Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 888: Là vì đối phó ngươi ba đâu (length: 8034)

Hạ Hiểu Lan muốn đi, Quý Giang Nguyên gọi nàng lại:
"Ta biết ngươi quan tâm, xuất phát từ nguyên nhân gì quan tâm ta mặc kệ, vốn dĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè... Bây giờ thì, xuất phát từ tình nghĩa bạn học, ta phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận mẹ ta và Kiều Trị."
Hạ Hiểu Lan rất mẫn cảm:
"Nếu ngươi nói mẹ ngươi khai trương văn phòng làm việc cá nhân ở Vương Phủ Tỉnh, thì chuyện này ta đã biết rồi."
Vậy không chỉ là chuyện này sao?
Quý Giang Nguyên cười: "Kiều Trị mời một tỷ phú đến từ nước Mỹ, người ta chỉ cần động ngón tay thôi là có thể nghiền nát cái công việc làm ăn nhỏ bé của ngươi, ngươi không lo lắng à?"
Hạ Hiểu Lan thật sự nhíu mày.
Nàng nghĩ, cái loại tỷ phú rảnh rỗi chạy đến Hoa Quốc giở trò xấu với nàng kiểu gì cũng có vấn đề.
Người có tiền thời gian đều rất quý giá, vài phút đều phải tính bằng đô la, cố tình nhắm vào nàng thì đầu óc chắc có bệnh, cách phá sản chắc cũng không xa!
Ngạn ngữ Hoa Quốc có câu, "giết gà không cần dùng dao mổ trâu", Hạ Hiểu Lan hiện tại chỉ là con gà con bé nhỏ, tỷ phú nước Mỹ sẽ không có hứng thú với nàng.
Vậy thứ gì có thể khiến tỷ phú cảm thấy hứng thú?
Trừ việc có những tình tiết đặc thù phương Đông vào những năm 80, chẳng có nhà giàu nào đến Hoa Quốc du lịch cả.
Nếu có tỷ phú Mỹ nào chịu vượt biển đến Hoa Quốc, chắc chắn là để đào vàng... Người mà Kiều Trị mời đến là để đầu tư ở Hoa Quốc! Vì sao Kiều Trị muốn mời người đến Hoa Quốc đầu tư? Hạ Hiểu Lan không tiếp xúc nhiều với gã, nhưng qua vài lần gặp mặt ngắn ngủi, nàng hiểu rõ cảm nhận của Kiều Trị đối với Hoa Quốc.
Kiều Trị cho rằng Hoa Quốc ngu muội lạc hậu, người Hoa Quốc ai cũng hận không thể ra nước ngoài.
Vậy một người Mỹ như vậy, sao có thể trong một thời gian ngắn thay đổi ấn tượng về Hoa Quốc, từ ghét bỏ đến yêu thích sâu sắc rồi còn kêu gọi đầu tư vào Hoa Quốc. Không không không, mục đích của Kiều Trị là đưa Quý Nhã ra nước ngoài, hắn muốn mời người đến đầu tư, chắc chắn là vì lý do đó.
Vì sao Quý Nhã không thể ra nước ngoài, vì Thang Hoành Ân hạn chế.
Mà Thang Hoành Ân lại là thị trưởng đặc khu, phụ trách xây dựng kinh tế Bằng Thành, chiêu thương dẫn vốn là trọng tâm công tác của Thang Hoành Ân.
Có khả năng nào, Kiều Trị muốn dùng việc đầu tư này, để làm điều kiện trao đổi với Thang Hoành Ân?
Hạ Hiểu Lan làm rõ suy nghĩ của mình, gọi Quý Giang Nguyên lại:
"Ngươi có thể không tin, nhưng việc Kiều Trị mời tỷ phú người Mỹ này đến, chắc chắn là để đối phó với Thang thúc thúc, người này là chỗ dựa của Kiều Trị, không biết Kiều Trị muốn coi hắn là vũ khí, hay là điều kiện để cầu hòa!"
Quý Giang Nguyên ngây ra, hắn chỉ nói đùa một chút, nhưng nghe Hạ Hiểu Lan phân tích như vậy, vụ làm ăn này, hắn có lẽ phải tiếp tay thật rồi?
Quý Giang Nguyên chỉ mới gần đây mới nếm trải cuộc sống không dễ dàng, trước kia trừ việc vừa đến nước Mỹ không quen, thì cuộc sống của Quý Giang Nguyên cơ bản giống với những sinh viên khác ở Mỹ, vô tư vô lự. Hắn không phải không thông minh, nhưng lý thuyết và thực tế là hai chuyện khác nhau, khi nghe Kiều Trị mời người đến Hoa Quốc, Quý Giang Nguyên không nghĩ nhiều như Hạ Hiểu Lan.
Hắn bất hòa với mẹ mình, muốn tự mình sống, mẹ hắn có lẽ lại tính toán chuyện đó vào người cha đẻ.
Có người ngoại quốc đến đầu tư, Thang Hoành Ân chắc không đề phòng đâu.
Những nhà tư bản nước ngoài đều rất gian xảo, liệu... Có bị lừa không?
Quý Giang Nguyên giờ muốn chủ động tiếp cận Harold tiên sinh mà cậu gọi là "cậu", nhưng cậu không có kinh nghiệm thương nghiệp thực tế, liệu có nhìn ra được mục đích của Harold không? Quý Giang Nguyên thật sự khó xử, hắn nhìn Hạ Hiểu Lan:
"Vậy có thể là ngươi phải chờ thông báo bất cứ lúc nào, xem có thể giúp Thang thúc thúc của ngươi không!"
Hạ Hiểu Lan nghi ngờ, "Ngươi có thể tiếp cận tỷ phú người Mỹ đó à?"
Không phải là đã thoát khỏi quan hệ với người nhà rồi sao, Kiều Trị và Quý Nhã làm sao để cho Quý Giang Nguyên có cơ hội đó.
Quý Giang Nguyên không nói thêm, chỉ bảo Hạ Hiểu Lan kiên nhẫn chờ một thời gian.
Nói về việc giao thiệp làm ăn, cậu ta có học cưỡi ngựa, và biết bắn súng. Nhưng xét theo sở thích của mấy người giàu có ở Mỹ, thì tìm một cậu con trai đi giao thiệp không bằng tìm mấy cô gái Hoa Quốc trẻ đẹp phù hợp hơn... Đương nhiên, mẹ và Kiều Trị của cậu cũng sẽ không để cho Hạ Hiểu Lan tiếp cận Harold tiên sinh, nếu không Hạ Hiểu Lan mới là người được chọn phù hợp nhất.
Hạ Hiểu Lan trẻ trung xinh đẹp, tiếng Anh lưu loát, trong đầu không chỉ có kiến thức trên sách vở, ai trò chuyện với nàng cũng sẽ không thấy nhàm chán. Căn cứ theo tuổi tác của Kiều Trị mà tính, ông cậu đó của hắn cũng phải là người giàu có có tuổi ở Mỹ cỡ năm sáu mươi, có lẽ sẽ chú trọng đến khuôn mặt hơn là trai trẻ nóng vội.
Quý Giang Nguyên giữ suy nghĩ của mình trong lòng, chỉ chờ tin từ Quý Lâm bên kia.
...
"Anh hai, anh nói gì?"
Quý Nhã vẻ mặt kinh ngạc, Quý Lâm không thể không nhắc lại lời vừa nãy:
"Giang Nguyên nói nhờ nó làm hướng dẫn viên du lịch thì được, nhưng phải trả thù lao, 100 đô la một ngày! Không phải anh nói em, em xem em đã ép đứa nhỏ ra nông nỗi gì rồi? Học sinh thì phải có dáng vẻ học sinh, có sinh viên nào cả ngày chỉ biết đến tiền!"
Quý Lâm càng nói càng tức.
Quý Giang Nguyên dù sao cũng là cháu ngoại của ông, gia cảnh của Quý gia chẳng lẽ không lo được cho một đứa trẻ đi học đại học à?
Vốn Quý Giang Nguyên chỉ cần có học bổng là có thể qua mấy năm đại học, mà việc có được tấm bằng lại phải trả nợ cho Quý Nhã mấy vạn đô la, học bổng cũng như muối bỏ bể.
Quý Lâm cho rằng việc thằng cháu đòi tiền làm hướng dẫn viên là do Quý Nhã ép đến mức đường cùng.
Quý Nhã không hề kiểm điểm lỗi sai của mình, giờ muốn nhờ đứa con trai của mình làm việc mà còn phải trả tiền, Quý Nhã cũng rất tức giận.
Ý nghĩ của Quý Giang Nguyên rất tây, mà Quý Nhã học được có vẻ nửa vời, hời hợt.
Cái vẻ tân tiến của phương Tây lại giống như vũ khí của Quý Nhã, phải chăng cô cho rằng người khác quê mùa... Cô tuy không quê mùa, nhưng chắc chắn không tân tiến. Một người mẹ tân tiến sẽ không cố gắng biến con trai thành con rối.
Nói trắng ra, Quý Nhã chính là đang đạo đức giả!
Cô ấy mở giấy tờ bảo trợ cho Quý Giang Nguyên, vậy mà Quý Giang Nguyên đòi tiền hướng dẫn viên lại không được!
Kiều Trị thấy cô sắp phát cáu liền nhanh chóng ôm lấy:
"Em đừng nóng vội, anh cho rằng Giang Nguyên nên nhận được số tiền này, nó là người học kinh tế mà giờ chúng ta cần đến nó, nó đang ở thế mua, người có "hàng hóa khan hiếm" mà, nếu anh là nó thì anh đã đòi 200 đô la một ngày rồi! Số tiền này, em cho rằng cái tài của Harold thúc thúc sẽ mang đến cho chúng ta lại chỉ có từng ấy thôi sao?"
Quý Nhã đích xác rất trông mong vào Harold.
Một tỷ phú có hàng tỷ đô la, ngay tại nước Mỹ cũng không dễ gì gặp được, huống chi lại còn đến Hoa Quốc, Quý Nhã mới quen có mỗi một người như thế.
Đương nhiên, giờ thì vẫn chưa quen đâu.
Nhưng Quý Nhã nghĩ chắc sẽ nhanh chóng quen biết Harold, dù gì cũng không phải là khuê nữ e thẹn, chẳng lẽ lại cứ không chịu gặp người ta mãi à?
"Anh hai, cứ đồng ý với nó đi!"
100 đô la/ ngày, Kiều Trị đồng ý sẽ thanh toán, Quý Nhã cũng không do dự nữa.
Thế là Quý Giang Nguyên đã có một việc làm thêm.
Sáng thứ bảy, Quý Giang Nguyên đạp xe đến nhà hàng Trường Thành.
Chiếc xe đạp leo núi của cậu đã bán đi và đổi thành chiếc xe đạp nội địa, đã lâu không gặp con trai, Quý Nhã cũng không tỏ vẻ kích động gì. Nhìn thấy chiếc áo phông Quý Giang Nguyên mặc đã phai màu, Quý Nhã lại thấy hả dạ.
"Sao thế, sang mùa mới rồi mà mua cái áo cộc tay còn không có tiền à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận