Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 48: Làm bài thi thái độ vẫn được (length: 8012)

"Tôn lão sư..."
Văn phòng người ra vào tấp nập, làm sao có thể tính là thi cử được chứ?
Trần Khánh muốn tìm Tôn lão sư tranh thủ chút, Hạ Hiểu Lan ngăn cản hắn: "Ngươi về lớp đi, ta ở trong này từ từ làm bài thi, nhanh một chút có khi lại đuổi kịp giờ cơm nhà ăn."
Tôn lão sư liếc Hạ Hiểu Lan một cái.
Bây giờ là chín giờ sáng, nhà ăn huyện Nhất Trung sớm nhất cũng 12 giờ mới mở, đến 1 giờ trưa là đóng cửa.
Nhiều nhất là 4 tiếng, Hạ Hiểu Lan có thể làm xong mấy môn?
"Trong quá trình làm bài không được ra ngoài, bài thi đều phải để trên bàn."
Tôn lão sư sợ Hạ Hiểu Lan nhớ đề ra rồi đi hỏi đáp án. Hạ Hiểu Lan không quan tâm, xem ra là không kịp ăn cơm trưa rồi, dù nàng lợi hại đến đâu cũng không thể làm xong 7 môn trong vòng 4 tiếng.
"Vậy giữa trưa ta mang cơm cho ngươi, từ cửa sổ đưa vào cho ngươi."
Trần Khánh sợ Hạ Hiểu Lan từ chối, nói xong liền chạy đi.
"Tôn lão sư, làm phiền ngài."
Tôn lão sư chắc chắn phải "giám thị" từ đầu đến cuối, hy vọng Trần Khánh có thể nhớ mang cơm cho cả Tôn lão sư. Nghĩ tới trình độ học sơ trung của Hạ Hiểu Lan, Trần Khánh vì lần khảo thí đặc biệt này, chắc chắn đã bỏ ra không ít công sức, mới có thể khiến Nhất Trung cho Hạ Hiểu Lan một cơ hội. Mà Tôn lão sư trẻ tuổi bị phái đến giám thị Hạ Hiểu Lan, đối phương cho rằng việc này lãng phí thời gian, tâm trạng mất hứng là chuyện bình thường.
Nghe Hạ Hiểu Lan nói vậy, Tôn lão sư trong lòng thoải mái hơn chút:
"Trong lúc làm bài nếu muốn đi WC thì cứ nói cho ta, ở đó có cốc sạch, có thể tự mình rót nước uống."
Hạ Hiểu Lan gật đầu, tự mình ngồi vào ghế.
Mặt bàn được thu dọn sạch sẽ, ngoài 7 bài thi thì không còn gì cả. Hạ Hiểu Lan lấy bút máy và mực nước đã mang theo, bắt đầu làm bài thi môn tiếng Anh trước.
Thật sự là quá đơn giản.
Câu đầu tiên là "Phân biệt âm", cho bạn bốn từ, tìm từ có nguyên âm đọc khác biệt.
"form, word, born, torn"
Hạ Hiểu Lan nhanh cảm động đến phát khóc.
Ông trời đưa nàng trở lại năm 83, có lẽ là thật sự muốn cho nàng làm người thắng cuộc đời. Sớm hơn nửa năm, nàng có thể trực tiếp thi đại học năm 83 rồi, sao lại để cho Hạ Tử Dục từ chim sẻ hóa phượng hoàng, còn "Hạ Hiểu Lan" thì thấp hơn bùn lầy như gà mái, chuyện hư hỏng như thế phát sinh?
Hạ Hiểu Lan gạch dưới chữ "word".
Một bài thi tiếng Anh, Hạ Hiểu Lan làm trong vòng 20 phút.
Sau đó, nàng rút bài thi toán ra.
Trong văn phòng người ra vào liên tục, Hạ Hiểu Lan cúi đầu làm bài, nàng liên tục viết cũng khiến Tôn lão sư có chút giật mình. Không phải nói là học sinh tốt nghiệp cấp hai, mà lại có thể làm được bài thi của học sinh lớp 12 sao? Đúng lúc Hạ Hiểu Lan muốn đi WC, Tôn lão sư liền đứng lên đi cùng nàng, trước khi đi cô khóa tất cả bài thi của Hạ Hiểu Lan vào ngăn kéo.
Hạ Hiểu Lan đang làm bài thi ngữ văn, có nhiều câu hỏi đọc thuộc lòng đơn giản mà nàng lại không làm được, Tôn lão sư âm thầm lắc đầu, với trình độ này, còn muốn vào lớp ở huyện Nhất Trung để tham gia thi đại học năm sau sao?
Bây giờ vào học lớp 10, 3 năm sau có thể thi đậu đều là chuyện vinh quy bái tổ.
Tôn lão sư lắc đầu, cùng Hạ Hiểu Lan đi WC xong, về cơ bản không có kỳ vọng gì vào kết quả thi của cô bé này nữa. Đến giữa trưa 12 giờ, Hạ Hiểu Lan đã làm xong 3 môn tiếng Anh, toán và ngữ văn, đề toán không phải quá dễ, nàng không thể xem qua là biết đáp án ngay, có nhiều công thức và kiến thức đã quên, cần phải dùng nhiều giấy nháp để giải toán.
Phần đọc thuộc lòng của môn ngữ văn thì nàng không làm được, phần đọc hiểu thì Hạ Hiểu Lan vẫn có thể phát huy.
Phần viết cũng tốn không ít thời gian.
"Tiểu Tôn, không đi ăn cơm sao? Hay là tôi giúp cô trông?"
Một thầy giáo nam cười ha ha đi vào, rất quan tâm Tôn lão sư trẻ tuổi.
"Triệu lão sư, thầy đi ăn cơm trước đi, em lát nữa sẽ đi."
Hạ Hiểu Lan có làm đúng đề hay không là một chuyện, nhưng theo những gì Tôn lão sư thấy, cô bé này luôn cắm đầu vào viết, thái độ rất đáng khen. Tôn lão sư chuẩn bị đợi Hạ Hiểu Lan viết thêm một lúc, rồi sẽ mang cô bé đi nhà ăn ăn cơm. Thời buổi này giáo viên cũng không có nhiều tiền, nhưng mời Hạ Hiểu Lan hai cái bánh bao ở nhà ăn thì vẫn được.
Bài thi cũng dễ xử lý, khóa lại là xong, Tôn lão sư định mang chìa khóa đi, coi như vẫn luôn "trông chừng" Hạ Hiểu Lan không cho nàng tiếp xúc với người khác, có muốn gian lận cũng không được.
Triệu lão sư còn muốn khuyên thêm, nhưng Tôn lão sư là một người rất có trách nhiệm.
Hai người giằng co, Hạ Hiểu Lan còn định nói gì đó thì Trần Khánh ở ngoài cửa sổ gọi:
"Tôn lão sư... A, chào Triệu lão sư!"
Hắn đã mua cơm cho Hạ Hiểu Lan từ nhà ăn, mới nói là Trần Khánh có giáo dục tốt đấy, EQ của cậu ta cao hơn hẳn so với những bạn nam cùng tuổi, còn nhớ mang cơm cho cả Tôn lão sư nữa. Hạ Hiểu Lan vẫn còn phải làm bài, sợ làm bẩn giấy thi nên Trần Khánh mang bánh bao không có nước canh.
"Tôn lão sư vất vả rồi, em có mang chút cho thầy."
Tôn lão sư nhất quyết muốn đưa phiếu cơm cho Trần Khánh, Triệu lão sư liền nói chen vào: "Tiểu Tôn, cô cứ ăn đi, chuyện Trần Khánh tiến cử học sinh tốt nghiệp cấp hai vào lớp của trường Nhất Trung tôi đều nghe nói rồi, trường giao chuyện này cho cô, đã khiến cho công tác giảng dạy hôm nay của cô có bao nhiêu bất tiện rồi? Ăn của Trần Khánh hai cái bánh bao thì có sao!"
Tôn lão sư không nghe, đưa phiếu cơm cho Trần Khánh rồi mới chịu nhận bánh bao.
"Bạn Hạ, ra đây ăn bánh bao rồi tiếp tục làm bài."
Nghe Tôn lão sư nói, Hạ Hiểu Lan mới dừng bút. Vừa rồi nàng vẫn luôn quay lưng lại cửa văn phòng, vừa quay đầu lại để lộ dáng vẻ, Triệu lão sư liền kinh ngạc ngây người.
Ông ta chưa bao giờ thấy một cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Triệu lão sư cao không ra thấp không phải, làm việc mấy năm đã để ý đến cô Tiểu Tôn mới tới. Tiểu Tôn lão sư da trắng, mặt tròn, mắt trăng non, cười rộ lên rất có thiện cảm, dù nghiêm mặt cũng không đáng sợ. Triệu lão sư chính là thấy cô giáo trẻ tuổi dễ ngại, từ khi Tiểu Tôn lão sư được phân về huyện Nhất Trung, ông ta liền quấn lấy – nhưng Tiểu Tôn lão sư đặt cùng Hạ Hiểu Lan, thật là không thể so được.
Hô hấp của Triệu lão sư cũng trở nên gấp gáp.
Hạ Hiểu Lan bỏ bài thi xuống, đi rửa tay, Triệu lão sư liền nhìn chằm chằm theo.
Tiểu Tôn lão sư ho nhẹ hai tiếng, Triệu lão sư mới lấy lại tinh thần, cũng không mời Tiểu Tôn lão sư đi ăn cơm nữa, có chút hốt hoảng đi ra khỏi văn phòng.
Hạ Hiểu Lan ăn bánh bao rồi tiếp tục quay lại làm bài thi, Trần Khánh sợ ảnh hưởng đến cô làm bài nên không ở lại văn phòng lâu. Hắn thấy Hạ Hiểu Lan rất bình tĩnh, cuộc thi này dường như không mang lại áp lực gì cho cô... Chẳng lẽ là đề dễ lắm sao?
Trần Khánh mang theo nghi hoặc rời đi.
Hai giờ rưỡi chiều, Hạ Hiểu Lan đã làm xong hết bài thi, đưa cho Tôn lão sư.
"Tôn lão sư, khi nào thì em biết kết quả thi ạ?"
Tôn lão sư nghĩ, đến cả bài ngữ văn nhiều chỗ bỏ trống như vậy, muốn vượt qua được bài thi này thì có mà quỷ ấy, môn ngữ văn vốn là môn dễ lấy điểm nhất của học sinh. Nhưng thái độ của Hạ Hiểu Lan khi làm bài rất nghiêm túc, cũng không có lăng xăng trong lúc làm bài, Tôn lão sư cũng không ghét nàng.
"Em cứ để lại địa chỉ nhà, Trần Khánh chẳng phải quen em sao? Nếu đỗ thì sẽ nhờ Trần Khánh tiện thể nhắn lại cho em."
Nếu không thì làm sao được?
Thôn Thất Tỉnh năm 83, ngay cả nhà trưởng thôn cũng chẳng có lấy một chiếc điện thoại.
Hạ Hiểu Lan gật gật đầu, "Làm phiền thầy rồi, Tôn lão sư tạm biệt."
Nàng muốn nói chuyện với Trần Khánh, nhưng lớp Trần Khánh đang tổ chức thí nghiệm, Hạ Hiểu Lan đứng từ xa phất tay chào Trần Khánh rồi về nhà.
Dù sao nàng cũng muốn thi đậu vào trường Nhất Trung, phải cảm ơn Trần Khánh đã cho nàng nhiều cơ hội như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận