Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 534: Đột ngột mất (length: 8509)

"Hiểu Lan, vừa rồi ai tìm ngươi vậy?"
Hạ Hiểu Lan cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng không phải người ở kinh thành, lại thường xuyên có người đến trường tìm nàng.
Vừa rồi Quý Nhã ở bên ngoài phòng học chờ, có rất nhiều người đều nhìn thấy, cả Tô Tĩnh cũng tò mò.
"Đừng nhắc nữa, một người không đâu vào đâu."
Hạ Hiểu Lan đi đến phòng 305: "Ninh Tuyết về chưa?"
"Không thấy Tuyết đâu nha."
"Chắc đi thư viện rồi..."
Vừa rồi khoa Kiến Trúc cùng nhau học chung một buổi, mẹ của Quý Giang Nguyên như vậy dễ khiến người khác chú ý, Hạ Hiểu Lan không tin Ninh Tuyết không để ý. Ninh Tuyết và nhà Quý Giang Nguyên rất quen, Quý Nhã muốn dò hỏi thông tin từ Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan cũng muốn làm rõ nguồn gốc người thần kinh này, hỏi Ninh Tuyết chắc không sai—mặc dù ý của mẹ Quý Giang Nguyên, rõ ràng coi Ninh Tuyết là con dâu tương lai, nhưng Hạ Hiểu Lan có cảm giác, Ninh Tuyết chắc chắn không đồng ý với việc mà mẹ Quý Giang Nguyên làm hôm nay.
Nếu Ninh Tuyết là kiểu người tranh giành tình cảm thì Quý Giang Nguyên đã không gọi đó là "thiên tài".
Hạ Hiểu Lan còn muốn nghe ý kiến của Ninh Tuyết.
Nàng ngược lại không muốn để ý tới những người nhàm chán như mẹ Quý Giang Nguyên, trải qua chuyện của Đinh Ái Trân, suýt nữa thì lật thuyền trong mương, chuyện này khiến Hạ Hiểu Lan cảnh giác, không nên coi thường sức tàn phá của bất cứ phụ nữ trung niên nào, đặc biệt là khi đối phương cho rằng Hạ Hiểu Lan muốn "câu dẫn" con trai của họ, quả thực như là một con rắn tinh bị chọc giận vậy.
Hạ Hiểu Lan dù có ngồi canh, cũng phải chờ được Ninh Tuyết.
Buổi tối Ninh Tuyết luôn về phòng, vừa nhìn thấy Hạ Hiểu Lan đã biết chuyện gì.
"Vẫn là chỗ cũ?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu: "Chỗ cũ!"
Chỗ cũ là sân thể dục của trường, bên ngoài lại lạnh, mà vẫn phải ra đấy nói chuyện.
Hôm nay Ninh Tuyết đã nhìn thấy Quý Nhã rồi.
Lúc đầu nàng còn tưởng Quý Nhã đến tìm nàng, tuy rằng hai người mới cùng ăn cơm hôm qua, có lẽ dì Quý đến trường xem Quý Giang Nguyên, rồi tiện thể đến xem nàng.
Lạnh lùng như Ninh Tuyết cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ai ngờ Quý Nhã lại tìm Hạ Hiểu Lan.
Thông minh như Ninh Tuyết, lập tức nhớ đến câu hỏi của Quý Nhã hôm qua.
Nàng căn bản không nhắc đến tên Hạ Hiểu Lan, dì Quý làm sao biết được?
Chẳng lẽ Quý Giang Nguyên tự nói gì đó?
Ninh Tuyết không muốn dính vào những chuyện nhàm chán này, thấy Quý Nhã tìm Hạ Hiểu Lan, nàng liền đi xa.
Giờ thấy Hạ Hiểu Lan canh ở phòng 305, có lẽ là nói chuyện với dì Quý không được vui vẻ. Quý Nhã là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, Ninh Tuyết thấy mình rất hợp với đối phương, nhưng người khác chưa chắc chịu được sự xét nét của Quý Nhã.
Ninh Tuyết cùng Hạ Hiểu Lan đi đến sân thể dục:
"Tuổi trẻ chỉ thoáng chốc, trong quãng đời con người, trí nhớ và sức sáng tạo đều ở giai đoạn đỉnh cao... Chúng ta lãng phí thời gian vào những cuộc nói chuyện nhàm chán này, thật sự không đáng. Ta nói ngắn gọn thôi, có phải hôm nay dì Quý đã tìm ngươi nói gì đó, mà ngươi có nghi vấn, muốn tìm ta giải đáp?"
"Ta nói chuyện với Quý nữ sĩ không được vui vẻ, ta chỉ muốn biết một chuyện, trong tình huống ta làm cho vị nữ sĩ kia mất hứng, liệu bà ấy có khả năng gây phiền phức cho ta không? Ta chỉ muốn tránh phiền phức, việc học và cuộc sống thôi!"
Ninh Tuyết nhìn Hạ Hiểu Lan bằng ánh mắt kỳ lạ: "Có đôi khi ta không xác định được ngươi là thật ngốc hay giả vờ ngốc, nhìn ngươi thật sự không hiểu biết gì về Quý Giang Nguyên. Ông của Quý Giang Nguyên từng thi hành rất nhiều cuộc cải cách giáo dục, nhưng bây giờ sức khỏe ông không tốt, đã ít khi lộ diện công khai... Với phong cách của ông Quý, làm sao có thể gây khó dễ cho một sinh viên như ngươi, ngươi tạm thời cứ yên tâm học tập và sinh sống."
Hạ Hiểu Lan nửa tin nửa ngờ.
Ninh Tuyết nói, nàng tin.
Nhưng Ninh Tuyết đang dùng lập trường của bạn bè để bình luận về người nhà Quý.
Hạ Hiểu Lan vừa trải qua sự việc nên thấu hiểu sâu sắc "gia phong" của nhà Quý, một gia đình có giáo dưỡng, sẽ không bao giờ khi sự tình còn chưa rõ ràng, đã chạy đến cảnh cáo bên nhà gái. Hạ Hiểu Lan tin rằng, trước khi Chu Thành dẫn cô về nhà Chu, người nhà Chu đã biết về cô. Hai người vẫn đang là quan hệ bạn trai bạn gái, cũng không thấy trưởng bối nhà Chu cao ngạo tìm đến cô, nói cô không xứng bước vào nhà Chu!
"Gia phong của ông Quý thì ta tin, nhưng về việc Quý nữ sĩ sẽ làm gì, ta thật sự khó thuyết phục mình là bà ấy sẽ tuân theo gia phong nhà Quý để hành động, Ninh Tuyết, cảm ơn cậu đã giải thích thắc mắc cho ta."
Lời Ninh Tuyết nói cũng như không nói.
Đáng lẽ Hạ Hiểu Lan phải trực tiếp tìm Quý Giang Nguyên mới đúng.
Nhưng khi nàng đi tìm Quý Giang Nguyên, phát hiện Quý Giang Nguyên đã xin nghỉ.
...
Tính mạng của Quý lão gia tử đã đi vào thời gian đếm ngược.
Chuyện này, người nhà họ Quý đều biết rõ.
Không phải vì bệnh thì là vì người già cả, các cơ quan đều suy yếu, chỉ toàn dựa vào các loại thuốc tiêm để duy trì mạng sống. Có đôi khi Quý Giang Nguyên cũng thấy ông ngoại anh sống như vậy là đau khổ, nhưng người nhà họ Quý ai cũng muốn ông ngoại sống thêm mấy năm, con cái hiếu thảo tự nhiên như vậy, cũng không thể trơ mắt nhìn cha già qua đời, lúc có thể cứu thì luôn cố gắng tìm mọi biện pháp để cứu chữa.
Nhà họ Quý cũng không phải không có điều kiện đó.
Sinh lão bệnh tử không thể theo lẽ tự nhiên, Quý lão gia tử chỉ có thể cắm đầy người ống, dựa vào thiết bị y tế để duy trì mạng sống.
Ông ấy cũng không đủ rộng rãi đối với sự sống chết.
Cuộc đời người luôn có quá nhiều điều vướng bận, ông ngoại Quý vẫn chưa thấy con gái quãng đời còn lại có chỗ nương tựa, sao có thể yên tâm nhắm mắt?
Trong mấy người con, ông ấy nhớ thương nhất đương nhiên là Quý Nhã.
Vì hôn nhân của Quý Nhã không thuận, cũng vì "bệnh" của Quý Nhã. Chuyện bệnh của Quý Nhã là đề tài cấm kỵ trong nhà, tất cả đều là do lịch sử nhiễu loạn tạo thành, ông ngoại Quý có thể thi hành phương châm giáo dục, nhưng ông không có biện pháp giải quyết "bệnh" của Quý Nhã.
Tối qua, ông Quý lại được cấp cứu một lần.
Quý Giang Nguyên liền xin nghỉ, chạy ngay tới bệnh viện ở cùng.
Ông ngoại Quý đeo ống thở, hô hấp rất khó khăn: "...Mẹ con đâu?"
Quý Giang Nguyên nửa ngồi, tựa vào cạnh giường bệnh của ông ngoại: "Bà ấy quen bạn trai ở Mỹ rồi, ông biết đúng không? Chú Kiều Trị hôm nay sẽ xuống máy bay, mẹ con đi đón, bà ấy muốn đưa chú Kiều Trị đến cho ông gặp mặt."
Tiếng thở của ông ngoại Quý giống như cái ống bễ, phì phò phì phò rất đáng sợ.
Mỗi ngày sống của ông ấy đều là sự giày vò, nhưng lời Quý Giang Nguyên nói, không nghi ngờ gì đã mang đến cho ông sự vui mừng.
Lúc đầu, nhà họ Quý chắc chắn muốn Quý Nhã tìm một người Hoa quốc, sau này Quý Nhã luôn không chịu tái hôn, yêu cầu của nhà họ Quý cũng hạ xuống, mặc kệ người nước nào, chỉ cần tốt với Quý Nhã, chấp nhận Quý Giang Nguyên là được.
Bàn tay khô gầy của ông ngoại Quý nắm lấy tay Quý Giang Nguyên:
"Mẹ con khổ... Tương lai con phải hiếu thảo với mẹ..."
Quý Giang Nguyên gật đầu, anh cũng mơ hồ phát hiện, ông ngoại của anh có lẽ là không trụ được nữa, cớ gì để ông mang theo tiếc nuối mà đi.
Thời gian ông ngoại Quý tỉnh táo không lâu, nói vài câu lại mê man. Đến chiều Quý Giang Nguyên đợi đến thì các cậu dì đều đến bệnh viện, Quý Nhã đến muộn nhất, phía sau đi theo một người đàn ông Mỹ tóc nâu, chính là bạn trai của cô, Kiều Trị.
Ông ngoại Quý vừa hay tỉnh.
Có lẽ vì con cháu đến đông đủ hoặc cũng có lẽ nhìn thấy Quý Nhã đã có "bến đỗ", ông ngoại Quý đột ngột mất.
Trước khi đi ông còn chỉ vào Quý Giang Nguyên, cậu của Quý Giang Nguyên bước lên một bước: "Ba, Giang Nguyên vĩnh viễn là người nhà họ Quý."
Nghe những lời này, ông Quý mới yên tâm nhắm mắt, trong phòng bệnh một mảnh tiếng khóc rống... Quý Nhã đứng đờ đẫn, Kiều Trị ôm chặt cô, Quý Nhã cảm thấy tai mình ù ù, miệng Kiều Trị mấp máy nhưng cô không nghe thấy gì cả.
Cô không đau buồn sao?
Cô đau buồn!
Sự đau buồn trong lồng ngực cô cồn cào, chỉ muốn tìm một nơi để giải tỏa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận