Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 650: Tán thành (length: 8077)

Ở Bằng Thành!
Bằng Thành trước đây cũng là khu vực buôn lậu, Chu Thành ở Bằng Thành cũng không có gì kỳ lạ.
Hạ Hiểu Lan trong lòng có chút rộn ràng, biết tin tức của Chu Thành, giống như có lông vũ cào ngứa trong lòng nàng. Dù biết Chu Thành có nhiệm vụ, sẽ không đi lung tung trên đường phố Bằng Thành, Hạ Hiểu Lan vẫn ôm hy vọng, biết đâu có thể gặp được Chu Thành?
"Dì à, nghỉ đông con muốn đi Bằng Thành một chuyến."
Quan Tuệ Nga khẽ ừm.
Bà ấy sao muốn phản đối Hạ Hiểu Lan đi tìm vận may, nếu không phải Chu Quốc Bân ngăn cản, Quan Tuệ Nga cũng rất muốn đi thử. Bà ấy cũng rất nhớ con trai, làm doanh trưởng thì sao, Chu Thành mới 20 tuổi đầu, đột nhiên bị cách ly thẩm tra, Quan Tuệ Nga cũng sợ con mình chịu ấm ức.
"Con định đi ngày nào? Đi ăn cơm ở nhà trước đi, lão già nói là đi ở nhà lão già."
Chuyện này không thể trì hoãn, Hạ Hiểu Lan vui vẻ đồng ý: "Ngày nào cũng được, xem ông bà Chu khi nào rảnh thôi ạ."
Ông bà Chu đều không đi làm, nghỉ hưu ngày nào mà chẳng rảnh?
Nhưng Chu lão gia tuy không đi làm, không phải ai muốn gặp là có thể gặp. Cho dù là lãnh đạo cấp cao muốn đến bái phỏng, cũng phải xem tâm tình lão già thế nào.
Ngay cả người nhà họ Chu cũng không ngày nào cũng đến quấy rầy sự thanh tịnh của lão già sau khi về hưu.
Hạ Hiểu Lan lễ phép chu đáo, Quan Tuệ Nga lại không hài lòng lắm, đây là không xem mình là người nhà họ Chu, mới khách khí như vậy—cũng phải, còn chưa bàn chuyện hôn nhân với Chu Thành, bố mẹ hai bên còn chưa gặp mặt, con gái cũng phải rụt rè.
Hạ Hiểu Lan không chỉ muốn đến nhà Chu gia ăn cơm, cô ở kinh thành cũng đích xác có việc, thi cuối kỳ kết thúc, cô cũng phải đi xem hai cửa hàng của mình.
À, tính cả cửa hàng "Luna", là ba cửa hàng.
Nhưng "Luna" cũng ở Tây Đan, Hạ Hiểu Lan không cần phải chạy hai nơi. Trong ký túc xá mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, đối với sinh viên ngoại tỉnh mà nói, rời nhà nửa năm, cuối cùng cũng được về nhà, ai cũng đều rất kích động.
Bây giờ về nhà rất phiền phức, việc dùng điện thoại di động đặt vé không tồn tại, đến máy nhắn tin cũng còn không có, chứ đừng nói là di động.
Dù có tiền hay không, dù là học sinh Hoa Thanh hay học viện sư phạm kinh thành cũng chỉ có thể tự mình đến nhà ga mua vé. Khiêng bao lớn bao nhỏ hành lý chen chúc lên xe, không khác gì mấy công nhân làm thuê đi ra ngoài làm việc.
"Tiểu Lục, cậu mua được vé chưa?"
Dương Vĩnh Hồng hấp tấp bước vào, tay cầm vé xe lửa.
"Tớ hai hôm nữa mới về, Lão đại, cậu mua được vé rồi à?"
Dương Vĩnh Hồng rất cao hứng: "Chẳng phải là sao? Biết thế vận may tốt như này thì tớ đã không mang hành lý đi, vé chiều nay, tớ phải đến ga luôn đây."
Dương Vĩnh Hồng ôm Hạ Hiểu Lan một cái, rất mạnh bạo, xương cốt rắn chắc, làm Hạ Hiểu Lan muốn nghẹt thở, sau khi ôm xong Hạ Hiểu Lan, Dương Vĩnh Hồng xách hai chiếc áo da rắn lớn, hấp tấp chạy xuống lầu.
"Lão đại, nhớ bắt xe đi, đừng có tiết kiệm tiền đi lại, cẩn thận lỡ chuyến tàu!"
Hạ Hiểu Lan hô to một tiếng, Dương Vĩnh Hồng quay lưng lại vẫy tay với cô, hai chiếc áo da rắn cầm trong tay cậu phảng phất như không có chút sức nặng nào, Hạ Hiểu Lan nhìn thấy mà buồn cười.
Tô Tĩnh và Lữ Yến là người kinh thành, hai người thu dọn đồ đạc xong có thể về nhà.
Những người khác lục tục mua được vé, Hạ Hiểu Lan là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá. Khi cô khóa cửa ký túc xá mới biết, học kỳ đầu tiên của năm nhất cứ thế mà kết thúc.
Nửa năm này thu hoạch được những gì?
Giải thưởng có vẻ như trở thành thứ yếu, Hạ Hiểu Lan có được vài người bạn cùng phòng đáng yêu!
Lưu Dũng rất để tâm đến việc trang hoàng cửa hàng này, Hạ Hiểu Lan mang cúp đến tìm Lưu Dũng, Lưu Dũng sờ mó chiếc cúp:
"Tốt, tốt lắm! Mấy người xem này, cháu gái ngoại của ta giỏi không? Sinh viên toàn quốc so tài ngoại ngữ, nó đứng nhất đấy!"
Lưu Dũng không khoe khoang ông có bao nhiêu tiền, cũng không khoe khoang ông quen biết nhân vật lớn nào, cháu gái ngoại của ông là người ông nhắc đến bên tai cả ngày. Lão công nhân hay tân công nhân, ai cũng biết cháu gái ngoại của ông chủ Lưu là cao tài sinh của Hoa Thanh… Trong nhà họ mà có một đứa con cháu như vậy, chắc cũng không nhịn được khoe khoang.
Lưu Dũng cầm cúp thầm nghĩ, đám chó chết nhà họ Hạ, nếu biết Hiểu Lan còn có thể xuất ngoại, chắc tức chết mất?
Còn có Hạ Đại Quân kia không biết xấu hổ lại để đại thiếu gia nhà họ Đỗ tìm đến Hiểu Lan, Lưu Dũng hận đến nghiến răng, Hạ Đại Quân phát tài rồi mà lại quên mẹ ruột và anh em, Lưu Dũng quyết định tốt bụng thông báo cho nhà họ Hạ biết.
Không tìm được Hạ Đại Quân, có thể đi Bằng Thành tìm Đỗ đại thiếu.
Hạng mục của tập đoàn Tranh Vinh ở Bằng Thành mới bắt đầu, Đỗ đại thiếu sẽ không dễ rời đi.
Còn việc người nhà họ Hạ có nhìn thấy Đỗ đại thiếu hay không, Lưu Dũng không quan tâm.
Hạ Hiểu Lan chắc chắn không biết cậu của mình đang suy nghĩ gì, cô đi quanh công trường một vòng:
"Cậu ơi, trước Tết có thể xong được không?"
Lưu Dũng luyến tiếc đặt chiếc cúp xuống: "Sao lại không xong, cậu đã nói với mấy sư phụ cùng nhau tăng ca đến cuối tháng Chạp, sẽ phát thưởng cho mọi người, nhất định kịp về nhà ăn Tết!"
Hạ Hiểu Lan thấy sắp làm xong rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Lưu Dũng chắc chắn là vẫn luôn tăng tốc.
Cho bao nhiêu tiền công cũng không có hiệu quả này, có lẽ chỉ có cậu ruột mới tận tâm như vậy.
"Cháu không về Thương Đô ngay đâu, muốn đi Bằng Thành một chuyến, trước Tết sẽ về nhà."
"Cháu muốn đến xem việc làm ăn của cửa hàng vật liệu xây dựng à?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu nói phải, nhiệm vụ của Chu Thành vốn là bí mật, không cần Quan Tuệ Nga dặn cô cũng biết không thể nói lung tung.
"Cháu cứ đi đi, ở đây có cậu trông, không sai được."
Học sinh vất vả như Hạ Hiểu Lan đúng là hiếm, nghỉ cũng phải lo chuyện làm ăn, Lưu Dũng giúp được gì thì sẽ giúp.
"Cậu cũng đừng làm mệt quá, công trình bên này nếu trước Tết xong không được thì sang năm tiếp tục cũng được, không vội khai trương đâu ạ."
Hạ Hiểu Lan dặn dò, Lưu Dũng đáp ứng rất sảng khoái nhưng nghe tai này lại ra tai khác, kinh thành chỗ này muốn sớm lạnh, muốn theo kịp thời trang mùa xuân thì tầm giữa tháng 3 là khai trương được rồi, cửa hàng trang hoàng sao có thể kéo đến sang năm, trang hoàng xong còn phải khử mùi chứ.
Hạ Hiểu Lan xem cửa hàng xong mới yên tâm đi ăn cơm ở nhà Chu gia.
Nơi ở của ông bà Chu, Hạ Hiểu Lan ở đời trước nghe hóng hớt trên diễn đàn, không ngờ sống lại một lần, cô còn có thể tự nhiên ra vào loại địa phương này. Lần trước cùng Chu Thành đến đây một lần, lần này là Hạ Hiểu Lan tự mình đến.
Thấy Chu Di, Hạ Hiểu Lan liền biết, bữa cơm này là toàn gia ăn. Nếu không có ông nội Chu đồng ý, Chu Di và những người khác cũng sẽ không xuất hiện lúc này. Nhưng Hạ Hiểu Lan đã rất bình tĩnh biểu hiện tự nhiên chào hỏi Chu Di, giống như quên đi chuyện không vui trước kia với Chu Di.
Chu Di nghĩ mãi không thông, Hạ Hiểu Lan là thật sự rộng lượng hay là đang diễn?
Hạ Hiểu Lan không hề rộng lượng, cũng không hề diễn kịch… Chỉ là cô ngày càng tự tin, ông nội Chu tán thành, thái độ Quan Tuệ Nga đã chuyển biến, khiến Hạ Hiểu Lan có thể thoải mái hơn khi đối mặt với người nhà họ Chu.
Chu Di nghĩ thế nào từ đầu vốn không quan trọng!

Vương Kiến Hoa thi cuối kỳ xong, về nhà thăm, liền thấy Vương Quảng Bình say khướt và Nhiễm Thục Ngọc mắt sưng đỏ.
"Kiến Hoa, ba con bị điều đến sử Đảng xử lý rồi..."
Nói không có bút tích của Chu gia ai tin?
Hạ Hiểu Lan đến chút dầu mỡ cũng không bị dính, Chu gia đúng là quá độc ác, quá bắt nạt người!
Nhiễm Thục Ngọc nhớ đến tám năm chịu khổ ở nông trường, trước mặt con trai ruột mà thất thanh khóc lớn.
Vương Kiến Hoa ngây người.
Sử Đảng xử lý là nơi thế nào chứ... Ba của hắn còn có tương lai gì nữa chứ!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận