Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 780: Không phải gạt người (length: 8105)

Hạ Hiểu Lan xinh đẹp, còn Quan Tuệ Nga thì có vẻ quý phái.
Ngụy Quyên Hồng nói chuyện với ai cũng thấy căng thẳng.
"Ngài nói..."
Hạ Hiểu Lan giật mình, chẳng lẽ Quan Tuệ Nga muốn nói với Ngụy Quyên Hồng về chân tướng cái c·h·ế·t của Thạch Khải sao?
Nàng đẩy Chu Thành một chút, "Anh cũng đi nghe xem, a di nói chắc không phải chuyện nhỏ đâu."
Chuyện này mà dồn hết áp lực cho Quan Tuệ Nga cũng không hay, Hạ Hiểu Lan cảm thấy để Chu Thành tự mình nói sẽ có thành ý hơn. Nàng luôn muốn Chu Thành đối tốt với người nhà Thạch gia; đó là điều cần làm, bi kịch đã xảy ra rồi, người sống còn phải tiếp tục đối diện với cuộc đời, người nhà Thạch gia có thể tiếp nhận sự thật càng tốt, nếu không Chu Thành chắc chắn sẽ càng áy náy.
Hạ Hiểu Lan thở dài, nàng cũng ích kỷ khi gặp chuyện tự nhiên đứng ở lập trường của Chu Thành mà suy nghĩ.
Chu Thành đi theo vào, bên ngoài phòng b·ệ·n·h chỉ còn lại Hạ Hiểu Lan và Thạch Bình.
Thạch Bình vừa rời khỏi người nhà liền căng thẳng, Hạ Hiểu Lan vỗ vỗ ghế dựa trên hành lang:
"Em ngồi đây đi, hai chúng ta nói chuyện một lát có được không?"
Hạ Hiểu Lan thể hiện rõ là thiện ý, Thạch Bình từ nhỏ trong thôn hay bị b·ắ·t n·ạ·t, có người chẳng kiêng nể gì gọi hắn là thằng ngốc.
Khi đó mắt của Thạch Đại Nương còn chưa bị mù, Thạch Khải đi nhập ngũ thì Thạch Bình mới mười mấy tuổi, mấy đứa trẻ nghịch ngợm không chỉ cười nhạo hắn là thằng ngốc, còn lấy đất đá ném vào hắn. Thạch Bình bị b·ắ·t n·ạ·t cũng chỉ ngây ngô cười, hắn trí lực có chút khuyết thiếu, chứ không phải loại người dại dột đi gây t·ổ·n h·ạ·i người khác.
Hắn vẫn cảm nhận được thiện ý.
Hạ Hiểu Lan nói với hắn bằng giọng nhẹ nhàng chậm rãi nên Thạch Bình sẽ không sợ.
Hạ Hiểu Lan bảo hắn ngồi xuống, hắn liền ngồi ở mép ghế xa nhất.
"Sao em ngồi xa thế?"
Thạch Bình xoa xoa mũi, "Em bẩn, hôi."
Người khác đều bảo thằng ngốc bẩn thỉu, từ từ Thạch Bình cũng tự giác tạo khoảng cách với người ngoài.
Thực ra hắn đâu có hôi, đã tắm rửa sạch sẽ ở nhà k·h·á·ch rồi, quần áo Chu Thành mua cho người Thạch gia cũng đều là đồ mới.
Người n·ô·ng thôn cũng trọng thể diện, Ngụy Quyên Hồng sợ Thạch Bình bị người thành phố ghét bỏ, luôn giám sát hắn tắm rửa thay quần áo, trừ việc thường xuyên chảy nước mũi thì Thạch Bình không hề bẩn.
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Em không hôi, em ngồi gần chị chút được không, không thì chị nói chuyện em không nghe được."
Hạ Hiểu Lan chỉ vào ghế bên cạnh, Thạch Bình nghĩ nghĩ rồi nhích lại gần.
"Chị tốt, chị không mắng em."
Phản ứng có hơi chậm, lời nói và hành động đều chậm rãi.
Nhưng suy nghĩ vẫn khá giống người bình thường, Hạ Hiểu Lan tự đánh giá trí lực của Thạch Bình.
Làm công việc kỹ thuật thì không thể, nhưng nếu có người kiên nhẫn chỉ dạy, chắc Thạch Bình có thể tự lo cho cuộc sống.
"Trong thôn có ai mắng em à?"
Thạch Bình vừa gật đầu vừa lắc đầu, "Trước kia mắng."
Vậy giờ là ít bị mắng hơn rồi sao?
Chắc sau khi Thạch Khải đi làm thì thái độ của người xung quanh với người Thạch gia khác đi.
Hạ Hiểu Lan hiểu rất rõ điều này, ở n·ô·ng thôn không hoàn toàn thuần phác, người n·ô·ng thôn cũng như người thành phố, đều có người tốt kẻ x·ấ·u, có những người rõ ràng nhà mình không khá giả gì, vẫn muốn đi b·ắ·t n·ạ·t những gia đình nghèo khó hơn.
Việc Thạch Khải đi làm và việc Hạ Hiểu Lan thi đỗ đại học đều có một hiệu quả như nhau, đó là để bản thân nổi bật lên.
Mình mạnh mẽ hơn, thái độ của người xung quanh đương nhiên sẽ thay đổi, nhân tính là vậy, Hạ Hiểu Lan cũng không thấy lạ.
Nhưng bây giờ, chỗ dựa của Thạch gia không còn nữa, Thạch Khải tuy được công nhận là l·i·ệ·t sĩ, có các loại chính sách ưu đãi, nhưng cũng phải để người nhà Thạch gia biết cách tận dụng mới được. Chưa kể đến Thạch Đại Nương và Ngụy Quyên Hồng, ngay cả Thạch Bình trí lực còn khiếm khuyết, người khác sau lưng b·ắ·t n·ạ·t, l·ừ·a g·ạ·t hắn, hắn về nhà cũng không nói rõ được!
Nhà Thạch gia thực sự cần thay đổi môi trường sống.
Nếu không muốn chuyển đến thủ đô, thì ít nhất cũng nên rời khỏi n·ô·ng thôn.
Hạ Hiểu Lan suy nghĩ, việc giúp đỡ Thạch gia không phải là chuyện một sớm một chiều, mà cần thời gian dài, tốn không ít công sức.
Nàng lại dỗ Thạch Bình vài câu, Thạch Bình không ngốc như trong tưởng tượng, việc học tập thì không được, nhưng giúp hắn nắm vững các kỹ năng sinh hoạt, Hạ Hiểu Lan chắc chắn có thể.
Nàng thấu hiểu trong lòng, còn ở bên kia, mẹ con Chu Thành đã nói chuyện xong với Ngụy Quyên Hồng rồi.
Chu Thành và Quan Tuệ Nga đi trước, Ngụy Quyên Hồng đi theo sau, đôi mắt đỏ hoe, chắc chắn là vừa k·h·ó·c!
Nước mắt thì lau khô được, nhưng tâm tình thì khó mà bình ổn trong nhất thời; trước đó còn có thể nói chuyện tự nhiên với Hạ Hiểu Lan, bây giờ lại trốn tránh ánh mắt, như thể không muốn giao tiếp với ai.
Hạ Hiểu Lan tự đặt mình vào vị trí của Ngụy Quyên Hồng để suy nghĩ thì cũng có thể hiểu được —— làm sao có thể không oán hận chút nào? Chu Thành có đối tốt với người nhà Thạch gia bao nhiêu thì Chu Thành cũng đâu phải là Thạch Khải. Ngụy Quyên Hồng m·ấ·t đi là người chồng, là cả đời để nương tựa, nếu Chu Thành mà gặp chuyện không may, mặc kệ người khác cho Hạ Hiểu Lan bao nhiêu vật chất hỗ trợ, Hạ Hiểu Lan cũng không cách nào chấp nhận được.
Ngụy Quyên Hồng thì không thể không chấp nhận, mắt của Thạch Đại Nương được Chu Thành giúp phẫu thuật, bây giờ vừa làm phẫu thuật xong, chẳng lẽ bà ấy còn có thể cãi cọ với Chu Thành, nói là không cần Chu Thành giúp đỡ sao?
Thạch Khải cũng không phải bị Chu Thành g·i·ế·t c·h·ế·t.
Thạch Khải cứu Chu Thành, đó là lựa chọn của Thạch Khải, không ai ép buộc Thạch Khải cả.
Ngụy Quyên Hồng hiểu rõ những điều này, nhưng trong lòng sao có thể không có một chút oán hận.
Nói là oán Chu Thành, không bằng nói là oán Thạch Khải... Khi xô Chu Thành ra thì sao không nghĩ đến cô ấy và các con một chút, không vì vợ vì con thì cũng phải nghĩ đến mẹ già mắt mù và người em trai ngốc chứ!
"Ngụy tẩu t·ử..."
Hạ Hiểu Lan có tài ăn nói tranh luận, lúc này lại chẳng biết nói gì cho phải.
Ngụy Quyên Hồng vẫn luôn có ấn tượng tốt về Hạ Hiểu Lan, còn từng mang sữa bột cho con trai cô, nhưng từ khi biết chân tướng, Ngụy Quyên Hồng cũng không thể đối diện với Hạ Hiểu Lan được nữa.
Nàng ghen tị với Hạ Hiểu Lan!
Không phải ghen tị Hạ Hiểu Lan xinh đẹp và ngăn nắp, mà là ghen tị vì Chu Thành còn sống, nên Hạ Hiểu Lan đương nhiên có thể dịu dàng và tốt bụng.
"Thạch Bình, đi vào với chị dâu đi."
Ngụy Quyên Hồng không nói chuyện với Hạ Hiểu Lan, gọi Thạch Bình đứng lên từ ghế rồi cả hai vào phòng b·ệ·n·h.
Thạch Bình ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết phải nghe lời chị dâu, hắn nhỏ giọng nói với Ngụy Quyên Hồng, "Người tốt."
Ý nói Hạ Hiểu Lan là người tốt.
Ngụy Quyên Hồng lại không cầm được nước mắt, "Thằng ngốc, toàn là dối trá cả."
Thạch Bình lắc đầu thở dài, "Không l·ừ·a, không l·ừ·a!"
Dù có ngốc đến đâu thì thái độ với người khác rất nhạy cảm, Hạ Hiểu Lan thật sự không gh·é·t bỏ hắn, Thạch Bình theo bản năng nói giúp Hạ Hiểu Lan.
Giọng nói nhỏ gần như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.
Hạ Hiểu Lan biết mình xong đời rồi, đúng là bị oán hận rồi.
Cũng không biết sự oán hận này là nhất thời hay là cả đời.
Chu Thành trầm mặc không nói gì, Hạ Hiểu Lan đau lòng c·h·ế·t đi được.
"Chu Thành, em cảm thấy ở đây khó chịu quá, anh có thể đưa em ra ngoài một chút được không? Thạch Đại Nương cũng chưa tỉnh, hai chúng ta lát nữa vào cũng được."
Quan Tuệ Nga cũng đau lòng cho con trai.
Đây đâu phải lỗi của Chu Thành, chỉ trách ông trời không cho mọi chuyện đều hoàn mỹ.
"Đi thôi, Thạch Đại Nương phẫu thuật xong, con cũng sắp quay lại trường học rồi, nhân lúc còn thời gian, con nên dành thời gian ở bên Hiểu Lan nhiều một chút, con bé quen con không dễ dàng gì, lại ít khi được gặp mặt."
Chu Thành phải chịu áp lực này, có lẽ không tiện tâm sự với cha mẹ, có lẽ có thể nói với bạn gái.
Quan Tuệ Nga thật sự cảm thấy rất có lỗi với Hạ Hiểu Lan, nhìn trường hợp của Ngụy Quyên Hồng mà xem, e là Hạ Hiểu Lan về sau sẽ luôn lo lắng bất an!
Bạn cần đăng nhập để bình luận