mình hay không, mà vô duyên vô cớ bị người khác chơi xỏ, La gia còn mặt mũi nào?"
Đất đai đã bị bán mà đến giờ cấp trên mới thông báo cho La gia, La Đức Quý cũng rất khó chịu.
La Diệu Tông ánh mắt né tránh, ấp úng không chịu nói thẳng, La lão nhân lại vung gậy lên, La Diệu Tông mới cuống cuồng: "Chính là cô nàng sát thủ trước đây dẫn người đánh con đó, hôm con đi uống rượu về, cô ta dẫn theo một người đàn ông đến ao rác bắt con lại, hỏi con chuyện mảnh đất này... Nhất định là cô ta!"
Người phụ nữ dẫn người đánh La Diệu Tông, La Đức Quý cũng biết.
La Đức Quý đi cứu con trai còn bị đối phương phun máu chó vào đầu.
Con trai ông không biết cố gắng, còn giở trò lưu manh với người khác, cho nên bị đánh.
La Đức Quý cũng không muốn nói đạo lý, nhưng người ta đông thế mạnh, La Đức Quý không thể không phân biệt phải trái.
Ông nghi hoặc nhìn La Diệu Tông: "Có phải con thấy cô ta xinh đẹp nên cấu kết với cô ta, đem ao rác đi không?"
La lão nhân cũng siết chặt gậy.
Nếu thật là như vậy, cháu ngoan thật là có tiền đồ.
Đáng tiếc là làm việc xấu cũng cần có đầu óc, La Diệu Tông nào có tâm cơ như vậy, thề thốt là không phải mình làm.
La lão nhân lập tức rất thất vọng, La Đức Quý cũng ỉu xìu buồn bã.
Gia phong của La gia là như vậy, không sợ con cháu thiếu đạo đức, người hiền lành chỉ toàn bị bắt nạt, vẫn là nên xấu một chút thì mới sống tốt được.
Xấu hay không không quan trọng, chỉ sợ không đủ thông minh.
La Diệu Tông đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn còn ngốc nghếch, La Đức Quý lo lắng: "Ba, có lẽ nên cho Diệu Tông cưới vợ về quản lý nó, biết đâu sau khi có gia đình thì nó sẽ hiểu chuyện."
La lão nhân chép miệng: "Diệu Tông, người muốn hỏi thăm tin tức của con, chắc hẳn là người đã mua phong thủy bảo địa của La gia, con nói xem có phải đã trêu ghẹo cô ta không, có phải cô ta rất xinh đẹp?"
La Diệu Tông ngơ ngác gật đầu.
Xinh đẹp thì quả thực là rất xinh đẹp, hắn trước giờ chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, cho dù là minh tinh trên TV, cũng không có sự tươi tắn của cô ta.
La lão nhân vỗ tay:
"Vậy thì tốt rồi, cô ta mua đất rồi thì con cứ cưới cô ta về, chẳng phải lại trở về tay La gia chúng ta sao! Hai đứa sinh con, đều là người La gia, mảnh đất đó đời đời kiếp kiếp vẫn là của con cháu La gia!"
Trong đầu La Diệu Tông hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Lan, nếu có thể cưới được Hạ Hiểu Lan, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến La Diệu Tông cảm thấy xốn xang.
Hạ Hiểu Lan thì xinh đẹp thật đấy, nhưng người lại quá dữ.
Cưới về chắc chắn hắn chỉ có bị thu thập thôi, mỗi ngày bị đánh ba trận, xinh đẹp thế nữa thì cũng có ích gì!
La Đức Quý rất cạn lời, ông già thật dám nghĩ, Diệu Tông là người thế nào, đối phương lại là người có thể bỏ tiền mua 23 mẫu đất, người ta có thèm lấy Diệu Tông hay sao?
La Đức Quý dù sao cũng không dám nghĩ!
La lão nhân gật gù:
"Người ta phải dám nghĩ dám làm, chuyện bây giờ không có khả năng, sau này chưa chắc không có chuyển cơ. Con nghe ta nói này, cô ta mua đất muốn xây nhà, con là trưởng thôn Cam Tuyền, có giỏi hơn nữa cũng chỉ là cá mè một lứa, gặp phải rắn địa phương thì cũng không có cách nào, chờ cô ta bắt đầu khởi công thì con dẫn người đến đòi cách nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận