Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 880: Ta tin Chu Thành trung thành (length: 8142)

"Chu Thành, ngươi quả thực là tự mình đa tình, ăn nói linh tinh!"
Chu Thành đi ở phía trước, phía sau truyền đến tiếng Khương Nghiên nghiến răng nghiến lợi gọi với theo.
Khiến những người đang sôi nổi trên sân bóng đều ghé mắt nhìn.
Nữ thần Khương Nghiên, thật sự có gì đó với Chu Thành sao?
Hai người ở học viện có độ chú ý rất cao, trong học viện nam nhiều nữ ít, nữ học viên như Khương Nghiên đều là quốc bảo, Khương Nghiên lại càng là đỉnh điểm gây chú ý.
Từ ban đầu, Khương Nghiên đối với tất cả nam học viên đều có quan hệ như nhau, cũng không ai nói gì.
Gần đây, Khương Nghiên thật sự hay tìm Chu Thành.
Hai người này, rốt cuộc là thế nào, ngầm cũng có rất nhiều suy đoán.
"Suỵt, đừng nói lung tung, Chu Thành có đối tượng, đối tượng của hắn đẹp lắm."
Những người đã gặp Hạ Hiểu Lan không ít thì thầm hai câu.
Nhưng càng nhiều người chưa từng gặp, bọn họ quen thuộc hơn chính là Khương Nghiên.
Còn có thể có người so với Khương Nghiên xinh đẹp hơn sao?
Tìm đối tượng đâu thể chỉ vì cái đẹp, Khương Nghiên không chỉ đẹp, còn là bậc nữ nhi không thua kém nam nhi, tuổi còn trẻ, đã có quân hàm trên người. Nếu Chu Thành không chọn Khương Nghiên, đúng là mắt bị mù rồi.
Loại chuyện này thật sự đáng ngưỡng mộ, Chu Thành chưa từng cười với các nữ học viên, ai bảo người ta giỏi; đã có đối tượng mà còn được nữ thần Khương Nghiên coi trọng.
"Cậu nói xem, đối tượng của Chu Thành có biết không?"
Biết ư?
Biết chắc chắn đã sớm làm loạn lên rồi.
Bất quá có làm loạn lên cũng không sao, không có đối tượng trước kia, giờ chẳng phải vẫn có Khương Nghiên đang mặn nồng đấy sao!
Ai nói người ở học viện lục quân không bát quái, cả ngày bị nhốt trong huấn luyện và học tập, so với đại học bình thường buồn tẻ hơn nhiều, khó có dịp ra ngoài, nói vài chuyện mới mẻ trong học viện, chuyện đó cũng bình thường thôi. Đỗ Triệu Huy lái xe Jeep 212 đã cải tạo, kính xe dán màng đen, nếu không cố tình nhìn, thật không dễ gì thấy được người trong xe.
Dù sao, hai người làm lính ra từ học viện, mượn xe Jeep che chắn, ngồi xổm bên cạnh xe tán gẫu, bàn về tin tức trong học viện hăng say.
Khang Vĩ ngồi trong xe nghe, mồ hôi lạnh túa ra: Mấy người nói bậy nói bạ, làm hại anh Thành mất thôi!
Lén nhìn Hạ Hiểu Lan, người đang nắm vô lăng mặt không chút biểu cảm, trông không giống đang giận, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là đang vui vẻ.
Quan Tuệ Nga tối qua đã mắng con trai một trận té tát, hôm nay cũng không thể mắt thấy để Chu Thành gánh họa trên lưng.
"Hiểu Lan, mấy người này căn bản không hiểu gì hết..."
"Quan dì, cháu không sao, điểm này cháu tin Chu Thành."
Quan Tuệ Nga thở phào nhẹ nhõm, tin là tốt rồi; nếu không giữa hai đứa nhỏ thực sự sẽ có chuyện không hay a.
Hạ Hiểu Lan chưa từng hoài nghi sự chung thủy của Chu Thành.
Vấn đề giữa nàng và Chu Thành, không phải do Khương Nghiên có thích Chu Thành hay không.
Đây là do ý nghĩ của nàng và Chu Thành có khác biệt, không liên quan đến người ngoài.
Hạ Hiểu Lan khởi động xe: "Quan dì, cháu trở về kinh thành còn có chút việc, cháu thấy Chu Thành hôm nay chắc không xin nghỉ được, hay là chúng ta xuất phát luôn đi?"
Quan Tuệ Nga sao có thể nói không được.
Chu Thành từ nhỏ đã có chủ kiến, nói đi lính liền đi lính, nói lên tiền tuyến cũng không thèm chào hỏi người nhà, ngược lại Quan Tuệ Nga cảm thấy, nên có người dạy dỗ Chu Thành mới phải.
"Đi thôi, đừng đợi nó, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"
Vừa đi vừa nói chuyện?
Tốt nhất đừng là chuyện của Thạch gia, nếu Chu Thành không nghĩ thông suốt, Hạ Hiểu Lan thực sự sẽ không quản nữa.
Chuyện của bản thân cô còn bận không hết, nếu không có ý định kết hôn với Chu Thành, cô không cần phải thay Chu Thành làm phần tâm sự này – Hạ Hiểu Lan không muốn thừa nhận, nàng ở Thạch Gia Trang một đêm, ngoại trừ lo ban đêm đi đường nguy hiểm, còn thực sự đang chờ mong buổi sáng Chu Thành sẽ có câu trả lời khác.
Hạ Hiểu Lan vừa đạp chân ga.
Cô quả thật là đang hy vọng xa vời.
Một kiểu suy nghĩ, đến tuổi của Chu Thành, không sai biệt lắm đã định hình.
Chu Thành tuy mới 22 tuổi, nhưng đã làm doanh trưởng, lên thiếu tá, gia thế còn rất tốt. Từ lần đầu gặp mặt, Hạ Hiểu Lan đã biết Chu Thành vô cùng tự tin, đối với người yêu và vật đều nhất định phải có được.
Hạ Hiểu Lan thích sự tự tin của Chu Thành, lần đầu gặp mặt Chu Thành mang vẻ lưu manh nhưng tự tin, phối hợp thêm cái mặt nổi bật kia, khiến Hạ Hiểu Lan không thích cũng khó.
Tình yêu là thứ bay bổng.
Hôn nhân là muốn đáp xuống mặt đất.
Chu Thành tự tin, đôi khi lại là tự phụ!
Hạ Hiểu Lan tối qua nằm trên giường không ngủ được, thay đổi vị trí suy nghĩ, cũng đứng ở góc độ của Chu Thành mà nghĩ thử xem.
Chu Thành cảm thấy chuyện lo phòng ốc không quan trọng, ngoại trừ cảm giác chịu thiệt của Thạch gia, còn có sự tự tin của hắn - hắn ở trong quân đội, có thể tự dựa vào sức mình làm doanh trưởng, lên thiếu tá. Hắn nếu mà ra ngoài làm ăn, có thể nắm bắt cơ hội kinh doanh, dựa vào chuyển thuốc lá, năm 84 đã kiếm được mấy chục vạn.
Hạ Hiểu Lan là người biết trước giác ngộ, tích lũy kinh nghiệm sống rồi mới đến thôn Tân Thủ đi đánh quái.
Chu Thành thì thực sự thông minh.
Thông minh đến tự phụ, cho rằng mình có năng lực, một đời chiếu cố Thạch gia, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của cô sau khi kết hôn?
Nhưng mà Hạ Hiểu Lan để ý há chỉ là chất lượng cuộc sống vật chất!
Cô không nghĩ, trong vật chất lại phải dựa vào Chu Thành nuôi, Chu Thành chuyên tâm vào sự nghiệp quân đội, Hạ Hiểu Lan thay hắn chia sẻ thêm chuyện khác... Hạ Hiểu Lan cũng không cảm thấy tủi thân, cái mô hình nam chủ ngoại nữ chủ nội, trước giờ cô đã không tán thành. Xem xét sự nghiệp của một người có đáng giá hay không, không thể toàn xem một năm lương bao nhiêu, Hạ Hiểu Lan tự muốn kiếm tiền, cũng không nghĩ muốn để người bên cạnh vì tiền mà lo.
Huống chi Chu Thành cũng không cần lo tiền.
Hắn lúc trước đã quyết đoán mua Tứ Hợp Viện, chờ bất động sản tăng giá, tương lai sẽ không nghèo khó.
Hạ Hiểu Lan tức giận, còn có một nguyên nhân khác, khi trước cô dặn Chu Thành mua thêm nhà, đặc biệt là phòng ở ở kinh thành không cần ngại nhiều. Tiền giữ trong tay sẽ mất giá, đầu tư mới có thể tăng giá... Chu Thành lại là nghe theo, Hạ Hiểu Lan nói cho hắn biết chiêu thức bảo hộ tài sản, mắt hắn cũng không hề chớp một cái, đã muốn sang tên một bộ cho Ngụy Quyên Hồng?
Cho dù cho Thạch Đại Nương, cũng còn hơn cho Ngụy Quyên Hồng.
Thạch Đại Nương cái gì cũng biết, lại không biết báo đáp, còn giả bộ như không biết.
Mà thôi, Chu Thành còn không sốt ruột, mình cần gì phải lo lắng!
Hạ Hiểu Lan nắm vô lăng, rất nhanh đã lái ra khỏi Thạch Gia Trang.
...
"Khương Nghiên, cô đừng có khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi, nhà họ Khương ở Kim Lăng có thể ép Phan tam ca đi, cô cứ thử xem, xem nhà họ Khương có dám động vào tôi không!"
Chu Thành từ sáng sớm đã xin phép muốn ra ngoài, nhưng bị Khương Nghiên chặn lại.
Hắn thực sự hận không thể bóp chết Khương Nghiên!
"Chu Thành, tôi đã nói, tôi muốn gặp Phan tam ca, chỉ cần anh cho tôi gặp được Phan tam ca, tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh nữa."
Khương Nghiên thề son thề sắt, Chu Thành chán ghét không giấu được, lách qua Khương Nghiên liền đi.
Khương Nghiên cau mày:
"Chu Thành, anh thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi không hề thích anh... Tôi muốn gặp Phan tam ca là có nguyên do, tôi có được tài liệu quan trọng về vụ án của anh ấy, nếu có thể giao cho cấp trên, Phan tam ca chắc chắn sẽ có thể trở về quân đội!"
Lần này, Chu Thành rốt cuộc cũng dừng bước vì Khương Nghiên.
Hắn nhìn chằm chằm Khương Nghiên rất lâu, "Nếu không phải cô điên rồi, thì cũng là một cái bẫy khác của Khương gia. Khương Nghiên, cô nói xem tôi có tin cô không?"
Tài liệu có lợi cho Phan tam ca, tuyệt đối sẽ có hại cho Khương Võ, lẽ nào Khương Nghiên muốn đại nghĩa diệt thân sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận