Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1104: Ta nhìn hắn rất có thể nhịn (length: 8282)

Ở nước ngoài thì thích hợp, ở trong nước thì không thích hợp!
Chân Văn Tú há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói gì.
Ngày đại hỉ, nhất định muốn mời chồng trước đến xem lễ, Quý Nhã làm quá khích rồi.
Người nước ngoài nghĩ như thế nào Chân Văn Tú không biết, nàng chỉ biết đàn ông Hoa quốc phần nhiều không chịu được. Đàn ông có rộng rãi đến đâu, người ngoài đều sẽ xì xào bàn tán.
Chân Văn Tú mí mắt giật liên hồi, nàng xem Quý Nhã là bạn bè thật lòng, thật sự nghĩ cho Quý Nhã:
"Cậu làm như vậy không ổn đâu! Thị trưởng Thang dù là người dễ tính cũng sẽ nổi giận, không để ý đến chuyện tranh cãi với người thân thì thôi, người khác sẽ bàn tán về Thị trưởng Thang, hắn có thể nuốt trôi cục tức này sao?"
"Văn Tú, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ thấy chắc hắn sẽ nhịn thôi, hắn đã cho người hồi âm là ngày mai sẽ đến đúng giờ mà."
Không nỡ thì làm sao.
Hôn lễ còn có Giang Nguyên ở đó.
Thang Hoành Ân đã hơn bốn mươi tuổi rồi, đến giờ cũng chỉ có một mình Giang Nguyên là con, Quý Nhã tuy rằng mắng Thang Hoành Ân không quan tâm đến sự an nguy của gia đình nhỏ, trong lòng cũng hiểu Thang Hoành Ân rất xem trọng Quý Giang Nguyên.
Nếu không, Thang Hoành Ân sẽ không ly hôn rồi mà năm nào cũng chạy qua nhà họ Quý.
Thang Hoành Ân viết thư, ký tiền, cũng không phải cho nàng mà là cho con trai - điều này Quý Nhã bị Thang Hoành Ân cự tuyệt mới nghĩ ra được.
Hôn lễ có Giang Nguyên ở đó, Thang Hoành Ân có giận mấy cũng phải nín nhịn, bởi vì hắn muốn triệt để lấy lòng Giang Nguyên.
Có chỗ lo lắng như vậy, nên nhục nhã cùng nghẹn khuất thế nào cũng phải chịu.
Đây là phân tích tâm lý của Quý Nhã về Thang Hoành Ân.
Về phần Quý Giang Nguyên, cho dù biết nàng mời Thang Hoành Ân thì chắc cũng sẽ không giận. Giang Nguyên lớn lên ở Mỹ, suy nghĩ có lẽ tương đồng với người nước ngoài, xem chuyện này bình thường.
Huống chi Giang Nguyên nghĩ nàng hết hy vọng nối lại mới kết hôn với kiều trị, ngoài miệng nói ác độc, hay là đối với nàng có phần mềm lòng.
Quý Nhã nghĩ đến sắp xếp của mình, không nhịn được mỉm cười.
Chân Văn Tú thấy nàng cười thì rợn tóc gáy, muốn khuyên nữa, Quý Nhã lại là người rất có chủ kiến, sao có thể nghe Chân Văn Tú khuyên nhủ. Chân Văn Tú cũng không có cách nào, bây giờ muốn khuyên thì đã muộn, không mời thì thôi đằng này lại mời rồi, Thang Hoành Ân cũng đã nói sẽ đến - Quý Nhã rất nắm chắc, Chân Văn Tú lo ngày mai hôn lễ sẽ biến thành Tu La tràng.
Nếu Thang Hoành Ân có thể nhịn, lần trước sao lại tức giận với nhà họ Quý?
Chân Văn Tú chìm vào nỗi lo lắng sâu sắc, miễn cưỡng cười bảo Quý Nhã nghỉ sớm, ngày mai làm cô dâu xinh đẹp.
Rời khỏi phòng của Quý Nhã, thấy khu du lịch vẫn đang gấp rút trang hoàng nơi tổ chức tiệc cưới, Ninh Tuyết và Quý Giang Nguyên túm tụm lại không biết nói gì, Chân Văn Tú cuối cùng cũng có chút an ủi.
Chuyến này không uổng công.
Quý Nhã nói không sai, ngày mai có Quý Giang Nguyên ở đây, Thị trưởng Thang ngoài nhịn xuống một hơi, thì có thể làm gì?
Đường đường là đại thị trưởng, có cần gì so đo với vợ cũ, Quý Nhã trút được cục tức này, sau này có thể sống tốt đẹp với Kiều Trị, thân làm bạn bè, Quý Nhã tái hôn có thể tìm được người Mỹ giàu có như Kiều Trị, Chân Văn Tú rất vui cho nàng!
Vừa nghĩ như vậy, Chân Văn Tú cũng quên luôn chuyện không vui khi đi cùng chuyến bay với Hạ Hiểu Lan.
Đối tượng của con trai nhà họ Chu thì thế nào, có những trường hợp mà cô ta căn bản không có tư cách đến.
...
Máy bay hạ cánh, Hạ Hiểu Lan tự nhiên là bận tối mặt tối mũi.
Nàng đưa Tôn may vá cho Trần Tích Lương, rồi cùng Trần Tích Lương quyết định việc đăng quảng cáo, đạo diễn lần trước quen vẫn hữu dụng, quay quảng cáo không lo không tìm được người.
"Lại đưa quần áo cho Uông Minh Minh xem một lần, lần này để Tôn sư phụ đích thân chỉnh sửa, nếu như cô ta vẫn không vừa mắt Luna, thì chúng ta không nghĩ nữa, không cần nhờ danh tiếng của cô ta!"
Trần Tích Lương có được Tôn Xuân Sinh, biết qua tay nghề của Tôn Xuân Sinh rồi, thì hận không thể bái lạy Tôn Xuân Sinh. Thợ may giỏi như vậy, lại ở rạp chiếu phim bán vé nhiều năm, ông chủ Trần đau đớn giậm chân, y như mất đi mấy thỏi vàng.
"Ngươi là gặp vận may gì vậy, ở đâu tìm được Tôn sư phụ vậy--"
Tôn sư phụ cũng quá dễ gạt, tiền lương cũng không hỏi rõ ràng, đã theo Hạ Hiểu Lan đến Dương Thành. Trần Tích Lương thề sẽ giữ chặt Tôn Xuân Sinh, tay nghề như thế này, không lo không tìm được việc làm ở Dương Thành.
Bất kỳ xưởng may nào cũng không từ chối Tôn Xuân Sinh, mà tiền lương chắc chắn cũng không thấp.
Tôn Xuân Sinh nhanh tay, cắt may siêu chuẩn, Trần Tích Lương tiếc tài không muốn nhân tài như vậy làm công việc sản xuất dây chuyền trong nhà máy… Trần Tích Lương thật sự ghen tị với Hạ Hiểu Lan có thể tìm được Tôn Xuân Sinh.
Đối với việc Trần Tích Lương được lợi mà còn khoe mẽ, Hạ Hiểu Lan xem như chuyện thường.
Nàng cũng đã buông chuyện Luna rất lâu, lần này có thời gian nên ở lại Dương Thành hai ngày, đến tối mùng 1 mới đến Bằng Thành.
Chiều tối đi xem tiến độ công trường Kim Sa Trì, vừa vặn Hương Mật Hồ đã đóng gói xong. Hôn lễ của Quý Nhã là đặt toàn bộ Hương Mật Hồ, thật là tác phẩm danh tiếng a.
Nghe động tĩnh bên cạnh, Hạ Hiểu Lan không chút nào hâm mộ.
Nàng không phải nói mỉa.
Hôn nhân không nhất định là đều xây dựng trên tình yêu, nhưng hành vi của Quý Nhã trông kiểu gì cũng giống như đang hờn dỗi. Vì có vẻ ngoài xinh đẹp mà tùy ý chà đạp cuộc đời mình, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc hối hận.
Hạ Hiểu Lan đi công trường rất kín đáo, về nhà tiếp khách cũng rất kín đáo.
Lưu Phân vẫn chưa ngủ.
Bộ quần áo do Tôn may vá làm cho Lưu Phân đang treo trên móc, không hề có một nếp nhăn nào. Hạ Hiểu Lan cười hề hề: "Mẹ tôi đẹp quá đi, ngày mai con mặc cho mẹ nhé."
Trong lòng Lưu Phân có chút hối hận:
"Vì tham gia tiệc cưới của người khác mà tiêu không ít tiền, nghĩ lại cũng thấy lỗ quá."
Hạ Hiểu Lan đưa đôi bông tai đã mua ở Dương Thành cho bà: "Mẹ nói sai rồi, số tiền này đâu phải là tiêu vì Quý Nhã? Vì chú Thang cũng là vì mẹ thôi, người ta nói con gái trang điểm vì người mình thích mà, con thì thấy phụ nữ ăn mặc đẹp, nhìn bản thân cũng thấy vui vẻ tươi tỉnh mà!"
Kiếm tiền chẳng phải là để tiêu sao?
Hôn lễ Quý Nhã làm có xa hoa đến đâu, thì cũng là tiêu tiền của đàn ông thôi, Hạ Hiểu Lan không có gì phải hâm mộ.
Ngược lại, nàng rất cổ vũ Lưu Phân thoải mái tiêu tiền, vì Lưu Phân tiêu tiền đều là do tự mình kiếm được, muốn xài thế nào cũng có tự tin!
Lưu Phân bị cách nói của Hạ Hiểu Lan chọc cười.
Nói cũng không sai, tiền này thật là vì Thang Hoành Ân mà tiêu. Nếu như không cùng Thang Hoành Ân tham dự tiệc cưới của Quý Nhã, thì không cần tốn số tiền này... Cũng như Hiểu Lan nói đó thôi, đây mới là sự mạnh mẽ mà Lưu Phân nên có. Bà tiêu tiền là do tự mình kiếm ra chứ đâu có bảo Thang Hoành Ân bỏ tiền, như vậy khi qua lại với Thang Hoành Ân bà cũng có thể sống ngẩng cao đầu.
"Chú Thang con bảo ngày mai đến đón hai mẹ con."
Hạ Hiểu Lan gật đầu: "Hai mẹ con mình chắc chắn sẽ không làm chú Thang mất mặt, không để người khác thương hại và bàn tán chú ấy sau lưng."
Lưu Phân gật đầu mạnh.
Một người đàn ông ly hôn hơn mười năm, còn bị vợ trước bắt nạt như vậy, Lưu Phân không tin là chuyện đáng lẽ phải xảy ra.
Lưu Phân rất hiểu tâm trạng của mình, cứ âm thầm chịu đựng thì thật không có đạo lý, chính mình còn có thể nhịn thì ai sẽ thương mình đây? Ai khiến bà không vui thì bà phải lớn tiếng biểu đạt là mình không vui, hung hăng phản kích lại, nhiều lần như vậy, thì mấy kẻ ích kỷ thích bắt nạt người khác sẽ có ngày bị đau!
Bà còn nghĩ là mình sẽ hồi hộp không ngủ được, ai dè vừa đặt lưng xuống giường thì đã ngủ luôn.
Nghe tiếng thở đều đều bên cạnh, Hạ Hiểu Lan cũng bật cười: Người có tâm tư đơn giản thật sự rất dễ có được hạnh phúc.
...
Chào buổi trưa ~~ (mọi người bình tĩnh một chút nhé, còn 2 ngày nữa là tháng 9, mọi người giữ lại vé tháng trong tay, ngày 1 tháng 9 hãy ném nhé, chúng ta phải có chiến thuật nha (#^. ^#))
Bạn cần đăng nhập để bình luận