Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1097: Ai nói lão Thang người cô đơn (length: 8075)

Nếu không nói phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ.
Quý Lâm suy nghĩ vấn đề, cùng vợ của hắn tính toán hoàn toàn khác nhau.
Hắn nhìn dáng vẻ của vợ mình, trong lòng trào lên vài phần thương xót, trước là bố già qua đời, lại là Quý Nhã một hơi chọc Thang Hoành Ân cùng Chu gia tức giận, dưới áp lực song trọng, vợ hắn đêm không ngủ được, một năm nay thật là tiều tụy đi rất nhiều.
Ngay cả Quý Lâm, lúc tức giận đến vô cùng tàn nhẫn, cũng hận không thể đuổi Quý Nhã ra khỏi nhà, cho toàn bộ Quý gia giữ lại một con đường sống!
Qua khoảng thời gian áp lực nặng nề đó, tình cảm anh em từ từ lại chiếm ưu thế.
Quý Lâm áy náy thoáng qua, nghe thấy vợ mình đánh giá em gái hắn như vậy, Quý Lâm rất không vui:
"Bố già trước khi đi đều không yên tâm về nàng, nàng đã độc thân mười mấy năm hiện tại chịu kết hôn là rất tốt rồi, không tổ chức hôn lễ ở kinh thành thì có hơi bất ngờ, nhưng hoàn cảnh phía nam thoáng cởi mở hơn, kiểu cách như tổ chức hôn lễ long trọng, ở kinh thành cũng đích xác quá chướng mắt!"
Quý Lâm rất nhanh liền tự thuyết phục mình.
Ở Bằng thành cũng không tệ, người khác không thấy được, Thang Hoành Ân sẽ không có cơ hội làm ra vẻ mù mắt.
Trước kia hắn ở Toàn Tụ Đức chủ động chào hỏi Thang Hoành Ân, Thang Hoành Ân không đáp lại, làm Quý Lâm mất hết mặt mũi trước mặt khách bên ngoài cùng đồng nghiệp trong đơn vị, lúc này xem như huề nhau một ván.
Vợ của Quý Lâm che ngực:
"Ngươi đừng nói đỡ cho nàng, nàng muốn tổ chức hôn lễ ở Bằng thành, chắc chắn là không phục... Mặc kệ Quý Nhã gả cho ai, ta cũng không mong có được chút gì từ em chồng, chỉ cầu nàng đừng liên lụy đến Quý gia. Quý Lâm, nàng là em gái ngươi, những người còn lại trong nhà chẳng lẽ đều là nhặt được ở ngoài đường? Chính ngươi nghĩ đi!"
Quý Nhã làm cho bà ấy quá nháo tâm, Quý đại thái thái căn bản không muốn đi tham gia hôn lễ của Quý Nhã.
Bố già thật là bất công, trước khi mất còn không yên lòng cho Quý Nhã.
Độc thân mười mấy năm thì giỏi giang lắm sao?
Chỉ là mười mấy năm không tái hôn thôi, cũng không phải là độc thân mười mấy năm không tìm đối tượng, có trời mới biết Quý Nhã ở nước ngoài quen người yêu thứ mấy may mắn lúc này tu thành chính quả —— sống cho tốt không được sao? Gả cho Kiều Trị, cuộc sống chắc chắn vô cùng đầy đủ, bà ta không hiểu được Quý Nhã đến cùng còn bất bình ở chỗ nào.
Trước kia Quý đại thái thái cũng rất giữ gìn cô em chồng, từ khi thấy Quý Nhã không vừa mắt, vậy thì thật sự các loại ác cảm đều trào dâng, mặc kệ Quý Nhã làm cái gì đều đáng ghét.
Bà cảm thấy nháo tâm lắm, che ngực về phòng còn đóng sầm cửa lại.
Quý gia rõ ràng là muốn có việc vui, vợ của hắn ngược lại gây chuyện cãi nhau, Quý Lâm cũng khó chịu theo. Quý Nhã vốn vẫn luôn rất có chủ kiến, bố già còn sống còn không quản được, hắn người anh trai này tự nhiên lại càng không có biện pháp. Tốt nhất là Quý Nhã tổ chức hôn lễ ở kinh thành, bây giờ lại muốn tổ chức hôn lễ ở Bằng thành, chẳng lẽ hắn còn có thể làm Quý Nhã thay đổi chủ ý hay sao!
Cũng may là ở Bằng thành, nếu muốn tổ chức ở Mỹ, Quý Lâm cũng phải há hốc mồm.
Không tránh khỏi còn muốn tiền mua vé máy bay, lấy thân phận nhà mẹ đẻ đi cho Quý Nhã giữ thể diện.
"Vậy nên cãi nhau có ý nghĩa gì, đến lúc đó vẫn phải đi Bằng thành..."
Quý Lâm chỉ có một mong đợi, là lần này khoe khoang xong thì Quý Nhã nên hết trò, sau này hãy sống yên ổn!
...
Không giày vò?
Có một loại người từ nhỏ quen được người khác chú ý, kêu người đó không giày vò, trừ khi mọi thứ đã yên vị, chính bản thân người đó ngừng thở nằm trong quan tài.
Chỉ cần còn sống, chắc chắn là muốn giày vò.
Bành bí thư nắm chặt tấm thiệp mời trên tay.
Mẹ kiếp cái bà này có phải là có tật xấu hay không!
Nghe nói quan hệ nam nữ ở nước ngoài rất mở, hợp tan cũng là chuyện thường, nhưng đây dù sao cũng là Hoa Quốc, Bành bí thư đi theo Thang Hoành Ân làm thư ký, dạng yêu ma quỷ quái nào cũng gặp qua, như Quý Nhã vậy Bành bí thư vẫn cứ rất khó xử —— dù sao thì vẫn là người Hoa da vàng, mắt đen, cái cách diễn xuất ở nước ngoài có thể đừng mang về trong nước không?
Bành bí thư cũng là lần đầu nghe nói, lúc tái hôn, còn gửi thiệp mời cho chồng trước.
Đây là cái thể loại thao tác gì vậy!
Hai bên còn có con trai đó, có thể bận tâm đến ảnh hưởng không, nghĩ cho thân phận lãnh đạo không.
Bành bí thư cầm thiệp mời chần chờ ở ngoài cửa, Thang Hoành Ân ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Hôm nay ngươi đi đi lại lại ba lần trước cửa rồi, rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Mặc kệ, cứ tiến lên đã, Bành bí thư đem thiệp mời đưa qua:
"Lãnh đạo, đây là của Quý nữ sĩ cho người đưa tới mời ngài xem ——"
Thang Hoành Ân mở ra xem, là một tấm thiệp mời khung dát vàng.
Thiệp mời kết hôn.
Trân trọng mời Thang Hoành Ân vào lúc 10 giờ sáng ngày 2 tháng 10 tham dự hôn lễ của Quý Nhã nữ sĩ và Kiều Trị Wilson tiên sinh, mong Thang Hoành Ân có thể cùng gia đình đến tham dự.
"Cái này có cái gì mà không thể nói, là do ngươi nghĩ nhiều, đem sự tình tưởng tượng quá phức tạp."
Bành bí thư giật mình, lãnh đạo vậy mà một chút cũng không tức giận?
Chỉ cần là đàn ông, nghe tin vợ cũ kết hôn thì chắc chắn không quá thoải mái. Vợ cũ còn mời đến tham gia tiệc cưới, làm như vậy chẳng lẽ không phải khiêu khích? Cảnh giới của lãnh đạo thật là cao hơn hắn, Bành bí thư từ tận đáy lòng bội phục Thang Hoành Ân vững như Thái Sơn.
Kỳ thực Bành bí thư bỏ sót một khả năng, ngoài rộng lượng, một nguyên nhân quan trọng khiến Thang Hoành Ân có phản ứng này là không thèm để ý.
Hắn hoàn toàn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại trước đây, không quan tâm ý nghĩ của Quý Nhã, thì có gì mà tức giận chứ?
Quý Nhã thật sự đang khiêu khích, không chỉ mời hắn đi tham gia hôn lễ, còn ghi rõ là mang theo người nhà cùng tham dự.
Thang Hoành Ân và người thân thích có quan hệ rất xa cách, nào có người nhà nào cùng hắn tham dự tiệc cưới chứ. Quý Nhã là đang châm chọc hắn cô đơn lẻ bóng, dù làm thị trưởng cũng không đáng ngưỡng mộ.
Hắn thật sự là người cô đơn sao?
Trước kia thì đúng là như vậy.
Bây giờ thì không phải.
Thang Hoành Ân bảo Bành bí thư ra khỏi phòng làm việc, xem giờ thấy thích hợp thì gọi điện thoại về kinh thành.
"A Phân, ta muốn mời cô giúp một tay, không biết cô có đồng ý không."
Nhận được điện thoại Lưu Phân ngơ ngác.
Từ trước đến nay chỉ có Thang Hoành Ân giúp các cô chứ cô nào có năng lực gì giúp Thang Hoành Ân!
Chuyện làm cơm cho Thang Hoành Ân hồi bị bệnh và Thang Hoành Ân tư vấn chuyện quan hệ phụ tử của cô, Lưu Phân đã sớm quên rồi, so với sự giúp đỡ mà Thang Hoành Ân đã dành cho Lưu gia, những chuyện kia thật là quá nhỏ bé không đáng kể.
"Anh nói đi..."
Thang Hoành Ân không hề khách sáo: "Có một trường hợp, ta cần mang theo người nhà tham dự, cô biết ta mấy năm nay toàn độc thân lẻ bóng, nào có người nhà gì! Để tránh bị người khác xem thường, ta chỉ có thể nhờ cô và Hiểu Lan giúp ta giữ thể diện, được không?"
Giúp Thang Hoành Ân giữ thể diện?
Ai dám chê cười Thang Hoành Ân là người cô đơn chứ.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói ra.
Lưu Phân cũng không còn dễ bị lừa như hồi trước chất phác thật thà nữa, dù người ngốc đến đâu, đã mở cửa làm ăn buôn bán thì cũng không thể ngốc mãi được chứ!
Cô đang nghĩ vậy thì nghe thấy giọng Thang Hoành Ân có chút nặng nề:
"Là hôn lễ của Quý Nhã, nàng ấy muốn tổ chức hôn lễ ở Bằng thành, thiệp mời hiện giờ đang để trên bàn làm việc của ta đây."
Một luồng nhiệt huyết trong nháy mắt từ trong đầu Lưu Phân xông thẳng lên, sao có thể bắt nạt người ta như vậy chứ? Đều là thân phận ly hôn, Lưu Phân đặc biệt có thể cảm thông, nếu là Hạ Đại Quân tái hôn còn mời cô đi, nhất định là tràn đầy ác ý.
Giọng Thang Hoành Ân trầm trọng, Lưu Phân cũng không biết dũng khí từ đâu ra, qua điện thoại giọng đầy khí thế:
"Được, tôi nhất định sẽ đi cùng anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận