Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1253: Hiểu Lan, ngươi này phải muốn rất nhiều tiền (length: 7975)

Cố Tư Nhan nghĩ không hiểu:
"Họ Viên là kẻ tệ hại, hắn vì sao lại chịu vì Chu Di tỷ bán đi đồ vật tổ truyền chứ?"
Người tốt kẻ xấu, Cố Tư Nhan không thể đơn thuần định nghĩa được.
Hạ Hiểu Lan để Trình Mẫn nói, Trình Mẫn ấp úng cũng không tổng kết ra được.
Hạ Hiểu Lan thật là lo lắng cho hai kẻ ngốc này!
"Các ngươi nhìn dáng vẻ lén lút của hắn kìa, trước không nói đồ vật có phải là của hắn không, hắn bán đồ vật có phải là vì thay Chu Di trả giá không? Hắn không cưới Chu Di mà cưới người khác, thì kết hôn cũng vẫn phải tốn tiền thôi."
Dòng chảy lớn của xã hội là như vậy đấy.
Một vài nữ đồng chí không cần 'tứ đại kiện' và đồ dùng trong nhà vẫn nguyện ý gả, có thể do nhiều sự tính toán khác nhau.
Nhưng không thể vì thế mà cho rằng hễ đòi hỏi vật chất liền là sai.
Nhà họ Dương vì cho Dương Kiệt cưới vợ, góp tiền sính lễ, chị em Dương Vĩnh Hồng đi Bằng Thành làm công đến nỗi vai đều trầy xước, tay đầy vết chai, cũng là vì muốn gom đủ tiền lễ hỏi.
Nếu Viên Hàn là người tốt thì Chu Văn Bang đã không làm khó hắn như vậy.
Hắn muốn tìm người có điều kiện không bằng Chu Di, thậm chí so với bản thân còn kém để kết hôn, thì cũng vẫn phải tốn tiền.
Việc này giống như đời sau, nhà trai trước khi kết hôn mua đứt căn nhà, nói là vì cưới vợ tốn bao nhiêu tiền, thì nhà gái cũng chỉ là có chỗ ở thôi, quyền sở hữu căn nhà vẫn là của nhà trai, dù có đổi người kết hôn thì căn nhà cũng vẫn là của nhà trai, cái này tăng thêm chính là tài sản của nhà trai mà thôi.
Đồ điện gia dụng và nội thất cũng không được ghi tên vào, chẳng lẽ nhà họ Chu thật sự là thèm muốn cái đó hay sao?
Viên Hàn muốn kết cái hôn này, nhưng hắn cũng là đang mua đồ cho chính mình.
Hắn bán đi đồ vật để gom tiền kết hôn, có thể thấy được hắn có bao nhiêu bức thiết muốn kết hôn với Chu Di... Hạ Hiểu Lan cảm thấy ghê tởm, có lẽ Chu Di sẽ cảm động chết mất.
Cố Tư Nhan sau khi nghe Hạ Hiểu Lan phân tích xong liền mắng to Viên Hàn là kẻ thâm sâu:
"Chúng ta đều đã phát hiện mà lẽ nào lại cứ trơ mắt nhìn, không thể làm gì sao?"
Cố Tư Nhan cảm thấy thật uất ức, Trình Mẫn cũng không vui.
Hạ Hiểu Lan gật đầu: "Không thể nói, có nói cũng vô dụng."
Chuyện này vốn dĩ không thể vạch ra được khuyết điểm của Viên Hàn, Chu Văn Bang muốn mượn chuyện này để gây khó dễ cho Viên Hàn, giờ xem ra, có lẽ Viên Hàn sẽ rất nhanh gom đủ số đồ mà nhà họ Chu yêu cầu.
"Tạm thời quên chuyện hôm nay đi, rất nhanh các ngươi sẽ có hỉ sự uống rượu. Đã mấy giờ rồi, đi thôi, ta đưa các ngươi về nhà."
Hạ Hiểu Lan sẽ nói thẳng với Chu Văn Bang, nhưng nàng không để Cố Tư Nhan và Trình Mẫn can thiệp, đặc biệt chính mình lại đi tới tiệm giấy bút lúc nãy: "Hai ngươi mà không nghe lời thì sau này ta sẽ không quan tâm tới các ngươi nữa."
Đi dạo phố ăn gì, mua quà, còn chỉ điểm sai lầm, những đãi ngộ đó sẽ hoàn toàn không có nữa!
Cố Tư Nhan và Trình Mẫn đều nhiều lần cam đoan.
Cố Tư Nhan lúc này mới ý thức được sự sợ hãi: "Xong rồi, mẹ ta chắc chắn biết chuyện ta trốn học, về nhà nhất định sẽ đánh chết ta..."
Trình Mẫn an ủi nàng: "Cứ nói là ta rủ ngươi ra trường đi chơi, dì muốn mắng thì cứ mắng ta."
Hai người rất biết phối hợp giúp nhau.
Hạ Hiểu Lan nhìn đồng hồ: "Đừng diễn nữa, ta đưa các ngươi về, tiện thể tới hỏi Cố dượng một chút việc."
Cố Tư Nhan mừng rỡ, Hạ Hiểu Lan muốn đến nhà cô, mẹ cô nhất định sẽ tiếp khách trước, sẽ không mắng cô. Hơn nữa, ba cô đặc biệt thích Hạ Hiểu Lan, biết cô ở cùng Hạ Hiểu Lan, chắc mắng sẽ không quá dữ.
Đầu tiên đưa Trình Mẫn về, sau đó đến nhà họ Cố.
Đi đến nửa đường, Hạ Hiểu Lan phát hiện có gì đó không đúng: "Tư Nhan, ba ngươi bình thường có thích viết chữ vẽ tranh gì không?"
Những người làm công tác giáo dục hình như đều có chút hứng thú với những thứ này, hiệu trưởng Tôn của trường Nhất Trung huyện An Khánh còn tự xưng là người tao nhã làm công tác văn hóa mà, Hạ Hiểu Lan cảm thấy khí chất của Cố Chính Thanh kia, hơn phân nửa cũng thích mấy thứ này.
Thấy Cố Tư Nhan gật đầu, Hạ Hiểu Lan đo lường đồ vật:
"Được, ngày sau mua cho ông của Chu gia một bộ, bộ văn phòng tứ bảo này trước cứ tặng cho Cố dượng, không được nói cho ông biết giá bao nhiêu, rõ chưa?"
Hả?!
Chạy đến nhờ Hạ Hiểu Lan tỷ giúp, thì chị lừa cái đồng hồ của mình, còn lừa cả bộ văn phòng tứ bảo cho ba mình nữa sao?
Cố Tư Nhan đặc biệt xấu hổ.
Hạ Hiểu Lan dẫn cô trở về nhà, dì Chu quả nhiên đang nổi trận lôi đình, mắng Cố Chính Thanh một trận.
"Con gái ông học được trốn học đến bây giờ còn không dám về nhà, nó mà trở về thì tôi thế nào cũng phải đánh gãy chân nó!"
Cố Chính Thanh làm gì có một mụn con gái.
Bất quá những người đàn ông thông minh đều biết lúc này không thể cãi lại, Cố Chính Thanh thành thật nhận sai.
Cố Tư Nhan rụt rè gõ cửa, mẹ cô vừa mở cửa đã định véo tai cô, Cố Tư Nhan lập tức trốn ra sau, Hạ Hiểu Lan nhanh chóng tiến lên ngọt ngào gọi dì.
Dì Chu liền quên mất chuyện véo tai:
"Hiểu Lan, sao cháu lại đến đây? Xem dì nói này... Lão Cố, lão Cố anh ra xem này, ai đến kìa."
Cố Chính Thanh chậm rãi từ trong nhà bước ra, vừa thấy là Hạ Hiểu Lan thì cũng rất vui mừng.
Cố Chính Thanh thích nhất là học trò giỏi.
Hạ Hiểu Lan chính là điển hình của học trò giỏi.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học đã là chuyện qua rồi, hiện tại Cố Chính Thanh cả ngày giáo dục con cái là lấy Hạ Hiểu Lan muốn xuất ngoại giao lưu học tập làm ví dụ, nói cho Cố Tư Nhan và em trai, dù không có bất cứ sự giúp đỡ nào, chỉ cần cố gắng học tập thì sẽ có được tất cả!
Muốn học đại học gì, muốn xuất ngoại, cái nào mà không làm được?
"Mau vào đi."
Hạ Hiểu Lan đưa đồ lên, dì Chu còn oán trách: "Đến chơi là được rồi, lần sau không được mang những thứ này."
"Nghe nói dượng thích mấy thứ này, cháu cũng không hiểu, tùy tiện mua chút, không đáng mấy đồng, chỉ là một chút tâm ý của cháu thôi ạ."
Cái này mà gọi là không đáng mấy đồng sao?
Cố Tư Nhan đứng sau lè lưỡi, lại bị mẹ cô bắt gặp.
"Con cứ ngoan ngoãn chút đi, lát nữa rồi tính sổ với con!"
Hạ Hiểu Lan nói giúp Cố Tư Nhan vài câu, mục đích chủ yếu của cô không chỉ là đưa Cố Tư Nhan trở về, mà còn muốn cùng Cố Chính Thanh bàn về cái kế hoạch giúp đỡ việc học mà cô ấp ủ.
Vốn dĩ không có gì làm cơ sở, nói như gió thoảng mây bay, chỉ nói miệng mà thôi.
Sáng sớm hôm nay, Ứng Kim Xuyên gọi điện thoại nói số tiền ở khoản 15 đã gom đủ, còn dư lại ngân hàng 16 triệu, nếu thu lại những khoản nợ còn lại, trừ đi các loại chi phí và thuế má thì lần này Hạ Hiểu Lan kinh doanh lời khoảng 8 triệu.
Đây cũng chỉ tính sơ thôi, vì nhà ở còn chưa xây xong, giá vật liệu xây dựng có lẽ vẫn còn dao động.
Cho nên bây giờ Hạ Hiểu Lan xem như là người có mấy triệu trong tay, Cố Tư Nhan và Trình Mẫn đúng là vừa gặp lúc tâm trạng cô đang đặc biệt tốt; vừa dẫn đi dạo phố vừa mua quà, người thường tự nhiên có một khoản tiền lớn thì không thể không muốn mua sắm, hai nha đầu này quả thật đã nắm bắt đúng cơ hội rồi!
Có tiền, cô cũng đã nói qua với dượng Chu Thành về kế hoạch đó rồi, cuối cùng thì cũng có chút manh mối.
Việc này không biết nên do bên sở giáo dục cao đẳng dẫn đầu hay là do bên sở quy hoạch phát triển chỗ ở của Cố Chính Thanh ra mặt, nếu có thể, Hạ Hiểu Lan vẫn muốn để cho Cố Chính Thanh lập công.
Nàng không phải đang tâng bốc dượng Chu Thành để lấy lòng, để người ngoài chú ý, Hạ Hiểu Lan sợ bị cản trở.
Cô không thích có lãnh đạo đè trên đầu, quản đông quản tây, ai biết được đầu óc của những vị lãnh đạo đó có minh mẫn hay không.
Tựa như lúc trước, Đỗ Triệu Huy quyên tiền cho đại học Kinh Thành, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng Vương Quảng Bình lại muốn ép Đỗ đại thiếu... Hạ Hiểu Lan không muốn gặp phải chuyện như vậy.
Cô càng tin tưởng Cố Chính Thanh!
Người quen nếu có bất đồng quan điểm thì cũng có thể thương lượng, Cố Chính Thanh cũng không đến nỗi lừa cô.
Hạ Hiểu Lan vừa mở đầu câu chuyện thì Cố Chính Thanh đã nghe ra nội tình, càng nghe càng giật mình:
"Sao cháu lại có ý nghĩ này? Chuyện này cần hao tổn rất nhiều nhân lực, liên quan rất nhiều bên... Hiểu Lan, ý tưởng của cháu đòi hỏi phải có rất nhiều tiền đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận