Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 603: Có thể tìm tới Phan Tam người (bổ 3) (length: 8268)

Rốt cuộc Phan Tam đang làm cái gì?
Ai có thể tìm được Phan Tam?
Nhà họ Chu không thể ra mặt, vậy Khang Vĩ có thể ra mặt không?
Nếu còn có ai đó có thể tìm được Phan Tam, chắc chắn là Khang Vĩ.
Hạ Hiểu Lan không tự tiện quyết định, nàng đem suy nghĩ của mình nói với Chu Quốc Bân: "Con muốn nhờ Khang Vĩ thử một lần, chú Chu thấy thế nào ạ?"
Thằng nhóc nhà họ Khang sao?
Chu Quốc Bân biết Khang Vĩ là người ham chơi, trực giác chuyện này nhờ Khang Vĩ là hỏng bét.
Hạ Hiểu Lan lại có bảy tám phần chắc chắn, "Chú Chu, ba ngày không gặp nên nhìn người khác bằng con mắt khác, Khang Vĩ bây giờ không còn là Khang Vĩ trước đây nữa, so với lúc mới quen con thì khác một trời một vực!"
Một thằng nhóc con làm thế nào để lột xác thành một người đàn ông?
Không phải nói cứ lăn lộn với nữ giới thì sẽ biến thành đàn ông.
Có những người mười mấy tuổi đã gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, mặt mũi và thân hình vẫn là thiếu niên, ai dám nói bờ vai non nớt đó không có phẩm cách đàn ông?
Có những người mơ màng hồ đồ sống cả đời, đều không biết trách nhiệm là gì, gặm cha gặm mẹ, gặm vợ, sau này lại gặm con.
Người như thế dù tóc bạc phơ cũng không thể gọi là đàn ông.
Khang Vĩ trước đây chắc là rất lêu lổng, ngay cả hiện tại, lãnh đạo ở cơ quan cũng cho rằng anh ta ham chơi. Khang Vĩ trước kia là chưa tìm thấy việc mình thích, Hạ Hiểu Lan cảm thấy một năm gần đây, Khang Vĩ đã thay đổi rất nhiều. Từ việc chuyển hàng thuốc lá đến tự mình đi chào bán vật liệu xây dựng, có lẽ bắt đầu từ khi quyết định sửa nhà, Khang Vĩ đã tự mình gánh vác trách nhiệm.
Vừa biết kiếm tiền, lại vừa dám quyết định, người thay đổi đáng tin hơn, Hạ Hiểu Lan cảm thấy có thể tin tưởng Khang Vĩ. Đây là những gì mà Khang Vĩ đã gây dựng được ở chỗ Hạ Hiểu Lan trong hơn một năm qua, và Hạ Hiểu Lan hiển nhiên cũng có sự tín nhiệm của Chu Quốc Bân, nàng nói Khang Vĩ có thể làm tốt chuyện này, Chu Quốc Bân cũng nguyện ý tin vào phán đoán của nàng.
Sau khi xin phép Chu Quốc Bân xong, Hạ Hiểu Lan mới đi tìm Khang Vĩ.
Dạo gần đây Khang Vĩ vừa hay ở kinh thành, trước đó anh ta toàn ở Bằng thành mới về chưa được mấy ngày, định rủ Hạ Hiểu Lan đi ăn cơm, ai ngờ Hạ Hiểu Lan lại bận tối mặt.
Nghe thấy 'tẩu tử' triệu hồi, Khang Vĩ vui vẻ chạy tới, còn kéo theo Thiệu Quang Vinh.
"Tẩu tử, chuyện giữa cô với nhà họ Quý là sao vậy? Sao tôi nghe nói nhà họ Quý lén lút làm trò nhà thằng con trai không ra gì, tôi xử cho hắn gãy chân có được không?"
"Cậu lập tức dừng ngay cho tôi! Tôi vừa cam đoan với chú Chu rằng cậu chín chắn ổn trọng làm việc đáng tin, cậu đã lập tức định làm loạn rồi đấy hả!"
Hạ Hiểu Lan không ngờ Thiệu Quang Vinh cũng tới, nếu đã đến thì không thể lập tức nói chuyện của Chu Thành, chuyện này càng ít người biết càng tốt, không thể vì Thiệu Quang Vinh có quen biết với Chu Thành mà ăn nói lung tung.
"Dạo này cậu ôn tập thế nào rồi?"
Thiệu Quang Vinh mặt mày thất bại, "Đừng nhắc nữa, nếu sang năm mà phải đi thi đại học, tôi thấy chắc xong đời rồi!"
Chuyện này xem ra thì có vẻ ngon, nhưng Thiệu Quang Vinh học hành bết bát mấy năm nay cũng chẳng phải dạng học bá, hiện tại muốn lại đi cạnh tranh với đám thí sinh khác, cầm tài liệu ôn tập mà cậu cũng ngơ ngác như vịt nghe sấm.
"Tôi sẽ nhờ người gửi sổ ghi chép ôn tập của tôi qua, đến lúc đó đưa cậu, xem trước đã."
Không được thì sẽ nghĩ cách khác.
Hạ Hiểu Lan thực ra biết được một chuyện từ miệng Lâm lão sư, sang năm Hoa Thanh có thể sẽ xây dựng một "Học viện giáo dục thường xuyên", đó chính là nâng cao trình độ học vấn, nếu Thiệu Quang Vinh thực sự muốn theo đuổi bằng cấp thì cũng không nhất định phải đi thi lại đại học. Từ trung cấp chuyên nghiệp có thể lên đại học, rồi lên hệ chính quy cũng được. Việc Hoa Thanh xây dựng học viện giáo dục thường xuyên này coi như là tiên phong trong nước, mở đầu một xu hướng mới.
Tiểu Thiệu đồng chí hiện giờ vẫn còn đang lo ôn tập, Hạ Hiểu Lan cũng không tiện đả kích sự hăng hái của cậu ta.
Ba người ăn cơm, Thiệu Quang Vinh nhìn ra hôm nay mình có lẽ không nên đi theo, tính tiền xong liền vội vàng về nhà đọc sách.
Chỉ còn lại hai người, Hạ Hiểu Lan mới nói với Khang Vĩ về chuyện Chu Thành bị cách ly điều tra, Khang Vĩ ngẩn người ra một hồi, sau đó chửi thề một tiếng.
"Sao Phan tam ca lại đi buôn lậu chứ!"
Buôn lậu có kiếm được tiền không? Chắc chắn là kiếm được.
Nhưng tiền này lại dính máu đấy, nghĩ mà xem Lưu Dũng chỉ là một thằng buôn lậu vặt còn suýt bị người ta chém chết, mấy vụ buôn lậu lớn chết vài người cũng là chuyện bình thường. Chết người thì vứt xuống biển, máu thịt đều bị cá ăn, còn xương cốt thì chìm xuống đáy biển, cả đời đều ở trong trạng thái "mất tích".
Phan tam ca tuy trông có vẻ hung hăng, nhưng thực ra tâm lại mềm nhũn.
Khang Vĩ cảm thấy cho dù hắn có muốn buôn lậu, thì cũng không có khả năng làm ở Hoa quốc.
Hạ Hiểu Lan đầy đầu vạch đen, "Ý cậu là hắn làm ở Hồng Kông, Đài Loan, hay những chỗ ở Đông Nam Á thì được à?"
Khang Vĩ lí nhí:
"... Không được sao?"
Hạ Hiểu Lan cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nếu Phan Tam thật sự muốn ra nước ngoài làm loại chuyện này, vậy chẳng phải sẽ bị đánh vào tầm ngắm sao?
Nói Phan Tam thích hưởng lạc thì lại không giống, xe hắn chạy là đồ cũ, quần áo cũng chẳng chú trọng. Chu Quốc Bân nói Phan Tam tập hợp một đám lính xuất ngũ xuống phía Nam, Hạ Hiểu Lan tin người này làm bất cứ việc gì đều không chỉ vì bản thân.
Người trọng tình nghĩa, phần lớn sẽ bị tình nghĩa trói buộc, Hạ Hiểu Lan cảm thấy Phan Tam sống thật mệt mỏi.
Thà cứ như nàng, cả người mang đầy mùi tiền của một hộ kinh doanh cá thể còn sống thoải mái hơn.
Khang Vĩ nghe nói chuyện này liền ngồi không yên, trong điện thoại cũng không liên lạc được với Phan Tam, anh ta muốn đi một chuyến đến ven biển.
"Để tôi xem có mua được vé máy bay ngày mai không, phải mau cho tẩu tử một câu trả lời."
Trước đây là Chu Thành giúp anh ta, bây giờ đến lượt anh ta có thể giúp được Chu Thành, Khang Vĩ rất là tích cực.
Hạ Hiểu Lan cuối tuần này không có thời gian rảnh, buổi chiều còn phải đưa mẹ cùng Vu nãi nãi ra ga tàu, hai người đến kinh thành chơi được hơn một tuần, đến vào cuối tháng 12 năm 84, đến lúc về là mùng 3 tháng 1 năm 85, coi như ở kinh thành ăn Tết luôn.
Năm mới 85 của Hạ Hiểu Lan trôi qua cũng chẳng có gì đặc biệt, nhớ lại chỉ toàn là bận rộn, dạ tiệc đón năm mới của trường nàng cũng không có thời gian đi góp vui.
Sau khi tiễn Lưu Phân và Vu nãi nãi đi, khu nhà ở Thập Sát Hải trở nên vắng vẻ hơn hẳn.
Nhà có người ở mới có hơi ấm.
Hạ Hiểu Lan cứ nghĩ tối nay có thể được nghỉ ngơi một chút, ai ngờ Trần Tích Lương phong trần mệt mỏi, ngồi xe lửa hơn ba mươi tiếng từ Dương Thành đến kinh thành.
Trần Tích Lương cảm thấy giải thích qua điện thoại không rõ ràng được, cũng không thể nào biểu đạt được sự xin lỗi của mình.
Hạ Hiểu Lan vừa gọi điện thoại hỏi chuyện làm ăn, bị vợ hắn làm ầm lên một trận, Trần Tích Lương tuổi còn trẻ chút nữa tức đến vỡ mạch máu.
Đương nhiên là cãi nhau một trận với vợ, vậy mà vẫn còn phải không quản ngày đêm bắt xe đến kinh thành.
"Hạ tỷ, chuyện này thật là hiểu lầm..."
Trần Tích Lương đứng ở bên ngoài quán cơm nhỏ gần cổng trường, mũi đông đến đỏ bừng. Hạ Hiểu Lan vẫy tay: "Thôi thôi thôi, chuyện nhà cậu tôi không muốn nghe, tôi chỉ muốn hỏi một câu, chuyện hợp tác của chúng ta vẫn tính chứ?"
Trần Tích Lương gật đầu lia lịa, đặt chiếc túi tài liệu mang theo lên bàn:
"Đương nhiên là tính, lần này tôi còn mang cả các loại giấy tờ chứng nhận đến cho cô xem, thủ tục tôi làm xong gần hết rồi, ngay cả Thượng Hải tôi cũng đã đến lo liệu rồi, cửa hàng ở Dương Thành lúc nào cũng có thể thuê được, chỉ cần Hạ tỷ nói một tiếng là có thể bắt đầu khai trương, nhãn hiệu Luna này có thể bắt đầu hoạt động ngay!"
Hạ Hiểu Lan xem xong các tài liệu Trần Tích Lương mang đến:
"Cậu đến kinh thành cũng tốt, giám đốc Ngũ bên kia đã giúp chúng ta tìm được một cửa hàng, tôi thấy rất thích hợp, tốt nhất cậu tự mình đến xem một chuyến. Phong cách trang trí chắc chắn phải đồng nhất, làm cho người ta vừa nhìn cửa hàng là biết của cùng một nhà, nhưng nếu chuyện nhà cậu mà không giải quyết được... Chuyện hợp tác của chúng ta chắc chắn sẽ có mầm họa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận