Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 226: Cho ta nam phiếu mang điểm cái gì? (length: 7873)

Khang Vĩ nhìn thấy ba con thỏ hồng con.
Hiệu quả tranh vẽ của Cung Dương tốt hay không tốt?
Để Cung Dương tự mình thiết kế thì không giỏi, bất quá là đem thiết kế của Hạ Hiểu Lan vẽ ra, Cung Dương vẫn là rất sở trường. Hắn là sinh viên mỹ thuật, hiệu quả lập thể có, hình dạng cũng chuẩn, màu sắc không cần trừu tượng, yêu cầu là hoàn nguyên thật. Cung Dương thức đêm vẽ ra hai bộ phương án, nhìn qua giống như là ảnh chụp màu sắc rực rỡ được chụp ở đâu đó.
"Lưu thúc, việc kinh doanh của ngài thật đúng là đủ chuyên nghiệp. Cung đồng học, vẽ tranh đẹp quá!"
Hạ Hiểu Lan xen vào, "Tranh của Cung Dương không tồi, nhà anh sửa xong rồi, cũng nên bày vài bức tranh trang trí, có thể mời Cung Dương vẽ."
Hô hấp của Cung Dương lập tức trở nên nặng nhọc.
Hắn làm những việc làm thêm này, nói cho cùng vẫn là vì chuyên môn vẽ tranh.
Học nghệ thuật, ai chẳng muốn tác phẩm của mình được người khác thưởng thức? Đối với giới mỹ thuật từ nhỏ đã nói, sự khác biệt giữa học sinh và họa sĩ, nói thô tục một chút chính là tác phẩm có thể đổi thành tiền hay không. Ngươi vẽ lại giỏi, không ai thưởng thức thì quá đau khổ, thật sự muốn học Van Gogh chết rồi mới nổi tiếng thế giới sao? Cung Dương còn không có giác ngộ tư tưởng cao như vậy. Nếu có thể chọn, vẫn là làm Picasso thì tốt hơn, các bậc thầy như Tế Bạch Thạch khi còn sống vẽ đã có thể bán ra được rồi.
Lời quảng cáo của Hạ Hiểu Lan là điều Cung Dương không hề nghĩ đến.
Khang Vĩ muốn dùng dự toán 3 vạn để trang trí nhà ở, đã khiến Cung Dương dao động. Vẽ đồ hiệu quả thiết kế, Hạ Hiểu Lan là thuận miệng nói trang hoàng nên phối hợp với trang trí hậu kỳ, nhà thiết kế giỏi chắc hẳn ngay cả nơi nào đặt bình hoa nơi nào treo tranh cũng phải nghĩ đến, nhà mới của Khang Vĩ sẽ treo mấy bức tranh trang trí, nhưng Khang Vĩ cũng không phải là không mua nổi tranh.
Không phải danh họa nổi tiếng, một bức tranh cũng không cần bao nhiêu tiền, đồng chí Khang Vĩ lắm tiền nhiều của chắc chắn móc ra được.
Khang Vĩ sẽ dùng tranh của hắn sao?
Cung Dương không nói lời nào, trong mắt lại có sự khát vọng.
Khang Vĩ chần chừ một lát, mới gật đầu:
"Chị dâu giới thiệu, chắc chắn không sai! Vậy thì chờ mong Cung đồng học trổ tài!"
Hạ Hiểu Lan nín cười, Khang Vĩ mấy tháng nay tự mình chuyển thuốc lá cũng đã luyện ra rồi, trước kia không lanh lợi như vậy đâu, hắn sẽ không để ý trong nhà treo tranh của ai, cố ý chần chờ, là nhìn ra Hạ Hiểu Lan muốn "lôi kéo" Cung Dương, trả ơn cho Hạ Hiểu Lan đấy.
Đồ vật dễ có được, người ta sẽ không quá quý trọng, Hạ Hiểu Lan hôm nay đánh úp Cung Dương một cái trở tay không kịp, giờ phút này hắn đương nhiên vô cùng cảm kích.
Khang Vĩ cuối cùng chọn phương án có tông màu nhạt. Nhìn không xa hoa, lại càng phù hợp với mong đợi của hắn về "Gia đình".
"Đồ điện chúng tôi không bao, còn lại trang hoàng và nội thất, bao gồm tiền nhân công, dự toán ban đầu là 31.500 nguyên."
Đồ điện thì không bao.
Khang Vĩ muốn mua một chiếc TV lớn đặt ở phòng khách, Hạ Hiểu Lan đi đâu mua? Nhà nàng mua máy giặt cũng phải dựa vào Chu Thành cho mượn ngoại tệ phiếu, kinh thành không tiện lợi như đặc khu Bằng Thành, có bao nhiêu tiền đều có thể mua được. Mấy thứ này, một mình Hạ Hiểu Lan là người ngoại tỉnh, còn không bằng Khang Vĩ có quan hệ.
Khi Hạ Hiểu Lan bọn họ vẽ phương án trang trí, nhà của Khang Vĩ là thật sự đang dọn dẹp sạch sẽ, đợi phương án được xác định, Lưu Dũng có thể lập tức dẫn người thi công. Đập phá tường, lát đường ống, sửa điện nước, đây mới thực sự là hiện trường trang hoàng thực tế. Nếu không nói Lưu Dũng vận may tốt, Khang Vĩ là người quen mới tin tưởng hắn, không chỉ đem nhà của mình cống hiến ra, còn đưa 3 vạn tiền trang hoàng.
Bộ đồ tây đặt may kia của Lưu Dũng tự nhiên cởi ra, lại mặc bộ đồ nông dân của hắn.
Cung Dương vẫn không thể rời khỏi hiện trường, hắn phải ở hiện trường xem, giải thích bản thiết kế cho Lưu Dũng. Vốn muốn để lại 20cm tường, không cẩn thận loảng xoảng xoảng đã đập hết thì sao?
Hạ Hiểu Lan thì không có việc gì.
"Ngươi biết bên quân đội của Chu Thành thế nào không?"
Khang Vĩ gật đầu lia lịa.
Hắn nể phục Hạ Hiểu Lan đủ bình tĩnh, rõ ràng đến kinh thành hai ngày, trước đó vẫn không hề nhắc một câu muốn gặp Chu Thành, mãi cho đến khi phương án trang trí được quyết định, trang hoàng bắt đầu thi công, Hạ Hiểu Lan hoàn thành công việc, nàng mới muốn đi gặp Chu Thành.
Đây có giống cô gái trẻ tuổi đang yêu cuồng nhiệt không, trên cảm xúc cũng quá ổn định.
Khang Vĩ có chút thương hại Thành Tử ca của hắn, trong mối quan hệ này, Chu Thành giống như càng nóng bỏng, càng đầu tư hơn.
Haizzz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, khi đó tại huyện An Khánh tình cờ nhìn thấy chị dâu tương lai, Thành Tử ca đâu có còn kiêu ngạo như vậy nữa, kết quả sau khi "anh hùng cứu mỹ nhân" chính thức quen biết, bị ma quỷ ám ảnh một đầu ngã vào.
"Chị dâu, em biết đường, em lái xe đưa chị đi nhé?"
"Cũng cần anh đưa một đoạn, bất quá không phải hôm nay, mà là sáng sớm ngày mai."
Hả?
Đây cũng vẫn không vội sao!
Khang Vĩ vẻ mặt khó hiểu, Hạ Hiểu Lan không thể giải thích với người thẳng như vậy. Bạn trai bạn gái mấy tháng không gặp mặt, nàng không muốn để lại ấn tượng tốt cho Chu Thành sao? Cô gái có xinh đẹp đến mấy, tối thức cả đêm, ban ngày không ngừng đi dạo các cửa hàng vật liệu xây dựng, Hạ Hiểu Lan đều cảm thấy sắc mặt của mình tái mét như quỷ – nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm, nàng không ngại hình tượng của mình trước mặt Khang Vĩ như thế nào, bởi vì nàng không thích Khang Vĩ.
Nhưng nàng thích Chu Thành.
Sinh nhật Chu Thành sắp đến, chính là tháng sau.
Tháng tư sắp sửa kiểm tra thử, Hạ Hiểu Lan chắc là không có thời gian đến kinh thành, nàng muốn sớm tổ chức sinh nhật cho Chu Thành.
Sớm một tháng cũng không tính là gì, cũng chỉ là lấy cớ để đối xử tốt với bạn trai thôi. Trong lòng Hạ Hiểu Lan, nàng lớn hơn Chu Thành, tuổi trẻ xuân thì đã dâng hiến cho nàng, nàng nên đối tốt với Chu Thành một chút.
Sinh nhật nên chúc mừng như thế nào?
Đời sau tiện lợi hơn nhiều, đặt một cái bánh ngọt, chọn một chai rượu vang đỏ, tìm một nhà hàng không khí không tồi, lại chuẩn bị một món quà được chọn lựa tỉ mỉ. Không kể nhân vật chính sinh nhật là nam hay nữ, đây đều là một kịch bản không tồi.
Chu Thành dù sao cũng ở trong bộ đội, sinh nhật còn chưa đến, xách bánh ngọt đến gặp có phải quá làm bộ làm tịch không?
Rượu vang đỏ thì Hạ Hiểu Lan cũng không rõ quy củ của quân đội Chu Thành, nếu quản lý nghiêm thì không nên đụng đến rượu bia. Nhà hàng không khí không tồi, cũng phải đợi Chu Thành được phép đi ra mới được. Chu Thành dường như rất thích đồng hồ? Trước đây nhìn hắn đeo một chiếc Rolex, Hạ Hiểu Lan quyết định gửi điện báo cho Bạch Trân Châu để ý, nếu có thấy chào hàng đồng hồ xa xỉ, thì mua xuống giúp luôn.
Chắc là kịp sinh nhật tháng sau của Chu Thành.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy ngày đầu tiên đến ăn vịt quay cũng không tồi, đồ ăn Toàn Tụ Đức những năm 80 vẫn rất tuyệt vời, chỉ là vịt quay phải tranh thủ lúc nóng mà ăn, để nguội sẽ mất vị ngon. Chu Thành không phải là người kén ăn, nhưng Chu Thành ăn cái gì cũng rất biết thưởng thức, Hạ Hiểu Lan không muốn mua hai con vịt quay nguội về cho có đủ số lượng.
Cái gì cũng nên ăn nóng hổi mới ngon.
"Khang Vĩ, anh có biết chỗ nào có bán thịt dê nướng không?"
Hạ Hiểu Lan biết quán thịt dê nướng, hiện giờ chắc là ngay cả bóng dáng cũng không có.
"Thịt dê nướng? Chị dâu chị thích ăn cái này à? Có mắt nhìn đấy, Thành Tử ca cũng thích ăn thịt dê..."
Khang Vĩ đem sở thích của Chu Thành bán cái sạch trơn.
Thịt dê không phải ai cũng thích ăn, có người không thích nó tanh. Không tanh sao gọi là thịt dê được? Mùi tanh của dê xử lý tốt thì ít thôi, Khang Vĩ giới thiệu cho Hạ Hiểu Lan, mình cũng thấy thèm.
"Hay là buổi tối chúng ta đi ăn Đông Lai Thuận?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận