Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 234: Tẩu tử, ta là trang phòng cưới (length: 8390)

Thiệu Quang Vinh cái gì cũng không thích, chỉ là thích xe.
Giày vò ô tô không có tiền đến mức đó, hắn giày vò là xe máy. Để ý đến kiểu dáng mới, liền đem xe máy cũ bán đi, thêm ít tiền là mua được xe mới. Hiện tại hắn đang chạy xe kéo mô tô, chạy không nhanh, dùng để tán gái lại là lợi khí.
Khang Vĩ cũng biết hắn thích món này, nghĩ cũng không thể ép tiểu tử này quá chặt, kia Hiểu Lan cô cũng còn nhờ Thiệu Quang Vinh ở Thương Đô nhờ đại bá chiếu cố đâu.
"Được, tiền ta cho ngươi mượn trước, mô tô không cần bán, ngươi từ từ trả!"
Thiệu Quang Vinh cười hắc hắc.
"Ta biết ngươi theo Thành ca kiếm tiền, ta cũng không khách khí với ngươi."
Thiệu Quang Vinh được lợi lại khoe mẽ, tức giận đến Khang Vĩ đánh cho hắn một trận. Bất quá hai người chỉ đùa nghịch cho vui, đánh xong Thiệu Quang Vinh lại cùng Khang Vĩ về xem phòng. Nhà Khang Vĩ chỗ cần đập tường đều đã đập vỡ hết rồi, tám giờ tối Lưu Dũng bọn họ còn chưa xong việc, hiện tại lại không có thời gian hạn chế sửa nhà, nếu không sợ làm ồn hàng xóm, Lưu Dũng đã có thể mang người làm cả đêm.
Cung Dương một tay cầm bút vẽ cũng xắn tay áo lên giúp đỡ, Lưu Dũng thấy hắn làm việc nghiêm túc, liền nói trừ "phí thiết kế" cũng sẽ tính tiền công cho hắn.
Ở nông thôn, giá tiền công thợ hồ là một ngày công lớn 5 tệ, công nhỏ 3 tệ. Thương Đô muốn đắt hơn, công lớn một ngày 7 tệ, công nhỏ 5 tệ. Lưu Dũng đưa đến Kinh Thành hai công nhân này đều tính 10 tệ/ngày, hai người này hợp ý tiền, ở đâu mà không làm việc, bao ăn ở lại mời họ đến Kinh Thành, hai ngày trước không cần làm việc, mà có thể để Kinh Thành đi dạo một vòng thật đã, trở về có thể huênh hoang nửa năm.
Lưu Dũng liền tính cho Cung Dương theo mức công nhỏ, một ngày công nhỏ 8 tệ.
Cung Dương cũng có chút mừng đến quên trời đất, ở Kinh Thành làm một tuần, có thể bằng hai tháng sinh hoạt phí của cậu, năm sáu chục tệ có thể mua không ít màu vẽ. Chỉ là phí thiết kế kia cậu hơi đuối lý, phòng muốn trang hoàng thế nào, tất cả đều là Hạ Hiểu Lan thiết kế, cậu chỉ là thức đêm vẽ hai bộ phương án, tổng cộng bảy tám tấm hình hiệu ứng.
Vẽ áp phích cậu còn thiết kế rồi, một tấm áp phích in ấn có giá 10 tệ.
Phí thiết kế này nên thu thế nào?
Cung Dương cảm thấy, lấy tiền mua màu vẽ với giấy vẽ cũng xem như đủ. Suy nghĩ trong lòng cậu cùng hai người công nhân kia cũng giống nhau, đến Kinh Thành một chuyến, có người bao ăn ở, thật mở mang tầm mắt mà. Ít nhất cậu cũng được thấy Thiên An Môn rồi, đợi trở về còn có thể đi Trường Thành vẽ cảnh vật thực. Nếu để một tên học trò nghèo như cậu tự mình đến Kinh Thành, tiền tàu xe khứ hồi cậu cũng thấy tiếc.
Hơn nữa, Khang Vĩ còn nói, trang hoàng xong sẽ nhờ cậu vẽ vài bức tranh treo trong nhà làm vật trang trí.
Cung Dương nghĩ đến những điều này, thì càng thêm hăng hái làm việc.
Khang Vĩ mang Thiệu Quang Vinh về nhà, phát hiện bốn người còn chưa xong việc, đang dọn dẹp gạch vụn, người dính đầy tro, khẩu trang che kín mặt, chỉ còn hai con mắt đảo qua đảo lại.
Khẩu trang là do Hạ Hiểu Lan kiên quyết yêu cầu, chỉ cần có bụi nhất định phải mang khẩu trang.
"Lưu thúc, chú còn chưa xong việc đâu? Vừa hay, cháu giới thiệu cho chú một mối làm ăn mới."
Khang Vĩ kéo Thiệu Quang Vinh đi vào.
Thiệu Quang Vinh nhìn nhà Khang Vĩ bị đập lung tung beng, hoàn toàn không nhận ra hình dáng ban đầu.
Khang Vĩ sửa sang nhà có thể gây ra động tĩnh lớn đến thế?
Lưu Dũng bỏ khẩu trang ra, "Cậu đem cậu Thiệu tới hả?"
Lưu Dũng cùng Thiệu Quang Vinh quen biết từ trước, lúc đầu ông thật sự không biết phải xưng hô với Thiệu Quang Vinh như thế nào, đại bá Thiệu Quang Vinh là đại quan ở Thương Đô, Hầu bí thư như vậy đều là nhân vật lớn rồi, quan to hơn ông một người nông dân, càng không có đường tiếp xúc. Thiệu Quang Vinh như vậy lẽ ra Lưu Dũng phải xưng hô là "Thiếu gia", Thiệu Quang Vinh nghĩ tới ông này tương lai là cha vợ của Chu Thành, nào có cái gan lớn thế.
Ở Thương Đô khi đã nói rất rõ ràng rồi, gặp mặt phải gọi ông "Tiểu Thiệu".
Đồng chí Tiểu Thiệu lập tức bày tỏ thái độ trung thành, "Thúc, là chính cháu muốn đến, cháu có một căn phòng nhỏ, một mình cháu ở thì không sao, không phải chuẩn bị sau này kết hôn nha, nên muốn sửa lại nhà một chút."
Kết hôn?
Vậy đúng là một chuyện lớn.
Lưu Dũng không biết Thiệu Quang Vinh đang mở miệng nói dối, vẫn rất hào hứng đề nghị.
Khang Vĩ lấy hình hiệu ứng trang hoàng nhà mình ở chỗ Cung Dương đưa cho Thiệu Quang Vinh xem, Cung Dương vẽ rất chuẩn, trông giống như ảnh chụp có màu sắc vậy, căn nhà rối bời này, sau khi sửa xong trông có giống ảnh chụp hiệu ứng không nhỉ?
Khang Vĩ chọn một bộ, Thiệu Quang Vinh liền chỉ vào một bộ khác:
"Tôi sửa nhà thành như thế này đi, miễn cho cô phải vất vả."
Khang Vĩ bắt chước lời người khác, "Vậy không được, thiết kế này là dựa vào hình dáng và kích thước phòng nhà tôi mà vẽ, phương án sửa nhà còn phải xem xét xem anh có bao nhiêu dự tính."
Thiệu Quang Vinh không có tiền, Khang Vĩ muốn nói, Thiệu Quang Vinh chuẩn bị mượn bao nhiêu tiền để sửa nhà. Thiệu Quang Vinh kéo Khang Vĩ ra ngoài, hắng giọng nói:
"Nhà cậu sửa tốn hết bao nhiêu tiền?"
Khang Vĩ chỉ bản thiết kế cậu chọn, "Không tính đồ điện, dự trù là 31500 tệ."
Thiệu Quang Vinh nuốt nước bọt, một hồi lâu mới lấy lại giọng nói của mình.
"Thành ca dẫn cậu đi cướp ngân hàng à?"
Nhà do Khang Vĩ nói sửa, chắc chắn không thể hỏi xin tiền trong nhà được. Khang Vĩ đi làm một tháng được bao nhiêu tiền Thiệu Quang Vinh có thể tính toán được, nghĩ rằng nhiều lắm chỉ lấy được vài nghìn ra để sửa nhà, không ngờ Khang Vĩ lại bỏ ra đến ba vạn tệ để sửa một căn nhà? Đây còn chưa tính đồ điện trong nhà, nếu lại mua thêm cái gì tivi, máy giặt và tủ lạnh linh tinh, toàn bộ sắm đủ thì chắc cũng đến 4 vạn tệ.
4 vạn tệ, mua một căn nhà sân ở Kinh Thành còn chưa hết.
Thiệu Quang Vinh cũng ngây người ra, Khang Vĩ đây mẹ nó là ghét tiền nhiều đến mức bỏng tay à, sao lại tiêu nhiều vậy?
Trượng nghĩa thì là một chuyện, không có khả năng lấy hết tiền ra chiếu cố việc sửa nhà của Lưu Dũng, Khang Vĩ còn có tiền thừa cho anh mượn sửa nhà, Thiệu Quang Vinh không đoán được số của cải của Khang Vĩ là bao nhiêu.
Nhất định là đi ăn cướp!
Khang Vĩ tức giận đến muốn đánh hắn, "Anh có muốn vay tiền nữa hay không, vay tiền muốn mượn bao nhiêu?"
Thiệu Quang Vinh nghĩ nghĩ, "Mượn 1 vạn?"
Khang Vĩ không do dự gật đầu, Thiệu Quang Vinh liền biết, của cải của Khang Vĩ đúng là đầy.
Đại đoàn kết ai mà không muốn chứ.
Thiệu Quang Vinh cũng biết Khang Vĩ và Chu Thành càng thân, Khang Vĩ ở nhà được sủng ái thì có được sủng ái, nhưng vì cha mất sớm, vị thế lại rất khó xử. Chu Thành chính là thấy vậy nên mới nhất quyết muốn kéo Khang Vĩ một phen, Thiệu Quang Vinh không ghen tị, anh chỉ là có chút ngưỡng mộ.
Một phen này có phải là đã kéo quá xa rồi không?
Anh cũng rất thiếu tiền, sửa nhà cũng muốn mượn tiền của Khang Vĩ.
"Chuyện làm ăn của cậu và Thành ca kia, có cần người nữa không?"
Hạ Hiểu Lan không ngờ rằng, tối hôm trước tình cờ gặp Thiệu Quang Vinh, sáng ngày thứ hai, Thiệu Quang Vinh đã chạy đến nhà trọ tìm nàng.
Thiệu Quang Vinh mời nàng đi xem nhà, cũng muốn sửa nhà.
"Anh không cần như vậy, sửa nhà là xem nhu cầu của mỗi người, Khang Vĩ có nhu cầu kia, anh đây là cố ý chiếu cố chuyện làm ăn của cậu tôi thôi chứ gì?"
Thiệu Quang Vinh ra sức lắc đầu, "Tôi nói thật là để phòng cưới đấy, sớm muộn gì cũng phải sửa, phòng sửa xong mới cưới được vợ chứ."
Hạ Hiểu Lan cũng rất cao hứng, "Anh muốn cưới vợ à?"
"Nhanh thôi, nhanh thôi!"
Thiệu Quang Vinh mạnh miệng chém gió, thật ra đối tượng hẹn hò không ít, mà ai cũng không được lâu dài. Kết hôn gì chứ, anh căn bản không có ý định, cảm thấy bản thân còn có thể phóng túng thêm 10 năm nữa, ngoài 30 rồi hãy nói chuyện cưới xin, lấy một bà vợ cũng xem như là đối đãi có trách nhiệm với hương hỏa Thiệu gia.
Hạ Hiểu Lan và Thiệu Quang Vinh không có giao tình sâu sắc, không biết anh là một tên công tử lăng nhăng.
Khang Vĩ cũng không thể vạch trần chuyện nói dối của Thiệu Quang Vinh, nghẹn cười đi xem nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận