Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 532: Tìm tới cửa (length: 7713)

Bị một người có bệnh nhìn chằm chằm là rất đáng sợ.
Đáng sợ nhất là, người có bệnh không cho rằng mình có bệnh, người bị nhìn chằm chằm lại hoàn toàn không biết gì cả.
Cuối tuần này tham gia thi vòng hai cuộc thi tiếng Anh thì phần thi khẩu ngữ xảy ra chút ít ngoài ý muốn.
Hạ Hiểu Lan về trường liền lập tức trao đổi với Lâm lão sư.
Nàng kể lại tình huống lúc đó cho Lâm lão sư, Lâm lão sư ngược lại không nổi giận, có chút thất vọng nhưng vẫn cổ vũ, tán thành Hạ Hiểu Lan: "Nếu đây là quan điểm của ngươi, ngươi nên kiên trì, có thể sẽ ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng, nhưng phần trả lời miệng của em rất tuyệt. Nói thật, trình độ nói miệng của em vượt quá mong đợi của thầy, thầy rất tự hào về em."
Nếu Hạ Hiểu Lan là con nhà ngoại giao, hoặc gia đình tri thức nào đó, từ nhỏ đã học ngoại ngữ, lại có điều kiện luyện khẩu ngữ, thì trình độ của nàng sẽ là chuyện "đương nhiên". Nhưng nàng không phải, nàng là một đứa trẻ lớn lên ở vùng nông thôn xa xôi tỉnh Dự Nam, điều này Lâm lão sư hiểu rõ hơn ai hết, một học sinh nông thôn muốn học tiếng Anh đến mức này là khó khăn thế nào.
Không có môi trường ngôn ngữ, không được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, mà chỉ mới tiếp xúc tài liệu giảng dạy tiếng Anh ở cấp ba?
Hạ Hiểu Lan có thể lọt vào vòng bán kết, Lâm lão sư đã tương đối hài lòng.
Về phần trận chung kết, nhiều sinh viên các trường lớn khác sẽ bị loại, toàn quốc có rất nhiều trường đại học, không chỉ có Hoa Thanh mới có nhân tài, mà những trường ngang hàng với Hoa Thanh cũng có vài chỗ, số lượng sinh viên các trường đó là bao nhiêu? Còn có một số sinh viên, tuy không thể thi vào những trường đại học có tiếng, nhưng về mặt thiên phú ngôn ngữ, thì không hoàn toàn phụ thuộc vào điểm thi đại học. Lâm lão sư cảm thấy trình độ Hạ Hiểu Lan thể hiện đã rất tốt, mới năm nhất thôi mà, Hạ Hiểu Lan còn có không gian tiếp tục tiến bộ, và có thời gian mà!
Vì sao đại học còn cần học ngoại ngữ?
Không chỉ vì giấc mộng du học của một bộ phận sinh viên, nhiều ngành học muốn tiếp xúc với nghiên cứu hàng đầu thế giới, người ta sẽ không viết luận văn bằng tiếng Trung.
Nếu muốn vượt trội người khác, trước hết phải theo kịp bước chân của họ, không học tốt ngoại ngữ thì chẳng khác nào đóng cửa làm xe.
Chuyện này Hạ Hiểu Lan cũng đã trao đổi qua với Lâm lão sư rồi. Chuyện đã qua thì cho qua. Lâm lão sư tuy cảm thấy cơ hội Hạ Hiểu Lan vào chung kết rất nhỏ, trước khi có kết quả, vẫn kiên trì tranh thủ thời gian sau khi hết giờ học để bồi dưỡng thêm cho Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan cũng sẽ không từ chối việc được bồi dưỡng này.
Nàng rất cảm kích việc Lâm lão sư sẵn sàng hi sinh thời gian nghỉ ngơi để bồi dưỡng thêm cho nàng, chuyện tham gia thi cử là một chuyện, nhưng việc học được kiến thức sẽ luôn thuộc về mình, Hạ Hiểu Lan thấm thía hơn ai hết, dù cho trọng sinh một lần, những thứ mình đã nỗ lực học được ở đời trước, đời này vẫn sẽ mang lại cho nàng những hồi báo xứng đáng!
Ngoài việc thi vòng hai cuộc thi tiếng Anh không được như ý, không thấy Trần Khánh ở Đối Ngoại Kinh Mậu, thì những chuyện còn lại trong cuối tuần này đều là chuyện tốt.
Sau khi Ngũ giám đốc và chủ nhà Tứ Hợp Viện Thập Sát Hải làm xong giao dịch, từ ngân hàng vừa lấy ra một khoản tiền mặt, Hạ Hiểu Lan đã trở thành chủ nhà mới.
Căn nhà này chính thức thuộc về nàng.
Hạ Hiểu Lan sờ những viên gạch xanh cũ, trong lòng vô cùng kiên định.
Căn nhà này khác với nhà ở thôn Thất Tỉnh, xây nhà ở thôn Thất Tỉnh, phần lớn là để hoàn thành tâm nguyện của Lưu Phân, cho Lưu Phân một gia đình. Còn căn viện ở Thập Sát Hải là bất động sản thứ nhất của Hạ Hiểu Lan vào thời điểm này, cảm giác hài lòng và kiên định thật khó diễn tả bằng lời. Ngũ giám đốc cũng rất cảm khái, người ăn lương nhà nước thì vẫn phải ở nhà tập thể chật hẹp, còn người làm tư đã mua được hết cái đại viện này đến cái khác.
Ai mà không muốn ở nhà rộng chứ, một nhà chen chúc trong phòng nhỏ, đến vợ chồng sinh hoạt riêng cũng sợ gây tiếng động lớn cho người nhà nghe thấy.
Ngũ giám đốc chỉ cảm khái nhất thời, việc bỏ công việc ổn định để ra làm tư nhân thì không có khả năng, người làm tư kiếm được nhiều tiền nhưng không thể sánh bằng địa vị xã hội của ông.
"Ngũ Hành, thật sự rất cảm ơn anh."
Hạ Hiểu Lan tỉ mỉ kiểm tra căn nhà một lượt, sau đó mua một ổ khóa mới để thay rồi mới cảm ơn Ngũ giám đốc.
Việc mua thêm trái phiếu quốc gia là không thể, cửa hàng quần áo đang muốn đẩy mạnh doanh thu vào cuối năm, cộng thêm căn nhà ở Thập Sát Hải, tiền còn lại của Hạ Hiểu Lan không tới 4 vạn. Nếu dồn hết mua trái phiếu, việc xoay vòng vốn kinh doanh sẽ rất bất tiện. Ngũ giám đốc không phải là loại người Hạ Hiểu Lan không mua trái phiếu là sẽ trở mặt, việc giao thiệp giữa người với người phải là mối quan hệ lâu dài, nhiệm vụ mua trái phiếu năm nay vẫn chưa xong, Ngũ giám đốc cũng không thể vì chuyện đó mà giận Hạ Hiểu Lan.
Mọi người hòa thuận thì tốt hơn, sang năm vẫn còn mà!
Hạ Hiểu Lan muốn mời Ngũ giám đốc ăn cơm, Ngũ giám đốc là một người quản lý ngân hàng thích ăn bạo đỗ.
Thoải mái ăn no bụng cũng chẳng hết mấy chục đồng. Hạ Hiểu Lan tiêu số tiền này rất đáng.
Nàng khoác ba lô ra ngoài, ba lô vải bạt mua ở Dương Thành, hợp với thân phận học sinh hơn là cặp công văn.
Khi chia tay Ngũ giám đốc, Hạ Hiểu Lan để hai gói báo gói thuốc lá trong giỏ xe của Ngũ giám đốc: "Mấy ngày nay làm phiền anh, để anh phải bận lòng!"
Không cho Ngũ giám đốc cơ hội từ chối, liền đạp xe đi. Ngũ giám đốc vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, mở tờ báo ra thì thấy là hai gói "Trung Hoa". Cô bé Hạ này quỷ ma ranh mãnh đâu có giống học sinh! Đương nhiên cũng không có mấy người là học sinh, tự mình bỏ mấy vạn tệ ra mua nhà, trừ Lưu Dũng có tiện xem qua một chút, những quyết định cho chuyện lớn thế này từ đầu đến cuối đều là do Hạ Hiểu Lan tự làm.
Khang Vĩ và Chu Thành tuy không đến mức nghiện thuốc lá nặng nhưng muốn lấy một ít thuốc lá lẻ cũng rất dễ, Hạ Hiểu Lan thì không lo việc này.
Nàng đến Kinh Thành cũng ít khi tặng ai thuốc lá, dùng lời Thang Hoành Ân để nói thì đây là thủ đoạn làm ăn, còn là học sinh thì phải có dáng vẻ của học sinh. Ví dụ như, nàng đang học ở Hoa Thanh, mang thuốc lá rượu đến cho các thầy cô trong khoa, vậy chắc chắn là không phù hợp! Thay vì tặng đồ để lấy lòng, thà đứng đầu về học tập, không thầy cô nào không thích học sinh cố gắng, nghiêm túc cả.
Hạ Hiểu Lan vẫn còn đắm chìm trong niềm vui căn nhà thật sự về tay mình.
Ngày thứ hai sau khi tan học, lại có người tìm đến nàng.
Một người phụ nữ rất có khí chất, tháng 12 mà vẫn mặc một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu đậm, áo khoác nhẹ mà lại có dáng rất đẹp mặc lên người nàng lại càng thêm duyên dáng, từ chất liệu đến phối hợp, trong cái thời đại này đều là những thứ nổi bật khác thường.
Như bước ra từ trang tạp chí thời trang nước ngoài, gương mặt không chút biểu cảm, biến sân trường Hoa Thanh thành sàn chữ T của tuần lễ thời trang Paris.
Đúng vậy, chính là kiểu người mẫu Hạ tổng từng thấy trên sàn chữ T với khí chất cấm dục!
"Xin hỏi ngài là..."
Người phụ nữ mỉm cười: "Ta là mẹ của Quý Giang Nguyên, con là bạn Hạ Hiểu Lan phải không? Ta thường nghe Giang Nguyên ở nhà nhắc đến con, chúng ta có thể nói chuyện chút được không?"
Hạ Hiểu Lan kỳ thực sớm đã có dự đoán, Quý Giang Nguyên không giống Thang Hoành Ân, lại giống mẹ của hắn.
Nhưng mẹ Quý Giang Nguyên tìm đến mình làm gì?
Hạ Hiểu Lan không tin rằng Quý Giang Nguyên sẽ thường xuyên nhắc đến mình ở nhà, nàng với Quý Giang Nguyên còn chưa thân quen đến mức đó!
"Thưa dì, hay là con đi dạo với dì trong khuôn viên trường nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận