Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 397: Sư viện lớp bổ túc (length: 8317)

Chu Thành đang tìm hiểu xem tay Hạ Hiểu Lan bị thương như thế nào.
Đi xe đạp va vào người khác, khiến tay bị gãy xương cũng không phải không thể, nhưng Hiểu Lan lại gạt hắn, Chu Thành cảm thấy có thể có uẩn khúc.
Hắn không muốn cãi nhau với Hiểu Lan, cũng không nỡ ép vợ mình, vậy thì chỉ có thể tự mình từ từ tìm hiểu. Điều khiến Chu Thành bực bội là, hôm qua hắn xin nghỉ nửa ngày đã là đoàn trưởng “mở lòng từ bi”, hôm nay lại muốn chạy đi với vợ, đoàn trưởng lại nói rất sâu xa: "Sao có thể ngày nào cũng chạy ra ngoài, trong đoàn vẫn phải chú ý ảnh hưởng chứ?"
Chú ý cái gì ảnh hưởng?
Lúc đầu Chu Thành còn chưa hiểu, đoàn trưởng nói úp úp mở mở, sau khi Chu Thành hỏi thăm mới biết, hắn bị người nặc danh tố cáo lên trên!
Cái "Nặc danh" này là ai không cần nói cũng biết, Chu Thành và Phương Sĩ Trung đến cả mặt ngoài hòa hợp cũng không giữ được.
Chu Thành cạn lời với lòng dạ hẹp hòi này, vợ hắn hôm qua mới gặp người nhà, hôm nay hắn đã không thể đưa nàng ra sân bay!
Hạ Hiểu Lan nhận điện thoại lại không để ý:
"Chuyện này cũng không có gì, cuối tháng 8 ta có thể đến kinh thành rồi. Ta mua ít đồ gửi ở chỗ tiếp đón rồi, anh tìm người tới lấy một chút đi, là cho mấy em họ của anh là Trình Mẫn."
Nhận ba cái bao lì xì, Hạ Hiểu Lan cũng không phải chiếm tiện nghi, Trình Mẫn nói quần áo của nàng đẹp mắt, Hạ Hiểu Lan giống nhau như đúc không thể biến ra được, mua cho mấy em của Chu Thành mỗi người một bộ. Cô nàng cố ý không mua cho Chu Di, Chu Di dù sao cũng coi thường dân quê, nghĩ chắc cũng không thích thẩm mỹ của dân quê đâu!
Cố Chính Thanh ngược lại còn muốn giao lưu với cô học sinh này, hắn cảm thấy Hạ Hiểu Lan có thể trong chưa đến một năm, từ bài thi đầu vào hơn bốn trăm điểm, cuối cùng thi đại học được 616 điểm, phương pháp học tập của cô ấy có phải nên mở rộng ra không? Phỏng vấn ghi hình cũng nói rồi, Hạ Hiểu Lan tích cực giúp các bạn học nâng cao thành tích, số học sinh thi đỗ chính quy của Nhất Trung An Khánh năm nay nhiều gấp ba lần năm ngoái! Phỏng vấn sẽ có mức độ khoa trương nhất định, thêm một chút gia vị, cũng có vài phần thật, Cố Chính Thanh chính là hứng thú với phần nội dung này.
Nhưng khi ông ta muốn gặp lại Hạ Hiểu Lan thì cô đã rời khỏi kinh thành.
Cô nương này không có ý làm thân với người nhà họ Chu, thật sự chỉ là đến gặp mặt một lần.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Chu đều nhận được quần áo Hạ Hiểu Lan tặng, con gái lớn của Cố Chính Thanh là Cố Tư Nhan mặc váy mới soi gương, bị Chu tiểu cô vỗ một cái: "Xem con kìa điệu bộ đẹp ghê, sao ta nghe dì Hà Giai nói là đưa Hà Giai đi học thêm rồi, hè còn có một tháng nữa, con thì cứ ở nhà chơi à?"
Cố Tư Nhan đương nhiên gật đầu: "Hà Giai đó thì không ai quản, con có ba con mà, học thêm gì chứ, con không tin những người đó có giỏi bằng ba con nói đâu!"
Cố Chính Thanh thật sự không dám huênh hoang chuyện này, ông ta đã rời xa giáo dục được vài năm rồi, giờ nghiên cứu chính sách thôi, kiến thức sách vở đều quên gần hết rồi. Nghe nói bây giờ có người mở lớp học thêm, Cố Chính Thanh cũng có chút động lòng.
Sau khi nghe ngóng, lại là đám sinh viên của Học viện Sư phạm Kinh Thành mở ra, khẩu hiệu lại rất vang dội, nào là "Công phá kỳ thi cấp 3", "Quyết chiến thi đại học".
Cố Chính Thanh bật cười, bảo ông đưa hai đứa con trong nhà đến cái loại lớp này, chi bằng để hai đứa ngoan ngoãn ở nhà viết bài tập hè mà thầy cô giao. Cố Chính Thanh có chỗ khác không được, nhưng chức vụ ở vụ kế hoạch phát triển thuộc Bộ Giáo dục, con của ông đi học, không nói là trường cấp 2 tốt nhất Kinh Thành đi, chắc chắn top 3 không vấn đề!
Cố Chính Thanh nhìn thấy Hạ Hiểu Lan phấn khích, đó là bởi vì Hạ Hiểu Lan là học bá thật sự.
Năm nay thi đại học khó như vậy, tổng điểm có thể thi trên 600 điểm, thật sự có ưu thế về trí lực, huống chi Hạ Hiểu Lan xếp hạng ba trong hơn một triệu thí sinh! Tính cả một bộ phận bị loại ở vòng sơ khảo, phải là top 3 trong 3-4 triệu người.
Về Học viện Sư phạm Kinh Thành… Cố Chính Thanh thở dài, ông ngược lại không coi thường Học viện Sư phạm Kinh Thành, dù gì cũng là trường đại học chính quy ở Kinh Thành.
Nhưng ông làm giáo dục nửa đời, con cái đều cho học một trong những trường cấp 2 tốt nhất Kinh Thành, còn chiếm ưu thế địa lợi tuyển sinh ở Kinh Thành, mà tương lai lại chỉ thi vào Học viện Sư phạm Kinh Thành, Cố Chính Thanh cảm thấy cuộc đời mình quá thất bại. Còn đặt ra phương châm giảng dạy gì, ngay cả con mình còn không bồi dưỡng được!
Chưa kể đến việc Cố Tư Nhan đang học cấp 2, bây giờ người tốt nghiệp ưu tú của Học viện Sư phạm Kinh Thành còn chen không được vào trường đó, giáo viên mới phân về ít nhất cũng phải tốt nghiệp Đại học Sư phạm Kinh Sư, Cố Chính Thanh điên rồi mới đưa Cố Tư Nhan đi học thêm… Cứ chăm chỉ nghe thầy cô trên lớp giảng bài là được, toàn giáo viên giỏi ưu tú, bao năm giảng dạy trên bục giảng, dù là cấp 2 cũng đã cố ý bồi dưỡng khả năng cạnh tranh thi đại học của các học sinh rồi.
...
Chu tiểu cô buột miệng nhắc tới chuyện này, Cố Chính Thanh nghe ngóng thầy giáo dạy lớp học thêm, đưa con đi học thêm thì chưa chốt.
Cho con cái học trường tốt cũng không phải chuyện của 30 năm sau mới có, ngược dòng về những năm 80 cũng không còn sớm nữa, thời xã hội phong kiến xưa có khoa cử thi cử, cũng có sự khác biệt giữa việc học vỡ lòng ở thôn quê và những thư viện nổi tiếng, liên tiếp thi trượt tú tài già dạy học sinh, với cử nhân khai sáng, tiến sĩ tự tay dạy viết bát cổ văn thì có giống nhau không?
Sự khác biệt về nguồn lực giáo dục là đã sớm tồn tại.
Giáo viên không đủ, đối với gia đình có điều kiện, sức hút đó chưa đủ!
Mà lớp học thêm này chính là do Hạ Tử Dục xây dựng.
Hạ Tử Dục đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu thu học sinh cho lớp học thêm cuối tuần để thử nghiệm, vất vả lắm mới đợi đến hè, Hạ Tử Dục đang muốn vùng vẫy thì bị điện báo của Trương Thúy gọi về tỉnh Dự Nam.
Ở tỉnh Dự Nam chờ Hạ Tử Dục là Hạ Trường Chinh bị chém cụt một bàn tay, là Trương Thúy bị dọa cho mất hồn, còn có tin Hạ Hiểu Lan trở thành Trạng Nguyên thi đại học của tỉnh Dự Nam!
Hạ Tử Dục có chút mê tín vận mệnh.
Trước năm nay, vận mệnh đều ở bên cô ta, mặc kệ là thành công thi đỗ đại học, hay là cướp Vương Kiến Hoa, tất cả đều khiến Hạ Tử Dục đắc ý.
Nhưng đến năm 84, vận mệnh dường như lại nghiêng về phía Hạ Hiểu Lan, cô ta mấy lần tính kế, Hạ Hiểu Lan đều tránh được, còn càng tránh lại càng hăng hái, không những thuận lợi tham gia thi đại học, còn thi được 616 điểm, trở thành Trạng Nguyên thi đại học tỉnh Dự Nam, đăng ký học còn là đại học Hoa Thanh hơn cả Học viện Sư phạm Kinh Thành… Từ chỗ chắc chắn thắng lợi mà khinh thị, đến lúc thực sự coi trọng, kiêng kị Hạ Hiểu Lan, đến giờ phút này, cô ta không thể không tạm lánh đi hào quang của Hạ Hiểu Lan!
Thương Đô không thể ở lại, Trương Thúy tự mình đi bán hàng rong hai ngày, cả hai ngày đều có người đến quấy rối.
Kẻ đánh gãy tay Hạ Trường Chinh thì không bắt được, Trương Thúy buôn bán cũng không làm ăn được, Hạ Tử Dục chỉ có thể cắn răng đưa hai người về Kinh Thành. Thực ra cô ta không muốn ở gần bố mẹ như vậy, không có khoảng cách, sau này cô ta muốn làm gì bố mẹ cũng biết hết. Cô ta chỉ có một mình con gái thì còn đỡ, cô ta còn có một đứa em trai nữa!
Đưa Hạ Tuấn Bảo đến Kinh Thành chắc chắn không được, Hạ Tử Dục không sắp xếp ổn thỏa vấn đề học hành của Hạ Tuấn Bảo được.
Mang Hạ Trường Chinh và Trương Thúy về Kinh Thành, Hạ Tử Dục lao đầu vào việc kinh doanh lớp học thêm. Mảng kinh doanh này có thị trường trống rất lớn, tiền đồ vô cùng tốt, nhưng lại không đơn giản như Hạ Tử Dục nghĩ.
Chờ đợi Hạ Tử Dục là đủ thứ gà bay chó sủa!
Ví dụ như người trước mặt, đưa ra ý muốn học trước rồi sau khi có thành tích tốt mới trả tiền học phí, Hạ Tử Dục thật sự muốn ném cả hộp phấn trên tay vào mặt đối phương.
— Mặt dày như thế, ra tiệm cơm ăn cơm còn có thể nói ăn trước, sau khi về no bụng mới trả tiền à?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận