Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 670: Ngươi đem ta bắt nhốt (length: 8224)

"Mẹ, cám ơn mẹ!"
Chu Thành ôm lấy bả vai Hạ Hiểu Lan, nắm tay không nỡ làm đau cánh tay nàng.
Hắn vừa mở miệng, đã làm cơn giận của Quan Tuệ Nga hạ xuống quá nửa.
Quan Tuệ Nga một khắc cũng không dừng bay đến Bằng thành, bỏ lại công việc của mình, đương nhiên không chỉ vì Khang Vĩ, một nửa nguyên nhân khác chính là Hạ Hiểu Lan. Chu Thành hiểu lòng Quan Tuệ Nga, làm mẹ chắc chắn sẽ vui mừng.
Một câu, liền trấn an được Quan Tuệ Nga, nàng đổi giận thành cười:
"Đừng có rót mật vào tai mẹ, nói xem thế nào mà chạy đến bệnh viện?"
Không phải Hạ Hiểu Lan nói, Hạ Hiểu Lan không muốn để Chu Thành nhìn thấy vết thương trên mặt.
"Mẹ đừng lo lắng, con là xin phép ra ngoài. Có một giáo viên, chắc là quen biết Hiểu Lan, chính là người đó nói cho con, con vừa nghe Hiểu Lan cùng Khang Vĩ bị tai nạn xe cộ, không đến bệnh viện xem một cái không yên lòng."
Chuyện tim đập nhanh chiều hôm qua Chu Thành không nói, nói ra quá huyền hoặc.
Quan Tuệ Nga vẫn cảm thấy có bệnh, giáo viên quen biết Hạ Hiểu Lan?
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Con thật sự không biết, là bên…mẹ cũng biết mà."
Hạ Hiểu Lan là nhờ Thang Hoành Ân tìm quan hệ, không tiện nói trước mặt mọi người, Quan Tuệ Nga cũng không hỏi, dù sao Chu Thành không phải là trộm chạy ra là được. Ba người vào phòng bệnh thăm Khang Vĩ, Khang Vĩ vẫn chưa tỉnh.
Chu Thành cũng không nỡ, Khang Vĩ là một người hoạt bát chân thật, nào có thấy qua bộ dạng này!
"Bác sĩ nói thế nào?"
Tình huống của Khang Vĩ thật ra tính là tốt, bác sĩ nói đưa đến bệnh viện rất kịp thời. Đương nhiên, cũng có liên quan đến kỹ thuật của bác sĩ cầm dao, thân phận thương nhân Hồng Kông của Đỗ Triệu Huy có tác dụng, Thang Hoành Ân đến cũng khiến bệnh viện rất coi trọng, quá trình cấp cứu của Khang Vĩ cơ hồ là hoàn hảo như sách giáo khoa.
Có thể đến bệnh viện nhanh như vậy, có nguyên nhân của Hạ Hiểu Lan, đương nhiên cô sẽ không nhận công với ai, có thể cứu Khang Vĩ về mới là quan trọng nhất.
Tình hình rất tốt, trừ đề phòng biến chứng sau phẫu thuật, cùng việc có thể xuất hiện tổn thương não nhỏ, bên Khang Vĩ cũng không cần lo lắng gì khác.
Mạng đã nhặt lại được rồi.
Chu Thành vừa hỏi ngoài phòng bệnh tai nạn xe cộ thế nào mà xảy ra, mọi người có chút trầm mặc.
"Chu Thành, ngươi lại đây, ta nói cặn kẽ cho ngươi nghe."
Khang Liêm Minh gọi Chu Thành sang một bên, hai người nói nửa giờ, Chu Thành mới quay lại đây.
Hạ Hiểu Lan có chút lo lắng, "Chú Khang sẽ không lại nói với cậu là cố ý mưu sát chứ?"
"Lái xe không nhìn đường, không kiểm soát tốc độ, đương nhiên là có ý định mưu sát…Hiểu Lan, chuyện này không phải là trọng điểm, hiện tại nhị thúc Khang nuốt không trôi cơn giận này, trước kia có lẽ ta hiểu lầm nhị thúc Khang."
Sự phẫn nộ kìm nén của Khang Liêm Minh, Chu Thành đã nghe thấy.
Khang Liêm Minh không phải phẫn nộ Đỗ Triệu Huy chà đạp mặt mũi Khang gia xuống đất, mà là phẫn nộ Đỗ Triệu Huy cố tình làm bậy, thiếu chút nữa nữa làm Khang gia mất đi Khang Vĩ.
Chu Thành nhìn dáng vẻ khó chịu của Khang Vĩ nằm trên giường bệnh, hắn nói chuyện với giáo viên không hề nói dối, cha mẹ chỉ sinh được mình hắn, Khang Vĩ giống như huynh đệ ruột thịt của hắn. Quan hệ của hai người tốt nhất, Khang Vĩ vẫn luôn là tiểu tùy tùng của Chu Thành, ngay cả Thiệu Quang Vinh quan hệ với Chu Thành đều kém hơn một chút.
Nếu không phải lần tai nạn xe cộ này, Chu Thành cũng không thấy rõ thái độ của Khang Liêm Minh đối với Khang Vĩ.
Khang Liêm Minh sắp xếp cho Khang Vĩ một chức quan nhàn tản, không phải có ý muốn nuôi Khang Vĩ thành phế vật, ông chỉ cảm thấy Khang Vĩ không cần quá cố gắng — ba của Khang Vĩ, đại ca của Khang Liêm Minh đã vì quốc gia, vì Khang gia mà hi sinh, Khang Vĩ nên hưởng phúc, ý nghĩ của Khang Liêm Minh thực ra không phức tạp.
Cho nên Khang Liêm Minh yêu cầu nghiêm khắc con cái mình, lại buông lỏng Khang Vĩ.
Chỉ cần Khang gia không đổ, với những gì ông sắp xếp cho Khang Vĩ, Khang Vĩ cả đời cũng sống tương đối thoải mái, so bề trên thì không đủ, nhưng so với người khác chắc chắn là có thừa!
Hảo nam nhi chẳng lẽ không phải là phải lập công kiến nghiệp sao?
Tuổi còn trẻ đã ăn no chờ chết, dù sao Chu Thành cũng không chấp nhận ý nghĩ của Khang Liêm Minh.
Hắn đề nghị đợi Khang Vĩ tỉnh lại, hai chú cháu nói chuyện cho phải, liên quan đến tương lai của Khang Vĩ, Chu Thành cũng không cổ vũ Khang Vĩ cố gắng quá sức, để Khang Vĩ tự mình suy nghĩ, tự mình chọn!
Khang Liêm Minh muốn đặt Khang Vĩ dưới mắt trông coi, Chu Thành không tán thành nên hắn nói chuyện với Khang Liêm Minh không được hòa hợp cho lắm.
Đương nhiên, ở việc chán ghét Đỗ Triệu Huy, Chu Thành cùng Khang Liêm Minh lại đạt thành nhận thức chung.
Có những lời không thích hợp nói cho Hạ Hiểu Lan nghe, Chu Thành nói qua loa, "Vết thương trên mặt em không sao chứ, tay thì sao, lần trước xương bị nứt rồi, tay phải của em có để bác sĩ kiểm tra kỹ chưa?"
"Toàn thân đều đã kiểm tra rồi, ngược lại anh xin phép ra ngoài có khó khăn không?"
Nơi ở tạm thời quản lý nghiêm khắc như vậy, không biết Chu Thành đã dùng bao nhiêu công sức mới xin phép ra được. Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy lời nói vừa rồi của Chu Thành logic không quá thông, giáo viên sao có thể chủ động nói cho Chu Thành chuyện tai nạn xe cộ, là tìm Thang Hoành Ân nhờ vả, nhưng Thang Hoành Ân cố ý làm người ta thông báo cho Chu Thành?
Về logic là có vấn đề!
Những người khác đều để không gian riêng cho đôi tình nhân nhỏ, Chu Thành nhìn trái phải không người, chỉ vào tim mình nói ra:
"Trong này có em, nó vì em mà nhảy, nó có thể cảm ứng được tình trạng của em."
Trong mắt Chu Thành toàn tơ máu, nhưng hắn nói rất nghiêm túc, lúc này thật sự rất đẹp trai.
Hạ Hiểu Lan bị những lời ngon tiếng ngọt này làm kích động, không còn sức phản kháng, cả người nàng gần như cháy rụi.
"Anh dựa vào trực giác của mình biết được sao?"
Đang đùa sao?
Chẳng phải đây là chuyện nhảm nhí trong tiểu thuyết văn học cùng phim truyền hình thôi sao, sao có thể là thật!
Vì Chu Thành nói quá nghiêm túc, trong ánh mắt hắn phản chiếu ánh đèn chân không của bệnh viện, giống như trăng sao, Hạ Hiểu Lan không kìm được đưa tay đặt lên trái tim Chu Thành.
Cách lớp áo, trên tay nàng quấn đầy vải thưa, chỉ có đầu ngón tay có thể chạm vào Chu Thành.
Ngay lúc đó, dường như có một luồng điện từ trái tim Chu Thành xông tới, theo đầu ngón tay Hạ Hiểu Lan lan ra khắp toàn thân!
Nàng đã từng bị điện giật.
Nàng cảm thấy mình sắp không thở được.
Vì sao không thể là thật, nếu nàng cũng có thể trọng sinh, văn học miêu tả tình cảm có thể là thật, chẳng lẽ không thể? Nàng quá may mắn, có thể gặp được Chu Thành, một tình cảm nhiệt liệt mà chân thành như vậy, dù có nhiều tiền tài hơn cũng không sánh được.
Thích chính là thích, thích không thể giấu diếm được, không thể thường xuyên gặp mặt cũng không ngăn được tình cảm sâu đậm.
Nàng muốn cùng tiểu thịt tươi yêu đương lãng mạn.
Nàng ghét bỏ tiểu thịt tươi quá dính người, cũng từng nghĩ đến nhà họ Chu nếu là môn đăng hộ đối, nàng với Chu Thành vẫn nên chia tay cho thoải mái.
Nàng cũng đã từng không đặt tâm tư vào Chu Thành, không thực sự suy nghĩ cho Chu Thành, mới gây ra phiền toái Cao Phỉ.
Đến khi nàng quyết định muốn nghiêm túc vun đắp đoạn tình cảm này, thật sự đầu tư vào đó, nàng mới phát hiện, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời! Hạ Hiểu Lan cho rằng tình cảm cũng là một ván cờ, bạn tiến tôi lùi, liên tục thăm dò là một quá trình tất yếu, ai cũng sợ trao đi chân tình sai chỗ, đặc biệt Hạ Hiểu Lan trước khi trọng sinh chịu ảnh hưởng của thói quen xã hội, các phần mềm xã giao khiến việc vui vẻ thoáng qua của nam nữ trở nên dễ dàng, bình minh thì nói tái kiến, từ đó không còn liên quan gì nữa - mà một tình cảm thuần khiết nhất lại trở thành xa xỉ phẩm.
Nhưng Chu Thành từ đầu đã mở lòng ra, không cần nàng phải trả giá cái gì, chỉ cần nàng bước vào.
Mà nàng lại chần chờ lâu như vậy.
May mắn bây giờ nhận ra cũng không muộn.
Hạ Hiểu Lan vùi đầu vào trước ngực Chu Thành, hốc mắt cũng nóng lên:
"Đồng chí Chu Thành, anh bắt nhốt em rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận