Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 620: Chu Thành, ngươi có lời muốn nói sao? (length: 8812)

Ngũ giám đốc tâm tình thoải mái.
Giao tiếp với Hạ Hiểu Lan thật là sảng khoái, một cô bé nhanh nhẹn, không cần nói hết lời, Hạ Hiểu Lan đã biết muốn có báo đáp.
Ngũ giám đốc tuyệt đối không thấy cắn rứt, hắn cũng không phải vì mưu lợi cho bản thân, cho vay cũng không hề nhận tiền lót tay, việc bảo người khác mua trái phiếu quốc gia cũng là một lòng vì hoàn thành nhiệm vụ. Trái phiếu quốc gia xét cho cùng vẫn là vì giúp đỡ quốc gia xây dựng, Ngũ giám đốc không hề nhận một đồng lợi ích, có gì phải áy náy chứ.
Về việc cho Hạ Hiểu Lan vay tiền... ha ha, nếu Hạ Hiểu Lan trả nổi thì tính, chứ nói thật Ngũ giám đốc còn thấy nàng còn khá hơn mấy cái nhà máy chỉ còn thoi thóp kia.
Ngũ giám đốc cũng không hiểu nổi, cải cách mở cửa mới mấy năm thôi mà, nhà máy ngày xưa lại không ổn đến thế, ngay cả phát lương cũng phải chờ ngân hàng cho vay.
Khoản vay này, Hạ Hiểu Lan mà không trả nổi, chẳng lẽ nàng không có nhiều bạn bè giàu có thân thiết hay sao, trong lòng Ngũ giám đốc không hề hoang mang.
Hạ Hiểu Lan không biết ý nghĩ của Ngũ giám đốc, nhận được 20 vạn, tài chính của nàng đã đầy đủ.
Mua 2 vạn trái phiếu quốc gia chẳng đáng gì, trái phiếu quốc gia có thể đổi nhưng chỉ là phải chờ mấy năm nữa. Hạ Hiểu Lan coi như là gửi tiền tiết kiệm lãi suất cực thấp, khoản tiền này nàng có thể mở thêm một cửa tiệm nữa ở kinh thành.
Một con dê và hai con cừu thì có gì khác nhau chứ.
Cửa tiệm đầu tiên chọn Tây Đan, cửa tiệm thứ hai Hạ Hiểu Lan chuẩn bị chọn phố Tú Thủy.
Phố Tú Thủy chỉ là con đường nhỏ mới có vào những năm 80, tính ra bây giờ mới có 5 năm, nơi đó là khu sứ quán và chung cư ngoại giao, các cửa hàng rải rác cũng lèo tèo, còn kém xa so với sự náo nhiệt của Tây Đan hiện tại.
"Mở tiệm ở chỗ đó, có thể kiếm được tiền không?"
Ngũ giám đốc không phải là đang xen vào việc người khác, nhưng cuối cùng hắn cũng bắt đầu hơi lo lắng cho 20 vạn vẫn chưa lấy ra kia.
Hạ Hiểu Lan nhận được tận tay 18 vạn, còn 2 vạn là dùng để mua trái phiếu quốc gia, nhưng nàng muốn trả thì vẫn phải là 20 vạn vốn gốc cùng lãi suất.
"Chắc là có thể, việc buôn bán này vẫn phải xem vận may."
Hạ Hiểu Lan nói thần thần bí bí khiến Ngũ giám đốc hoàn toàn cạn lời.
Thực ra Hạ Hiểu Lan biết phố Tú Thủy không cần đến hai năm nữa là sẽ thay da đổi thịt, nơi đó sẽ trở thành một "điểm tham quan" mà khách du lịch trong và ngoài nước đến kinh thành đều không thể không đến, cũng giống như Vạn Lý Trường Thành, Thiên An Môn vậy, đến kinh thành mà không ghé qua phố Tú Thủy dạo quanh, rồi mặc cả với đám ông chủ phố Tú Thủy chuyên chặt chém khách không bồi thường, thì xem như chưa đến kinh thành đâu.
Có người còn nói phố Tú Thủy là "Thanh Minh Thượng Hà Đồ của thế kỷ 21 được kéo ra bởi cải cách mở cửa", đủ thấy náo nhiệt thế nào rồi!
Phố Tú Thủy không chỉ bán đủ loại quần áo, mà còn có cả tơ lụa, trà lá, đồ sứ và các sản phẩm văn hóa đặc sắc của Hoa Quốc. Nằm ở khu sứ quán, rất dễ gặp được khách hàng nước ngoài, không ít ông chủ quầy còn biết chủ động bắt chuyện với khách... Hạ Hiểu Lan không hề có ý nghĩ này, chỉ định bán những thứ mang đậm nét văn hóa Hoa Quốc với giá hơi đắt một chút có thể thu hút bạn bè quốc tế, chứ không chuyên bắt chuyện với khách, người nước ngoài đâu có ngốc, bị chặt chém một lần, muốn họ lâu dài móc hầu bao ra mua đồ là khó lắm đấy.
Phố Tú Thủy hiện tại đã náo nhiệt hơn so với hồi mới xây những năm 80, lần này Ngũ giám đốc tìm cửa hàng lại nhanh đến lạ, ngân hàng cho vay cũng nhanh, tiền vay và cửa hàng gần như cùng một lúc đến tay.
Hạ Hiểu Lan bận rộn không ngơi tay, lãi suất thấp không có nghĩa là không có lãi, tiền vừa vào tay một ngày là đã tính lãi một ngày.
Mấy chuyện của Đỗ thiếu gia hay Đỗ lão gia gì đó, Hạ Hiểu Lan chẳng rảnh hơi đâu mà để ý tới.
...
Cuộc đời của Chu Thành không có nhiều trở ngại lớn.
Việc đầu thai tốt là không thể thay đổi, từ nhỏ Chu Thành đã có bảo mẫu chăm sóc, những đứa trẻ khác ăn cháo ngô thì thấy là ngon, còn Chu Thành thì uống sữa bột.
Với mức lương của Chu Quốc Bân và Quan Tuệ Nga, thêm nữa Chu Thành lại là con trai một, nên cũng không cần phải chịu khổ nhiều.
Còn phải nói đến việc ông bà nội Chu cũng thường xuyên trợ cấp, khi đó lương của Chu lão gia là cao nhất, các con đều được nhờ. Điều mà Chu lão gia cảm thấy vui mừng là, hai con trai hai con gái đều không có ai ham chơi lêu lổng, mỗi người đều trưởng thành, tự nuôi sống bản thân không vấn đề.
Cho nên, trợ cấp của hai ông bà Chu, chủ yếu dành cho đời thứ ba.
Không chỉ Chu Thành, mà ngay cả Chu Di cũng cảm thấy ông bà bất công, khi còn nhỏ cũng đã từng được hưởng trợ cấp của ông bà.
Những khoản trợ cấp kia, chính là giúp cho đám hậu bối như Chu Thành và Chu Di không hề thiếu thốn, Chu lão gia dù sao cũng là một lãnh đạo, cũng chỉ làm được bấy nhiêu thôi, trong thời đại kia đã là rất giỏi rồi. Cách đây 20 năm, chắc chắn còn nghèo hơn bây giờ, nhiều người đói kém, có thể ăn no là đã hạnh phúc lắm rồi.
Trở ngại lớn đầu tiên của Chu Thành là sau khi trở về từ tiền tuyến, hắn được thăng thiếu tá, tự có người không vừa mắt với hắn, hắn và Phan Bảo Hoa lại quá thân thiết, Phan Bảo Hoa vì báo thù đã làm người ta tàn tật, cuối cùng không thể không xuất ngũ sớm. Phan Bảo Hoa vừa đi, người khác càng không ưa Chu Thành, nên đã giở trò trong một buổi diễn tập quân sự, ngáng chân Chu Thành.
Cách xử lý của Chu Thành có chút nóng nảy, hai bên tranh cãi um sùm, quân đội liền mỗi bên năm chục roi, rồi muốn xử phạt Chu Thành.
Chu Thành đi lính mấy năm, kỳ nghỉ phép cũng chưa dùng đến, dứt khoát xin nghỉ dài hạn.
Chính trong khoảng thời gian nghỉ phép này, hắn đã gặp Hạ Hiểu Lan.
Đương nhiên, việc xử phạt kia cuối cùng cũng kệ nó luôn.
Trở ngại thứ hai chính là lần xích mích với Phương Sĩ Trung, làm đứt quãng con đường phát triển của Chu Thành. Vì thế, hắn không thể không đến lục quân học viện để tu nghiệp hai năm, làm giảm bớt ảnh hưởng không tốt, đồng thời bù đắp lại kiến thức văn hóa thiếu sót của mình!
Lần thứ ba, chính là việc một ngày trước bắt đi thành phần tử lập công, rồi sau đó bị nghi ngờ là có cấu kết với đội buôn lậu, bị cách ly để thẩm tra!
Thẩm tra cũng không phải là không cho Chu Thành ăn cơm, ba bữa một ngày đều cung cấp như thường lệ, chỉ là không được phép giao tiếp với người khác.
Trong khi người khác đang làm nhiệm vụ thì hắn lại bị nhốt ở nơi ở không có việc gì làm.
Chu Thành chỉ có thể xin cho mình đọc vài quyển sách.
Không phải là muốn học tập kiến thức văn hóa hay sao?
Hiện tại không làm được việc gì khác, vậy học đi vậy.
Người thẩm tra cảm thấy Chu Thành rất bình tĩnh, trông có vẻ chẳng hề lo lắng chút nào. Cũng có thể là giả vờ, dùng thủ đoạn đánh lừa để có được lòng tin của họ.
Chu Thành thực sự đang đọc sách.
Hắn cảm thấy sự khác biệt về văn hóa giữa mình và Hiểu Lan ngày càng lớn, vợ hắn là sinh viên của Hoa Thanh, sau này nếu lại học cao học, liệu hắn và Hiểu Lan còn có tiếng nói chung hay không? Chu Thành tự tin là mình đẹp trai hơn người khác, cũng tốt với Hiểu Lan hơn người khác; chung quy vẫn là thấy khoảng cách với Hiểu Lan quá xa, sợ trong trường Hoa Thanh có những nam sinh ưu tú cướp mất vợ mình.
Lúc rời đi vội vã, không biết chuyện của nhà họ Quý đã giải quyết xong chưa.
Cái gã họ Quý kia, có khi lại có ý với vợ hắn, nếu không thì nhà họ Quý làm gì mà tự dưng lại phát điên lên thế.
Chu Thành chính là nhờ cảm giác nguy cơ này mà đọc sách.
Đầu óc của hắn vốn không phải là ngu ngốc, thành tích hồi còn đi học chỉ ở mức trung bình, đó là do không tập trung vào việc học tập, giờ có cảm giác nguy cơ, lại muốn chuyển hướng chú ý, thế là thật sự học được đôi chút cảm giác.
Nếu không biết tri thức gì, đem nó phân giải thấu đáo ra thì sẽ có một loại cảm giác thành tựu.
Cũng giống như mục tiêu đang di chuyển đằng sau các chướng ngại, nâng tay lên bắn, một phát trúng ngay —— cái cảm giác đó thật là sướng!
Đây đúng là đang học sao?
Có thể học vào được không?
Chu Thành hễ không biết cái gì là lại cầm sách vở lên hỏi. Người vốn là đến thẩm tra hắn cuối cùng lại phải giảng giải cho hắn. Nếu không phải ở đây có giáo viên của học viện lục quân, chắc là mất mặt rồi.
Chu Thành không có kiến thức văn hóa, người khác cũng đâu chắc là đã biết đâu!
Hắn học hết cấp hai, còn người khác đa số cũng chỉ học hết cấp ba.
Trừ những người trong trường quân đội thì sinh viên tốt nghiệp bình thường cũng chẳng ai đi lính đâu.
Điều duy nhất Chu Thành lo lắng là vợ mình, đã hơn một tháng không liên lạc rồi, Hiểu Lan chắc đã chạy đến tỉnh Ký Bắc tìm hắn, mà hắn thì căn bản không có ở trong học viện lục quân tỉnh Ký Bắc, vợ hắn chắc sẽ lo lắng lắm đây!
Muốn kết thúc cách ly thẩm tra cũng được, hãy để hắn nói ra việc qua lại với Phan Tam, thừa nhận Phan Tam buôn lậu, hai người đã trao đổi những tin tức nào, cơ sở của Phan Tam ở đâu, hàng loạt các vấn đề đã được đưa ra trước mặt Chu Thành —— vậy thì làm sao có thể? Không có thì chính là không có, còn bắt buộc hắn phải nhận làm gì, cũng may Chu Thành đã rút được bài học, tính tình bây giờ đã tốt hơn rồi, nếu không hắn sao mà ngoan ngoãn phối hợp với thẩm tra như thế!
"Chu Thành, anh thật không có gì muốn nói sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận