Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 104: Đồng bệnh chua trúng độc (length: 8973)

Hồng muộn sườn tự nhiên không kịp ăn.
Phía sau xe đạp không chở được người mất ý thức, vẫn là Hạ Hiểu Lan nhường Lưu Phân lái xe, bản thân tìm sợi dây đem Vu nãi nãi cùng Lưu Phân buộc vào nhau, Hạ Hiểu Lan lại dùng tay ở phía sau chống, Lưu Phân lái xe, nàng thì cùng ở phía sau chạy chậm khoảng 20 phút mới đến Bệnh viện Nhân dân Thương Đô... Cũng may mắn là ở tại xã Thương Đô, nếu ở vùng thôn quê xa xôi, trong tình huống này đưa đến bệnh viện có lẽ mọi chuyện đều xong!
Hai mẹ con lần trước cùng Lưu Dũng đã đến, đối với tình hình Bệnh viện Nhân dân Thương Đô rất quen, bên này vừa đưa Vu nãi nãi xuống liền hô lớn cứu mạng, có bác sĩ trực ban mặc áo trắng cùng y tá chạy đến.
"Bệnh nhân bị làm sao?"
Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân đều hỏi không biết, hai người đối với tình trạng thân thể của Vu nãi nãi không hề hiểu rõ. Hạ Hiểu Lan chỉ có thể kể những gì mình biết, bác sĩ mắng hai người hồ đồ, nhanh chóng bắt đầu cấp cứu.
Nửa tiếng sau, một y tá chạy đến mắng Hạ Hiểu Lan hai mẹ con một trận:
"Các người làm người nhà kiểu gì vậy, bà cụ là do bị nhiễm toan ceton tiểu đường gây choáng, bà ấy bị tiểu đường mà các người bình thường cũng không chú ý chút nào sao?"
Nhiễm toan ceton tiểu đường?
Lưu Phân một chút cũng không hiểu, còn tưởng Vu nãi nãi ăn phải đồ hỏng bụng.
Hạ Hiểu Lan thì thật sự giật mình, Vu nãi nãi lại bị tiểu đường? Nàng bình thường cũng không thấy Vu nãi nãi uống thuốc tiêm gì cả, giống như những người hàng xóm cũng không ai nói tới. Vu nãi nãi trừ việc người đặc biệt gầy, thì cũng không nhìn ra có gì khác thường. Thời đại này người có tuổi, da trắng thịt đầy vốn ít, gầy mới là tình trạng phổ biến.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này chúng tôi nhất định chú ý hơn, nhất định phải tận lực cứu chữa, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng được."
Thái độ của Hạ Hiểu Lan thành khẩn, vẻ mặt y tá mới dịu đi đôi chút.
"Chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức cứu chữa."
Hạ Hiểu Lan hỏi chỗ nào đóng viện phí, y tá có vẻ căn bản không vội. Năm 83 vẫn khác với đời sau, đối với bệnh nhân là ưu tiên cứu chữa rồi mới thu phí, nhưng việc nợ tiền thuốc men trở thành chuyện thường, hơn nữa xuất hiện rất nhiều trường hợp trốn viện phí, khiến bệnh viện cũng từ từ sửa đổi quy định... Cải cách mở cửa làm kinh tế đi lên, lại khiến lòng người suy đồi, quan hệ giữa y và bệnh nhân trở nên căng thẳng, bệnh viện cùng bệnh nhân mất lòng tin lẫn nhau.
Hạ Hiểu Lan vẫn chuẩn bị sẵn 200 đồng tiền thuốc men.
Tuy rằng Vu nãi nãi không phải là người tính tình dễ mến, năm nay thuê phòng vốn đã khó khăn, đi đâu tìm được căn phòng ở phù hợp như vậy?
Đối với bà lão cô đơn, Hạ Hiểu Lan cũng rất khoan dung, nàng hy vọng Vu nãi nãi có thể nhanh chóng khỏe lại, mọi người tiếp tục là chủ nhà và khách trọ, không ai can thiệp chuyện của ai là được mà!
Lưu Phân hoảng sợ.
Vài lần nhìn quanh ở cửa, đứng ngồi không yên.
Vu nãi nãi không có người nhà, hàng xóm về cơ bản đã đắc tội hết, Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không biết nên thông báo cho ai. Chỉ có thể để hai mẹ con nàng thay phiên nhau trông nom, buổi tối ngủ gà ngủ gật ở hành lang bệnh viện, sáng sớm tỉnh dậy liền thấy nghẹt mũi.
Sau 7 giờ, rốt cuộc có bác sĩ thông báo cho các nàng:
"Tình hình tốt hơn một chút rồi, bà ấy bị viêm trong người khá nặng, cần phải nằm viện vài ngày, các cô đi làm thủ tục nhập viện đi."
Vu nãi nãi thật sự tỉnh lại, là vào khoảng 11 giờ trưa, Hạ Hiểu Lan canh giữ ở trước giường bệnh, Lưu Phân về nhà làm ít cơm. Vu nãi nãi cựa quậy, Hạ Hiểu Lan liền cảnh giác:
"Bà tỉnh rồi ạ? Tôi đi gọi bác sĩ!"
Vu nãi nãi còn chưa hoàn hồn, Hạ Hiểu Lan như một cơn gió chạy ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh nhân giường bên cạnh nói chuyện với Vu nãi nãi, "Bà ơi, cháu gái bà đó hả? Cô bé vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo, trông bà cả đêm."
Vu nãi nãi tinh thần suy yếu, nhưng vẫn mặt lạnh lắc đầu:
"Không phải."
Không phải cái gì? Vu nãi nãi lại không chịu nói thêm hai chữ.
Người giường bên tự chuốc lấy mất mặt, với người như Vu nãi nãi thì đúng là không thể nói chuyện phiếm, dễ khiến cho cuộc trò chuyện trở nên cụt hứng!
...
Vu nãi nãi nằm viện ngày thứ ba, người khác mới biết.
Việc quét đường phố do tổ dân phố quản lý, đoạn đường Vu nãi nãi phụ trách đã ba ngày không ai quét, người tổ dân phố đương nhiên phải tìm đến. Thế mới biết bà ấy nằm viện... Nhà Vu gia có nhiều người ngấp nghé, dù Vu nãi nãi cho Hạ Hiểu Lan mẹ con thuê nhà, với bên ngoài vẫn nói là họ hàng xa ở nhờ.
Người tổ dân phố vẻ mặt cảm khái, "May mà còn có mấy người họ hàng xa các cô, không thì ai chăm sóc bà lão này?"
Đương nhiên là muốn tổ dân phố sắp xếp người chăm sóc.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, trên danh nghĩa đây chính là chuyện của Hạ Hiểu Lan hai mẹ con.
Nhà Hồ Vĩnh Tài mới biết tình hình thực tế, vợ Hồ Vĩnh Tài cảm thấy Hạ Hiểu Lan đúng là gặp phải cái vận xui này: Thuê nhà mới được bao lâu thì Vu nãi nãi đã sinh bệnh, nếu không phải Hạ Hiểu Lan đưa người vào bệnh viện kịp thời, thì lần này Vu nãi nãi chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
Bà lão không qua lại với ai, làm công việc quét đường, người tổ dân phố chỉ phụ trách phát lương cho bà mỗi tháng.
Làm sao có thể phát hiện kịp thời bà có đi làm hay không, người già cô đơn sống một mình thì rất nguy hiểm.
Người Vu nãi nãi cũng thật kiên cường, bà ấy biết mình bị tiểu đường, mỗi lần đến bệnh viện khám bệnh đều lén lút đi. Uống thuốc ở nhà cũng giấu Hạ Hiểu Lan hai mẹ con, những người khác không giao thiệp sâu với bà, nên cũng hoàn toàn không hay biết gì.
Vợ Hồ Vĩnh Tài nghĩ, chắc chắn Vu nãi nãi phải thay đổi thái độ chứ?
Được thôi, người ta vẫn nên lạnh lùng vẫn lạnh lùng, giống như Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân tối hôm đó cứu không phải là bà ta, mấy ngày nay hai mẹ con chạy ngược chạy xuôi ở bệnh viện chăm sóc, cũng không nhận được nửa điểm cảm kích nào - Nhà họ Hồ biết tình hình thực tế, Hạ Hiểu Lan bọn họ không phải họ hàng xa ở nhờ, một tháng 20 đồng tiền thuê nhà cũng không ít, cũng không nợ Vu nãi nãi ân tình gì.
Nhưng bà lão này lại cứ giữ thái độ đó, thì bạn có thể làm gì được bà ta chứ?
May mà Hạ Hiểu Lan không phải kiểu người cho đi để báo đáp, nếu không chắc là tức chết mất.
Ngày Vu nãi nãi xuất viện, tự mình móc tiền trả thuốc men.
Bác sĩ cho rằng Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân là người nhà, trước khi xuất viện dặn dò Lưu Phân, người bệnh tiểu đường kiêng khem ăn uống, bình thường phải uống thuốc đúng giờ để kiểm soát đường huyết. Lưu Phân phải nhờ bác sĩ nhắc đi nhắc lại mấy lần mới nhớ rõ, đợi Vu nãi nãi sau khi xuất viện, Lưu Phân mặc kệ sắc mặt bà lão có khó coi hay không, mỗi ngày giống như xem trộm đồ ăn nhìn chằm chằm vào chế độ ăn của Vu nãi nãi, gặp mặt chào hỏi đều là "Hôm nay bà uống thuốc chưa ạ", người xuất thân là đại tiểu thư thời xưa như Vu nãi nãi, đối với Lưu Phân hoàn toàn cạn lời.
Hôm nay bà uống thuốc chưa ạ?
Có ai chào hỏi kiểu đấy không!
Hạ Hiểu Lan thì không đi mà đụng vào mông lạnh của Vu nãi nãi, có lẽ là người tốt có phúc báo, ngày thứ hai Vu nãi nãi xuất viện thì Thương Đô hạ nhiệt độ.
Mưa tuyết rơi rả rích, khiến người đi đường ai nấy đều rụt cổ lại.
Thời tiết càng lạnh, Hạ Hiểu Lan lại càng vui vẻ.
Nàng mua một tấm vải dầu chống nước lớn, buộc vào bốn cây gỗ, dựng một cái lều nhỏ.
Gió lạnh thổi hộc hộc, ba mặt được vải dầu che kín, gió sẽ từ phía bên đường thổi vào. Lý Phượng Mai theo Hạ Hiểu Lan học bán hàng, hai người đều mặc áo lông vũ, vừa mềm mại vừa ấm áp, nếu có thể che được đầu gối nữa, Lý Phượng Mai thề rằng cả mùa đông này cô sẽ không nỡ cởi bộ đồ này.
"Ấm quá!"
Đúng là, quá ấm áp.
Mùa đông Thương Đô thật sự đến rồi, nhiệt độ đột ngột giảm khiến mọi người trở tay không kịp. So với áo bông quê mùa cùng áo khoác quân đội, quần áo chống lạnh cùng áo lông vũ trên sạp của Hạ Hiểu Lan có màu sắc tươi sáng, trong một rừng áo khoác quân đội và áo bông màu sẫm, nổi bật bắt mắt, màu vàng bắt mắt hấp dẫn người đi đường.
Thời tiết mưa tuyết rơi không ngừng, Hạ Hiểu Lan và các nàng buổi sáng bày xong quầy hàng, giữa trưa thì bắt đầu khai trương.
Một chiếc giá 48 đồng, bán ra được một chiếc áo chống lạnh nam màu đỏ lam xen kẽ.
Người đàn ông mua quần áo mất hai giờ chạy ba cửa hàng mới cuối cùng trả tiền, hắn cũng đã chạy đến trung tâm thương mại lớn để hỏi giá, Hạ Hiểu Lan cũng đã hỏi qua, quần áo loại tương tự muốn 58 đồng, hiển nhiên giá của nàng có sức cạnh tranh hơn.
Cứ một khi khai trương, thì giống như đã mở ra chiếc hộp bảo bối nào đó.
Bất kể ai đến hỏi giá, Hạ Hiểu Lan đều sẽ bảo đối phương mặc thử một chút, trong gió lạnh mang theo mưa tuyết, mặc chiếc áo này vào thật sự là không nỡ cởi ra... Đúng là đắt thật, nhưng so với trong cửa hàng thì đã rẻ hơn chục đồng, nhà ai tiền chẳng phải là gió lớn thổi đến, có thể tiết kiệm được 10 đồng, là đủ tiền sinh hoạt một tháng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận