Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1200: Thời đại lộng triều vạch xuất phát (length: 8184)

Hạ Hiểu Lan nghĩ một lát, sau này thời gian mình ở lại Bằng thành không ngắn, cũng không bằng lòng để người đáng ghét lượn lờ trước mặt.
Có cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã cũng không tệ.
Ngày thứ hai Lưu Dũng còn muốn ở lại Dương thành, tiếp tục cùng mấy người gia nhập liên minh trao đổi về chuyện trang hoàng, Hạ Hiểu Lan lại muốn đi Bằng thành xem "Kim Sa Trì" của nàng.
"Cát Kiếm, ngươi có nghe ngóng được người nhà họ Hạ đang ở đâu không? Giúp ta đưa phong thư qua đó."
Cát Kiếm lái xe, vẻ mặt không chút thay đổi:
"Hạ tổng, tôi biết chỗ ở của bọn họ."
Hả?
Hạ Hiểu Lan nhớ mình đâu có phân phó, xem ra là Cát Kiếm tự mình tìm hiểu rồi.
Hạ Hiểu Lan còn chưa ý thức được, lấy nàng làm trung tâm đã tạo thành một tập thể gắn bó, mặc kệ là nhãn hiệu quần áo, cửa hàng vật liệu xây dựng, công ty trang hoàng cùng Khải Hàng điền sản, đám người Cát Kiếm vì nàng mà đến gần, không chỉ là tình nghĩa cùng nhau phấn đấu, còn có lợi ích không gì phá nổi —— chỉ có Hạ Hiểu Lan tốt; mọi người mới càng tốt, Hạ Hiểu Lan phân phó việc họ sẽ làm, có những việc không cần Hạ Hiểu Lan phân phó, đám người Cát Kiếm cũng muốn nắm rõ trong lòng.
Ví dụ như người nhà họ Hạ.
Mấy người này đều không đàng hoàng, Cát Kiếm vẫn cần biết động tĩnh của họ.
Sự thật chứng minh hắn cũng không phí công vô ích, chẳng phải đang chờ Hạ tổng phân phó đó sao?
Người nhà họ Hạ không nên ở Bằng thành, ngày nào đó nhảy ra cản trở mắt Hạ tổng thì sao, Cát Kiếm cảm thấy Hạ tổng là ngọc thạch quý giá, không thể để đám đá vụn thối tha trong hầm cầu bám víu.
Tưởng tượng Hạ Đại Quân muốn làm người ghê tởm, chờ Kim Sa Trì bắt đầu mở bán, chạy đến chỗ bán nhà gây rối, Cát Kiếm có thể xách cổ hắn đi, nhưng dù sao cũng gây ra ảnh hưởng xấu, ảnh hưởng đến danh tiếng của Hạ tổng!
Bất quá dù hắn sớm dò hỏi tình hình nhà họ Hạ, trước khi Hạ Hiểu Lan thật sự phân phó, Cát Kiếm cũng sẽ không tự ý làm chủ.
"Đưa thư là được, đưa cho cái tên Phàn Vũ kia, không cần kinh động đến người nhà họ Hạ."
"Vâng, Hạ tổng!"
Cát Kiếm làm việc đặc biệt khiến người an tâm, Hạ Hiểu Lan tựa vào ghế nghỉ ngơi, không bao lâu thì đến Kim Sa Trì.
Không cần xuống xe cũng có thể thấy một dãy nhà đã xây chỉnh tề ngay lối vào, tường ngoài trang trí cũng gần xong, các công nhân đang tháo dỡ giàn giáo.
Vương Hậu Lâm bị thương ở chân, bước nhanh tới:
"Hạ tổng, đang đợi cô đây!"
Vương Hậu Lâm cảm thấy nhà lầu này có xây đẹp đến đâu cũng vô dụng, phải làm cho Hạ Hiểu Lan vừa lòng mới được.
Toàn bộ quy hoạch khu dân cư, ngay cả Mao Khang Sơn cũng đồng ý làm phó, Vương Hậu Lâm không dám tranh công, khu chung cư hai mươi mấy mẫu này dùng để cho Hạ Hiểu Lan luyện tập… Những việc cẩn thận đều là Vương Hậu Lâm và Mao Khang Sơn lo liệu bù đắp cho nàng.
Nhưng quy hoạch tổng thể đúng là do Hạ Hiểu Lan thiết kế.
Ý tưởng của người trẻ tuổi mới mẻ độc đáo hơn bọn họ, Vương Hậu Lâm cảm thấy nhà xây càng cao càng tốt, Hạ Hiểu Lan lại suy nghĩ cái gì đó "nghi cư".
Toàn bộ khu dân cư nếu thật sự sửa theo quy hoạch của Hạ Hiểu Lan, Vương Hậu Lâm cảm thấy còn đẹp hơn cả đại viện của thị ủy.
Hiện tại những chỗ khác vẫn đang thi công, chỉ có khu nhà mẫu đã làm xong nhưng chưa có cây xanh, Vương Hậu Lâm đều thấy được phòng này thật sự rất đẹp.
Ai mà không muốn ở nhà như thế chứ?
Anh cũng muốn ở ấy!
Đáng tiếc với lương của anh hiện tại vẫn mua không nổi.
Vương Hậu Lâm cũng chỉ nghĩ chút thôi, Việt Tỉnh Kiến Công sẽ chia nhà cho anh.
Mao Khang Sơn không có khả năng đứng trước cửa đón nàng, Hạ Hiểu Lan thấy ở khu nhà mẫu đã trang hoàng xong có một bóng dáng quen thuộc.
"Sư huynh Quốc Thắng tới à?"
Mao Quốc Thắng vẻ mặt không được tự nhiên: "Tiểu Hạ à, dạo này anh đến Dương Thành làm việc, tiện đường tới xem ông cụ."
Trong ánh mắt của Mao Quốc Thắng như có ngàn vạn lời muốn nói, trông cậy vào Tiểu Hạ thông minh tri kỷ có thể hiểu được ý anh, giúp anh nói ra lời khó nói, nào ngờ Hạ Hiểu Lan khách khí vài câu, bảo anh ở Bằng Thành chơi mấy hôm rồi trực tiếp đi ngang qua Mao Quốc Thắng!
Cái này, người này không theo kịch bản mà diễn, anh đã tạm điều đến Việt Tỉnh Kiến Công, Hạ Hiểu Lan đáng lẽ nên thuận thế mời anh đến Khải Hàng làm, Mao Quốc Thắng ngớ người.
Hắn và vợ Trịnh Thục Cầm so ra thì hắn càng sĩ diện, tai đỏ lên đứng đơ tại chỗ, không biết phải xoay sở như thế nào.
Cát Kiếm liếc nhìn hắn, nếu không phải nể mặt thầy Mao, hạng người như vậy thì có là gì, sao lại để mặc hắn chạy lung tung khắp công trường?
Đã lớn ngần này tuổi, đúng là sống uổng phí!
Hạ tổng bây giờ làm ăn ngày càng lớn, làm chủ phải có thân phận của người làm chủ, trừ người thân cận thì có thể gọi tên, còn người khác đều phải tôn xưng.
Như Trần Tích Lương, từ trong lòng bội phục Hạ tổng, rõ ràng lớn tuổi hơn Hạ tổng, còn không phải sớm đổi giọng gọi "Hạ tỷ".
Mao Quốc Thắng thì ngược lại, trước mặt mọi người trong công ty, một ngụm "Tiểu Hạ", mặt mũi to thật đấy!
Nếu không có mục đích gì, nể mặt thầy Mao, thì gọi Tiểu Hạ thì cứ Tiểu Hạ, mà nhìn dáng vẻ Mao Quốc Thắng là muốn đến Khải Hàng làm… Ha ha, Hạ tổng mà mời người này tới công ty làm tổ tông cung phụng à?
Cát Kiếm cũng thấy khó chịu, Mao Quốc Thắng còn hoàn toàn không biết gì.
Cho nên ở tỉnh Kiến Viện anh ta luôn không được coi trọng, cũng không thể đổ hết cho cha mình là Mao Khang Sơn liên lụy.
Hạ Hiểu Lan đi đến chỗ Mao Khang Sơn cùng Chu Mậu Thông, lần này cũng có mặt, Khải Hàng trực thuộc vẫn là tư cách của Việt Tỉnh Kiến Công, Chu Mậu Thông phải xem khu nhà mẫu này xây ra sao.
"Thầy, sư huynh Chu, anh Vương, chúng ta cùng nhau đi xem từ dưới lên trên nhé?"
Chu Mậu Thông trên mặt mang ý cười: "Sư muội Hạ, khu dân cư này của em xây xong nhất định rất đẹp, bên trái là sân golf, bên phải là khu du lịch Hương Mật Hồ, Kim Sa Trì chính là một viên ngọc được khảm ở giữa hai công trình lớn… Đúng đúng đúng, đúng là nhị long đoạt châu, muốn không được hoan nghênh cũng khó!"
Lời hay ai cũng thích nghe, Chu Mậu Thông không phải đang nịnh bợ Hạ Hiểu Lan, nhưng vài ba câu nói khiến mọi người Khải Hàng ai nấy đều thấy dễ chịu.
Nói ra ngoài cũng chẳng có gì sai, đem sân golf cùng Hương Mật Hồ gọi là "Long", Kim Sa Trì là viên "Châu" mà hai con long tranh đoạt, ba hạng mục đều được Chu Mậu Thông nâng tầm lên.
Nâng tầm hàng xóm cũng là vì nâng tầm Kim Sa Trì.
Một cái ao rác ban đầu, bị Chu Mậu Thông vài ba câu biến thành cao sang, một người vừa hiểu kỹ thuật, IQ cao mà EQ cũng cao như vậy, hắn mà không thành công thì ai thành công?
Khó trách Mao Quốc Thắng có cố gắng đến đâu cũng đuổi không kịp Chu Mậu Thông.
Hạ Hiểu Lan mời Mao Khang Sơn đi trước, Mao Khang Sơn hôm nay cũng nhẹ nhàng vui vẻ, không như lúc trước có nhiều người mà không nể mặt "Hạ tổng", "Ta là thầy trò với cô thì không để ý cái này, khu nhà này ngày nào ta chẳng ghé mấy lần, hôm nay việc này khác thường, coi như là làm xong, đương nhiên phải để cô xem trước."
Hạ Hiểu Lan bước lên bậc thang đi lên.
Xem hết mấy căn hộ mẫu mà Lưu Dũng đã bố trí với những hình dạng khác nhau, cẩn thận kiểm tra chất lượng.
Việc mà cậu làm, nhất định không có sơ suất với cô.
Chờ cô đứng ở sân phơi trên tầng cao nhất nhìn xuống, toàn bộ cảnh xung quanh thu vào tầm mắt.
Đây là khu nhà lầu do cô xây, là sự nghiệp của cô.
Năm 1986 cũng sắp đến, cô trùng sinh đã ba năm, Hạ Hiểu Lan cũng cố gắng phấn đấu ba năm, không lơi lỏng ngày nào, Kim Sa Trì sắp được mở bán, cô rốt cuộc sắp đón nhận món lợi lớn nhất!
"Không, đây không chỉ là vấn đề kiếm được bao nhiêu tiền, mà là ta cả đời này rốt cuộc cũng đã đứng cùng vạch xuất phát với những người đang thời đại kia, thậm chí, ta còn so với một số người trong bọn họ đi trước vài bước..."
Khu nhà Kim Sa Trì không phải là tòa nhà cao nhất Bằng thành, Hạ Hiểu Lan lại có một ảo giác, cô có thể quan sát toàn bộ đặc khu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận