Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 327: Thang thúc thúc đi công tác (length: 8450)

Hạ Hiểu Lan tính toán tiền tiết kiệm của mình, vẫn chưa bao gồm khoản 5000 tệ tiền ngoài ý muốn kia.
Số tiền đó là Lương Bỉnh An cho, Hạ Hiểu Lan không định trả lại, cũng không nghĩ giữ lại cho mình, đã sớm có chủ ý muốn tiêu hết nó, dùng để thuê Lý Đống Lương và Cát Kiếm là không sai. Hai người này vẫn rất hữu dụng, kỳ thi thử đã giúp nàng nhanh chóng tóm được con rệp Triệu Cương!
Đến Dương Thành, Hạ Hiểu Lan liền bảo hai người họ thay phiên về nhà thăm một chút, nàng đoán trong tay tiền đủ dùng, liền muốn an phận thi đại học rồi lại tính chuyện làm ăn mới. Bất quá Bằng Thành vẫn là phải đi, Hạ Hiểu Lan muốn đến xem Bạch Trân Châu bên kia, còn muốn tiện thể ở trước mặt "Thang thúc thúc" tạo dựng cảm giác tồn tại.
Thang Hoành Ân bên kia, cho đến bây giờ vẫn chưa cho nàng sự giúp đỡ đặc biệt gì.
Nhưng người ta cùng nàng vốn dĩ cũng không có quan hệ gì đặc biệt, vừa gặp đã muốn giúp đỡ đủ đường, người ta họ Thang, cũng không phải cha ruột của nàng, mà ngay cả cha ruột Hạ Đại Quân của nàng cũng chỉ như vậy, không muốn đối Thang Hoành Ân có kỳ vọng và yêu cầu quá cao. Quan hệ giữa người với người đều là từ từ ở chung, cẩn thận giữ gìn, Hạ Hiểu Lan muốn nắm bắt cái mối quan hệ nửa ẩn nửa hiện này, chính nàng cũng không thể biểu hiện quá gấp, quá thực dụng!
Sau khi Trần Tích Lương và người nhà chọn được đủ hàng, Lý Phượng Mai liền nóng lòng muốn về Thương Đô.
Thời tiết đang nóng, trong tiệm chỉ còn mấy món đồ mùa xuân treo, như vậy chẳng phải lãng phí tiền thuê sao? Lý Phượng Mai còn lo lắng khách hàng muốn mua quần áo hè không có sẽ chạy đi chỗ khác tiêu dùng. Đó cũng không chỉ là việc làm ăn của một mình Lý Phượng Mai, Hạ Hiểu Lan khẳng định cũng đang sốt ruột, bởi vì chuyện thi thử mà quần áo hè trong tiệm bị lên chậm mấy ngày.
Hạ Hiểu Lan liền bảo Cát Kiếm và Lý Phượng Mai về trước.
Lý Phượng Mai một mình phụ nữ, mang theo hơn hai vạn tiền hàng trở về, bên Thương Đô thậm chí không đủ người nhận hàng, Hạ Hiểu Lan cũng không yên lòng.
Lưu Phân muốn cùng nhau về hỗ trợ, Lý Phượng Mai khoát tay, "Thôi đi, con cũng chưa ra ngoài được mấy chuyến, theo Hiểu Lan đi đặc khu dạo chơi!"
Lưu Phân về cũng chỉ là hỗ trợ sắp xếp hàng, việc này Mã Vi cũng làm được, có nhân viên cửa hàng không cần để mỗi mình bà chủ vất vả, trên đời đâu có đạo lý đó. Có Cát Kiếm đi cùng, Lý Phượng Mai cũng không sợ, Cát Kiếm rất giỏi đánh nhau, Lý Phượng Mai đã tận mắt chứng kiến. Nghe nói đặc khu không giống những nơi khác, Lý Phượng Mai liền muốn để Lưu Phân tiện đường đi xem.
Tiễn Lý Phượng Mai lên xe lửa, Hạ Hiểu Lan mới đi Bằng Thành.
Lưu Phân không có giấy biên phòng, lần này lại phải đi "đường tắt". Chỗ cắt lưới sắt có rất nhiều người nhảy qua, Lưu Phân vẫn cứ căng thẳng không thôi.
"Hiểu Lan, vì sao lại dùng lưới sắt bao quanh đặc khu?"
Lưu Phân không hiểu, theo bà thì đều là một quốc gia, tại sao không thể tùy tiện đi vào? Dù là thủ đô, cũng đâu có nói không cho người ngoại tỉnh đến, Lưu Dũng một nông dân bây giờ vẫn đang ở kinh thành thoải mái. Hạ Hiểu Lan không biết làm thế nào để giải thích cho mẹ, cải cách mở cửa là mò đá qua sông, nàng người trọng sinh đương nhiên biết cải cách mở cửa sẽ khiến kinh tế nước nhà nhanh chóng cất cánh, nhưng đất nước rộng lớn như vậy, chính sách táo bạo này đương nhiên phải từ từ thử nghiệm thực hiện.
Đời trước Hạ Hiểu Lan đã làm việc ở đặc khu Bằng Thành, giấy biên phòng mãi đến năm 2008 mới dừng áp dụng.
Những hàng rào lưới sắt tạo thành "nhị tuyến quan" này, phải đến năm 2015 mới bắt đầu chính thức dỡ bỏ.
Trong rất nhiều năm tới, muốn nhập quan đều phải dùng "giấy biên phòng", nghĩ đến đây, Hạ Hiểu Lan quay đầu nói: "Cũng nên làm cho mẹ một tấm giấy biên phòng."
Không chỉ Lưu Phân cần làm giấy biên phòng, Lưu Dũng và Lý Phượng Mai, người nhà đều nên làm một tấm. Đặc biệt là Lưu Dũng, trung tâm công việc sau này của hắn còn phải ở đặc khu Bằng Thành này, dù gì cũng là ông chủ làm trang trí, cả ngày nhảy qua hàng rào lưới sắt còn ra thể thống gì! Tuy rằng cái công ty này chỉ có mỗi Lưu Dũng là chỉ huy trọc lóc, nhưng tốt xấu gì cũng phải có vẻ bề ngoài.
Hạ Hiểu Lan muốn cho Lưu Dũng đăng ký công ty, dù quy mô nhỏ cũng coi như có thâm niên, đơn hàng trang trí ở Bằng Thành nếu có liên quan đến doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài, người ta chắc chắn sẽ yêu cầu có tư cách chính quy. Lần này nàng vẫn là mang theo chút đặc sản, gọi điện cho Tiểu Vương, tài xế của Thang Hoành Ân, nhưng lại không tìm được người.
Tiểu Vương không ở đơn vị, hắn đi công tác rồi.
Làm tài xế của Thang Hoành Ân, Tiểu Vương sao có thể một mình đi công tác, chắc chắn là đi cùng Thang Hoành Ân.
Hạ Hiểu Lan chỉ có thể đi tìm Bạch Trân Châu trước, lần này nàng tới Dương Thành không có bảo Bạch Trân Châu đến đón, người ta cũng có công việc làm ăn của mình, đi một chuyến nhà ga cũng mất cả ngày, vậy thì kiếm ít đi một ngày tiền.
Ở chợ hàng tiểu phẩm, sạp của Bạch Trân Châu càng bày càng lớn.
Nàng đã không chỉ bó hẹp ở việc bán quần áo, mà còn kinh doanh thêm một vài hàng tiểu phẩm và đồ da.
Điều khiến Hạ Hiểu Lan giật mình là, nàng nhìn thấy Vạn sư huynh.
Vạn sư huynh đang giúp Bạch Trân Châu coi sạp, nhìn thấy bên cạnh Hạ Hiểu Lan còn có Lý Đống Lương đi theo, sắc mặt Vạn sư huynh cũng không được tốt lắm.
Hạ Hiểu Lan thì chẳng có gì phải xấu hổ, tiền là của nàng, nàng có thể lựa chọn thuê ai làm vệ sĩ. Vạn sư huynh không phải xem thường việc buôn bán vỉa hè sao, sao lại chạy đến đây cùng Bạch Trân Châu kiếm cơm ăn?
...
Vạn sư huynh cũng không muốn bán hàng vỉa hè.
Nhân phẩm của hắn mới là vấn đề lớn, chẳng qua vài năm cải cách mở cửa, ở Dương Thành đã có một nhóm người giàu lên trước. Những người trước kia không làm việc đàng hoàng, dẫn đầu làm cá thể, gan lớn thì làm buôn lậu, một số người vốn bị Vạn sư huynh khinh thường, hiện tại nhanh chóng trở thành hộ gia đình vạn tệ.
Khu phố nhà Vạn sư huynh, thậm chí có người đã mở xe ô tô con!
Chiếc xe ô tô bốn bánh, từ trên đường chạy qua, khiến biết bao người vây xem. Những cảnh tượng này không thuộc về Vạn sư huynh, trước kia Vạn sư huynh là người có uy tín trong khu vực, chính hắn có thể đánh nhau, còn có thể công chính giúp giải quyết một số tranh chấp, có phiền phức không giải quyết được, đều thích tìm Vạn sư huynh ra mặt.
Tiền không nhiều, chủ yếu là một sự tôn kính.
Kha Nhất Hùng kiêng kỵ võ quán Bạch gia, cũng là vì võ quán này trên danh nghĩa không tồn tại, đệ tử võ quán lại rải rác khắp nơi ở Dương Thành, rất nhiều người đều giống Vạn sư huynh rất có uy tín ở các khu dân cư nhỏ. Bạch Chí Dũng lên phía bắc tham quân, nhân tài võ quán Bạch gia tản mát khắp nơi ẩn mình, Bạch Chí Dũng muốn trở lại Dương Thành, Kha Nhất Hùng chắc chắn không dám gây sự.
Nhưng được người tôn kính cũng là chuyện mấy năm trước, hiện tại người thường thì vừa xem thường việc buôn bán cá thể, một mặt lại ngưỡng mộ hộ vạn tệ có tiền.
Vạn sư huynh không có địa vị như trước, trong lòng hụt hẫng.
Làm vệ sĩ cho Hạ Hiểu Lan là để kiếm tiền, nhưng hắn lại phải bảo vệ một cô nương trẻ tuổi, cũng cảm thấy không thoải mái.
Không muốn mất mặt, lại muốn kiếm chác, Vạn sư huynh muốn học người khác phát tài, nhưng lại coi thường việc buôn bán nhỏ của Bạch Trân Châu - chuyện radio, đã cho Vạn sư huynh một bài học thê thảm, ép hắn phải đến chợ hàng tiểu phẩm làm cùng Bạch Trân Châu.
Mười cái radio kia, Vạn sư huynh không bán cho các lái buôn, mà tự mình đem đi bán lẻ.
Mỗi cái ngược lại lời thêm hai ba mươi đồng, vốn 900 đồng, mới mấy ngày đã tăng gấp đôi, tốc độ kiếm tiền này khiến Vạn sư huynh rất mê muội. Hắn cũng vì lần kiếm tiền này mà đầu óc mê muội, thấy Hạ Hiểu Lan và Bạch Trân Châu dễ dàng kiếm tiền như vậy, Vạn sư huynh không chỉ dùng cả vốn lẫn lời đổi thành radio, còn vay 3000 đồng tiền, lấy về gần 5000 đồng tiền hàng.
Lần này, đương nhiên không thể tìm được nguồn hàng 90 tệ/chiếc nữa, hắn lấy hàng với giá 140 tệ/chiếc, nghĩ bụng không ổn thì có thể bán buôn lại cho các lái buôn ở Dương Thành, tính giá bán buôn 150 tệ/chiếc thì hắn cũng không lỗ vốn, chỉ là lợi nhuận ít đi, chỉ còn mấy trăm đồng.
Kết quả là, thị trường radio bão hòa!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận