Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 554: Ngôi sao biết ta nhớ ngươi (length: 8056)

Quan Tuệ Nga nói chuyện rất dễ khiến người khác tin phục.
Có người lớn trong nhà giải quyết, chuyện này Hiểu Lan cũng không phải đơn độc một mình chống đỡ, đám bạn cùng phòng cuối cùng cũng không quá lo lắng nữa.
Quan Tuệ Nga nói chuyện vừa hào phóng lại hài hước, muốn sống chung với một đám nữ sinh, đối với người như nàng mà nói thì có gì khó. Dù sao sau bữa cơm này, người ở phòng 307 đều rất hâm mộ Hạ Hiểu Lan, bà mẹ chồng tương lai thật sự quá dễ ở chung.
Hạ Hiểu Lan cũng tự mình cảm thấy, hôm nay Quan a di quá nể tình.
Lúc Quan Tuệ Nga rời đi còn nhắc nhở Hạ Hiểu Lan chủ nhật đến nhà, Tô Tĩnh suýt chút nữa bị Quan Tuệ Nga mê hoặc.
"Tiểu Lục, ngươi nói xem vận khí của ngươi là gì vậy?"
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn rất khó xử mà, Tô Tĩnh dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi, một người mẹ chồng cởi mở như Quan Tuệ Nga thật sự đã thay đổi nhận thức của Tô Tĩnh.
Hạ Hiểu Lan cười tủm tỉm đáp lời.
Nàng cũng sẽ không phản bác, lẽ nào nói Quan Tuệ Nga từng chạy tới kêu nàng chia tay với Chu Thành à?
Quan Tuệ Nga hôm nay giúp nàng như vậy, những chuyện không hay này Hạ Hiểu Lan làm sao sẽ nhắc lại chuyện cũ.
Mọi người trở về phòng ngủ, ngoài việc hỏi về chuyện của Chu Thành, thì phần lớn là cảm thán về Quý Giang Nguyên. Người vừa đẹp trai, vừa có thành tích tốt; gia thế không tầm thường, cho dù ở đại học Hoa Thanh "tàng long ngọa hổ", Quý Giang Nguyên cũng là nhân vật nổi bật.
Nhưng ông trời sẽ không để cho ai đó quá hoàn hảo, Quý Giang Nguyên cái gì cũng đứng đầu, cố tình có một người mẹ ruột thật là khủng khiếp.
Mẹ của Quý Giang Nguyên khí chất thì tốt thật đấy, sao làm việc lại không đáng tin cậy như thế?
"Nói đi thì nói lại, cũng hai ngày rồi không thấy Quý Giang Nguyên nhỉ?"
Quý Giang Nguyên thích chơi bóng, dù mưa gió thì về cơ bản vẫn sẽ xuất hiện ở sân thể dục phía tây.
Hạ Hiểu Lan thầm nghĩ, có lẽ Quý Giang Nguyên bị nhà họ Quý giam lỏng rồi.
Nhà họ Quý chắc chắn làm được loại chuyện này.
Thang Hoành Ân và nhà họ Quý đấu nhau, Quý Giang Nguyên trở thành mục tiêu tranh đoạt của hai bên, nhà họ Quý đương nhiên muốn chú ý Quý Giang Nguyên một chút, sợ Quý Giang Nguyên bị Thang Hoành Ân lôi kéo đi — nghĩ một chút cũng thấy buồn cười, nhà họ Quý nuôi Quý Giang Nguyên mười mấy năm, lại sợ hãi Thang Hoành Ân mới quen biết Quý Giang Nguyên mấy ngày.
Cán cân tình cảm của một người sẽ nghiêng về một bên.
Quý Giang Nguyên không còn nghi ngờ gì là hoàn toàn nghiêng về phía nhà họ Quý.
Điều kiện tiên quyết là nhà họ Quý đừng có mù quáng mà làm bậy, đừng tự mình tháo bỏ cán cân này xuống.
Nhưng nói cũng không chừng, Hạ Hiểu Lan đã từng tiếp xúc với Quý Nhã hai lần, biết rõ đối phương không chỉ cao ngạo, mà còn tự cho mình là đúng. Từ một người biểu hiện, có thể thấy được cách giáo dục trong gia đình, nếu không có người nhà họ Quý dung túng, Quý Nhã tuyệt đối sẽ không tự quyết định như vậy.
Vậy thì chứng minh, thực ra những người nhà họ Quý trên người cũng không ít tật xấu.
So sánh lại thì Quý Giang Nguyên lại là một dòng nước trong.
Nhà họ Quý kiêu ngạo lại tự cho mình thanh cao, cùng Thang thúc thúc đấu đá, nghĩ đến cũng đấu không lại.
Hôm nay Quan Tuệ Nga ra mặt giúp nàng, Hạ Hiểu Lan cảm thấy rất ấm áp và biết ơn. Mà Chu Thành không thể liên lạc với bên ngoài, nhận được tin vẫn cố nghĩ cách liên hệ với nhà họ Chu, sợ nàng bị người bắt nạt, lại khiến Hạ Hiểu Lan cảm thấy ngọt ngào.
Hạ Hiểu Lan luôn vững tin, cảm giác an toàn là do chính mình mang lại, bản thân có bản lĩnh để sinh tồn trên đời, cho dù ngã xuống vẫn có thể Đông Sơn tái khởi. Không cần hy vọng người khác đối tốt với mình, bởi vì họ có thể đối tốt với ngươi thì cũng có thể thu hồi sự "tốt" này.
Nàng luôn nhắc nhở mình phải giữ tỉnh táo trong chuyện tình cảm.
Thế nhưng tình cảm của Chu Thành lại nồng nhiệt như vậy, sự "tốt" này đã vượt quá sức chứa rồi, đựng trong chén thì sẽ tràn ra ngoài, đổi một vật chứa lớn hơn, từ cái ly đến cái chậu, từ chậu đến chum, rồi đến ao nước, Hạ Hiểu Lan hoài nghi là tìm cả cái hồ lục địa để chứa, cũng sẽ vẫn tràn ra.
Hạ Hiểu Lan có thể tiếp nhận bao nhiêu, sự "tốt" của Chu Thành liền sẽ càng nhiều thêm vào.
Đối mặt với tình cảm nồng nhiệt như thế, Hạ Hiểu Lan đã rất khó giữ được sự tỉnh táo.
Nàng cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt mất rồi.
Người khác nói nhà cũ bị cháy, chắc có lẽ là nói về trạng thái của nàng đây mà.
Ban đầu chỉ muốn cùng tiểu thịt tươi hẹn hò yêu đương một trận phong hoa tuyết nguyệt thôi.
Sau này mới phát hiện tiểu thịt tươi nghĩ đến trong đầu lại là vợ con giường ấm, làm Hạ Hiểu Lan sợ hết hồn.
Khi đó nàng cũng từng mông lung, nhưng thật sự chưa từng nghĩ sẽ chia tay với Chu Thành.
Bây giờ thì tốt rồi, lại chẳng hiểu sao lại thật sự tính toán kết hôn với Chu Thành.
Không thể trực tiếp gặp mặt liên lạc với Chu Thành, thế nhưng vẫn vì những người khác mà nhớ tới Chu Thành, ở trong đêm đầy sao này, Hạ Hiểu Lan rốt cuộc thừa nhận, nàng không còn cách nào giữ được tỉnh táo — Cảm giác an toàn Chu Thành mang lại, dáng vẻ hắn trịnh trọng cam đoan sẽ trở nên tốt hơn, khiến Hạ Hiểu Lan nằm trên giường mà khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
Trong lòng nhớ nhung, như thể muốn vượt qua khoảng cách từ kinh thành đến tỉnh Ký Bắc, siết chặt lấy Chu Thành đang ở trong học viện quân sự.
Chu Thành bây giờ đã ngủ chưa?
Có phải cũng đang nằm trên giường ký túc xá mà nghĩ đến nàng không?
Đợi khi học viện quân sự gỡ bỏ lệnh cấm một tháng với học viên mới, Hạ Hiểu Lan thề rằng mình sẽ xuất hiện trước mặt Chu Thành đầu tiên!
… Thùng xe lay động, bên ngoài tiếng gió thổi ào ào, trên đỉnh đầu lại là ánh sao sáng ngời.
Hạ Hiểu Lan đoán không sai, Chu Thành đúng là đang nghĩ về nàng.
Trên đường di chuyển liên tục, đầu óc người ta sẽ được thả lỏng, đôi khi sẽ nghĩ vu vơ, không thể nghĩ đến chuyện quá phức tạp, dường như chỉ có thể dùng để nhớ đến một người.
May mắn thay, việc nhớ về vợ hắn đã thành bản năng rồi, căn bản không cần thêm sức lực, giống như việc người ta muốn ăn cơm, muốn thở, buồn ngủ thì sẽ ngủ, rất tự nhiên.
"Chu Thành, ngươi nói nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì?"
"Không cần thảo luận, đến địa điểm rồi, cấp trên tự nhiên sẽ có phân công."
Đã hai ngày vẫn luôn di chuyển, từ Ký Bắc đi về hướng đông nam, Chu Thành thật ra đã mơ hồ đoán được mục đích của chuyến đi này. Nhưng cấp trên chưa có thông báo chính thức, Chu Thành dù có đoán được cũng không thể nói ra.
Dù sao cũng sắp đến rồi, cấp trên cuối cùng cũng sẽ nói cho bọn họ biết chi tiết nhiệm vụ thôi.
Thiên tính của quân nhân chính là phục tùng, Chu Thành biết khi nào nên phục tùng, nếu có suy nghĩ riêng cũng chỉ có thể giấu trong bụng!
Mấy tên học viên đi cùng cứ thắc mắc, cứ muốn tìm người thảo luận.
Chu Thành âm thầm lắc đầu, đây là mấy tên cán bộ văn chức chưa trải qua gian khổ, nếu thật sự kéo đến chiến trường, đừng nói bày mưu tính kế, bản thân chúng đã tự làm loạn hết cả đội hình rồi. Xe lại chạy hơn một giờ nữa, như lời Chu Thành nói, địa điểm đến rất nhanh đã tới.
Xung quanh đều tối đen như mực, bỏ lại bọn họ giữa vùng hoang vu.
"Hạ trại tại chỗ!"
Hành quân ba lô đều đã mang theo, vừa nghe thấy mệnh lệnh, các học viên liền hăng hái tháo ba lô xuống.
Gió thổi tới mang theo vị mặn mòi của biển cả, nơi này cách bờ biển không quá 10km.
Chu Thành trong lòng hiểu rõ, đây là vùng duyên hải của tỉnh Mân.
Hạ trại nhưng lại không cho bọn họ mở đèn pin và các dụng cụ chiếu sáng khẩn cấp, mà dựa vào ánh sao lờ mờ trên đỉnh đầu để phân biệt đồ vật. Những vì sao nhấp nháy, linh hoạt như động tác chớp mắt của vợ hắn, Chu Thành ôm súng vào lòng.
Làm nhiệm vụ thì có gì, nếu là vùng duyên hải của tỉnh Mân, hơn phân nửa là đưa bọn họ ra để thu dọn lũ buôn lậu. Vì sao lại không cần quân đội địa phương của tỉnh Mân, có lẽ là sợ để lộ thông tin chăng.
Cũng không biết ai nghĩ ra ý này, mà lại giao cho đám học viên bọn hắn "khóa thực tiễn" như vậy.
Chu Thành dự cảm được hai năm "cuộc sống vườn trường" của mình hẳn là sẽ vô cùng đặc sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận