Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 592: Lập tức liền sơ sót! (length: 8172)

Tiểu Vũ rụt vai một cái, "Lão bản, ta làm sao có thể phản bội ngài, ta là người của ngài mà..."
Lưu Thiên Toàn không phải người tốt lành gì, giống như Phàn Trấn Xuyên, có một loại đàn ông tuy rằng chơi đàn bà, trong lòng đối với đàn bà không hề thương tiếc, bộ dạng đàn ông trở mặt vô tình, Tiểu Vũ sớm đã có cảm xúc.
Phàn Trấn Xuyên và Lưu Thiên Toàn đều nghĩ mình là đàn ông làm việc lớn, sẽ không để ý một Tiểu Vũ.
Lúc hữu dụng thì thưởng cho Tiểu Vũ vài nụ cười, không có tác dụng thì vứt bỏ Tiểu Vũ khi đó tuyệt đối sẽ không chần chờ. Tiểu Vũ thích đàn ông có bản lĩnh, lại hận đàn ông quá có bản lĩnh. Như Hạ Đại Quân vậy là rất tốt; kiếm không ít tiền, lại biết suy tính.
Tiểu Vũ giấu kỹ tâm tư của mình, giống như rắn nước quấn lấy hắn.
Lưu Thiên Toàn nhéo ngực nàng, đẩy nàng ra:
"Nhanh về đi, sau này ta sẽ cho người khác liên lạc với ngươi, thằng nhóc Đỗ Triệu Huy kia khôn ranh như khỉ, ta sợ nó phát hiện!"
Lưu Thiên Toàn lại không coi thường Đỗ Triệu Huy.
Không nói những chuyện khác, Đỗ Tranh Vinh là loại người gì, Đỗ Triệu Huy có thể được lòng ông ta, tuyệt đối không chỉ là miệng lưỡi ngọt ngào biết dỗ người.
Đỗ Tranh Vinh có thể bị dỗ bằng cái miệng?
Kia Tam phòng di thái thay nhau làm nũng giả ngốc, chỗ nào còn có đường sống cho Đỗ Triệu Huy!
Đỗ Tranh Vinh thích người có tài giỏi, hữu dụng, chỉ có người có bản lĩnh mới được Đỗ Tranh Vinh coi trọng, không bản lĩnh thì cho dù là con trai ruột Đỗ Tranh Vinh cũng không thèm để ý —— Đỗ Tranh Vinh lại không thiếu con trai!
Lưu Thiên Toàn ép buộc, Tiểu Vũ cũng không có cách nào.
Hạ Đại Quân thuê cho nàng một căn nhà trệt nhỏ, điều kiện đương nhiên không tốt lắm; nhưng Hạ Đại Quân cùng Lưu Dũng còn không giống nhau, Hạ Đại Quân dễ lừa, sẽ tiêu tiền vào người nàng!
Tiêu đều là tiền nhỏ, vẫn là "mượn" Tiểu Vũ diễn trước mặt Hạ Đại Quân là một người phụ nữ nông thôn kiên định cần cù, không muốn làm vũ nữ, tích cực muốn tìm việc ở Bằng Thành. Đầu tư vào nhà máy bên ngoài đương nhiên là sẽ không cần một Tiểu Vũ không có tài nghệ gì, Tiểu Vũ giả bộ bận rộn tìm công việc, cũng cho Hạ Đại Quân một chút hy vọng tích cực... Chờ nàng trở về, còn chưa kịp tìm Hạ Đại Quân, đã phát hiện Hạ Đại Quân tự mình đến.
"Đại Quân ca, sao anh lại đến?"
Tiểu Vũ mặt đầy vẻ uể oải, Hạ Đại Quân cảm thấy nói chuyện lớn tiếng với nàng cũng có thể dọa đến nàng, không khỏi cũng chậm lại giọng:
"Công việc của em vẫn chưa tìm được?"
Haizz, không thể nói Tiểu Vũ không cần cù, cô ta cũng đang rất tích cực đi tìm công việc, nhưng trước sau vẫn thiếu chút vận may.
Nếu không thì không trúng tuyển, nếu không thì trúng tuyển lại gặp phải quấy rối, Tiểu Vũ cũng có vài phần nhan sắc, Hạ Đại Quân vô cùng đồng cảm.
"Đại Quân ca, đúng, thật xin lỗi, ngày mai em sẽ tiếp tục đi tìm việc làm, tiền em nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cho anh..."
Tiểu Vũ rõ ràng không chỉ uể oải, còn xấu hổ.
Hạ Đại Quân vội vàng xua tay, "Không, anh không đến để thúc em trả tiền, anh tiện đường tới thăm xem em có cần gì giúp đỡ không!"
Hạ Đại Quân đương nhiên không phải tiện đường, là Đỗ Triệu Huy muốn về Hồng Kông, Hạ Đại Quân không dám hỏi Đại thiếu gia khi nào về Bằng Thành —— nếu đi mấy tháng, Tiểu Vũ bên này làm sao? Hạ Đại Quân cũng hy vọng Tiểu Vũ sớm tìm được việc, ngược lại không phải vội vàng để Tiểu Vũ trả tiền, mấy đồng tiền đó cho dù mất, Hạ Đại Quân cũng chỉ xem như giúp đồng hương. Hạ Đại Quân là nghĩ Tiểu Vũ sớm tự lập, anh cũng không cần luôn quan tâm đến bên này.
Nghe được Hạ Đại Quân quan tâm, hai má Tiểu Vũ ửng đỏ:
"Đại Quân ca, anh đã giúp em rất nhiều, em không biết phải báo đáp anh thế nào... Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng tìm việc, cố gắng ở lại Bằng Thành, anh cũng ở Bằng Thành, anh là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy."
Tâm tư của phụ nữ, không nói rõ ra, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì ai cũng hiểu.
Vì sao cố gắng ở lại Bằng Thành, bởi vì Hạ Đại Quân cũng ở Bằng Thành mà.
Tiểu Vũ mặt đỏ như trái táo, một người phụ nữ trẻ hơn mình mười mấy tuổi nói những lời này, Hạ Đại Quân thật sự không dám tin.
Anh giúp Tiểu Vũ, không phải muốn chiếm tiện nghi của Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ thực sự nịnh hót anh thì Hạ Đại Quân phát hiện sâu trong lòng mình cũng không quá kinh ngạc. Chứng kiến hoặc nghe thấy ở bên cạnh Đỗ đại thiếu gia, đã khiến Hạ Đại Quân có chút thay đổi.
Đỗ Triệu Huy cũng lấy chuyện này ra giễu cợt, nói anh học được thói quen nuôi gái bên ngoài.
"Nuôi gái" là chuyện thế nào, Hạ Đại Quân trong lòng biết rõ.
Bất quá anh chung quy chưa có kinh nghiệm bừa bãi trong quan hệ nam nữ, Tiểu Vũ vừa nói như vậy, Hạ Đại Quân liền rất kích động.
Anh lấy ra một xấp tiền lớn trong túi, nhét vào tay Tiểu Vũ:
"Anh muốn về Hồng Kông một chuyến, không biết khi nào có thể đến thăm em, tiền này em cứ cầm mà dùng trước, công việc cứ từ từ tìm đừng nóng vội."
Chờ anh từ Hồng Kông trở về, Tiểu Vũ vẫn chưa tìm được việc, Hạ Đại Quân nghĩ có nên nói với Đại thiếu gia một tiếng không. Tiểu Vũ không thể làm ở tập đoàn, quét dọn vệ sinh cũng được đi, cô nương này ăn mặc rất sạch sẽ.
Về Hồng Kông? !
Trong lòng Tiểu Vũ khẽ động, lâu như vậy Hạ Đại Quân vẫn là lần đầu tiên để lộ hành tung trước mặt nàng!
Hạ Đại Quân về Hồng Kông, chẳng phải Đỗ Triệu Huy về Hồng Kông sao?
"Đại Quân ca, tiền này nhiều quá, em không thể nhận... Anh xem em nói chuyện kiểu gì, còn không mời anh vào phòng uống ly nước, trong nhà vẫn còn chút đồ ăn, anh ăn cơm rồi về đi."
Tiểu Vũ lại nhét xấp tiền vào tay Hạ Đại Quân.
Ngón tay mềm mại của người phụ nữ trẻ tuổi cọ vào cánh tay Hạ Đại Quân, khiến anh như bị lửa đốt.
Đương nhiên, Tiểu Vũ không nhận tiền, Hạ Đại Quân có cảm giác càng tốt hơn về nàng.
"Anh còn không biết đi mấy ngày, em bên này nếu có chuyện gì gấp, em cầm tiền đi, nếu ngại nhiều thì anh cho em bớt lại."
Hai người đẩy qua đẩy lại, Tiểu Vũ chỉ nhận 100 đồng.
Nàng nói là số nguyên, để tiện ghi chép, nợ Hạ Đại Quân bao nhiêu tiền, nàng vẫn không quên.
Tiểu Vũ mời Hạ Đại Quân ăn cơm, Hạ Đại Quân lắc đầu:
"Không được, không kịp."
Đừng để lộ ra Tiểu Vũ có tâm tư gì, không nói rõ ràng, Hạ Đại Quân có thể giả bộ không biết, tạm thời không cần phải đối mặt.
Hơn nữa anh cũng hiểu Đỗ đại thiếu gia mới là người quyết định miếng cơm manh áo, sao dám ở chỗ Tiểu Vũ ăn cơm làm lỡ việc!
Hạ Đại Quân vội nhét 100 đồng vào tay Tiểu Vũ rồi đi ngay, thời gian uống miếng nước trong phòng cũng không có. Tiểu Vũ thấy bóng lưng anh khuất sau góc, nắm chặt tiền trong tay, tay quá sức dùng lực đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch. Câu nói vừa rồi của nàng không phải là giả, gặp được nhiều đàn ông như vậy, Hạ Đại Quân là người ngốc nhất dễ lừa nhất, cũng là người đối xử tốt với nàng nhất —— Quan niệm của Tiểu Vũ rất đơn giản và thô bạo, sẵn sàng cho nàng tiêu tiền không chắc là thật lòng, nhưng không nỡ tiêu tiền chắc chắn là vô tình với nàng!
Lưu Dũng không hề mắc bẫy, Tiểu Vũ từ người hắn một chút tiện nghi cũng không chiếm được.
Hạ Đại Quân chi dù là tiền nhỏ, Tiểu Vũ cũng không vội.
Hai người vốn còn chưa có mối quan hệ thực chất gì, cho tiền nữ đồng hương tiêu, cùng với cho tiền người phụ nữ của mình tiêu sao có thể giống nhau được?
Nàng ngược lại có chút thiên về phía Hạ Đại Quân, lời uy hiếp vừa rồi của Lưu Thiên Toàn vẫn còn bên tai.
Phản bội Lưu Thiên Toàn, Tiểu Vũ vẫn chưa đủ gan.
Lưu Thiên Toàn cho dù không trói tay chân nàng ném xuống biển cho cá ăn, thì việc bán nàng đến Nam Dương làm kỹ nữ giá rẻ, cũng đủ để Tiểu Vũ tuyệt vọng rồi!
...
"Về Hồng Kông?"
Đỗ Triệu Huy rốt cuộc đang giở trò gì?
Không thỏa thuận được với Thị trưởng Thang, nên mới về Hồng Kông tìm viện binh sao? Lưu Thiên Toàn đi qua đi lại trong phòng, Đỗ Triệu Huy rời Bằng Thành là cơ hội rất tốt, có muốn động thủ hay không, động thủ ở đâu, Lưu Thiên Toàn kích động đến nỗi áo lót ướt đẫm mồ hôi.
Động thủ, đổ tội lên người khác? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận