Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1189: Cầu đài quảng cáo ta lui không xong (length: 8587)

"Vậy hôm nay phỏng vấn coi như kết thúc tại đây, cảm ơn đồng chí Trần đã phối hợp."
Phóng viên Hoàng bắt tay với Trần Tích Lương, Trần Tích Lương nhất quyết mời phóng viên Hoàng ăn cơm, nhưng phóng viên Hoàng đương nhiên không chịu.
Cuối cùng là Thiệu Quang Vinh dẫn người đến rồi lại đưa người đi.
Để người được phỏng vấn mời cơm, sao có thể được chứ!
Hiện tại phóng viên ở phương diện này yêu cầu đối với bản thân vẫn tương đối nghiêm khắc, Trần Tích Lương cũng không ép buộc, Thiệu Quang Vinh chắc chắn sẽ không làm chậm trễ đối phương.
"Có thể coi như là phỏng vấn xong rồi!"
Sau khi tiếp xong phỏng vấn, lưng Trần Tích Lương đều ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Hiểu Lan học xong liền tới đây một chuyến, vừa lúc thấy Thiệu Quang Vinh tiễn một người đàn ông ra ngoài, Thiệu Quang Vinh nháy mắt với nàng, Hạ Hiểu Lan liền biết người này là phóng viên đến từ "Nhân dân nhật báo" để phỏng vấn.
Nàng cũng không tiến lên quấy rầy, lập tức đi tìm Trần Tích Lương.
Trần Tích Lương đang vùi đầu vào chậu nước nôn ọe, giống như một con cá vàng lớn hình người.
"Lão Trần, xem ngươi chút tiền đồ này!"
Trần Tích Lương ngẩng đầu với đầy nước, "Cô nãi nãi Hạ, đây chính là 'Nhân dân nhật báo'! Cô nãi nãi ngươi nói xem, anh rể ta là người đắc ý nhất nhà ta, hắn có thể lên được tờ báo này không?"
Hà Tùng Sinh à?
Cơ hội không lớn.
Hà Tùng Sinh làm xưởng trưởng không tệ, nhưng những người làm xưởng trưởng được như Hà Tùng Sinh trên toàn quốc này có rất nhiều, còn có người gặp hỏa hoạn trong nhà máy, đi đầu cứu tài sản quốc gia, hi sinh trong đám cháy, hoặc có người mang bệnh vẫn kiên trì làm việc, chết vì bệnh tật trên con đường làm việc... Nói đến xưởng trưởng hình mẫu phụng hiến, thì Hà Tùng Sinh căn bản không lọt vào mắt.
Trần Tích Lương đặc biệt là ở chỗ, hắn là chủ doanh nghiệp tư nhân đầu tiên quyên góp tiền nhiều đến như vậy.
Trong nước cũng có rất nhiều gia đình làm từ thiện, bất quá đó là chuyện của những năm 90, trong 10 năm đầu mở cửa cải cách, mọi người vẫn còn vùi đầu kiếm tiền phát triển, không ai để ý đến những thứ này.
"Ngươi là gặp thời cơ tốt thôi, đừng có được tiện nghi còn khoe khoang, dù sau này Luna trong một năm phát triển thành 50 cửa hàng nhượng quyền, mỗi một cửa hàng đều có doanh thu như hiện tại, thì một năm cũng chỉ quyên được vài chục vạn. Vài chục vạn mà lên được TV quảng cáo thì cũng sẽ không nhờ 'Nhân dân nhật báo' tuyên truyền giúp ngươi... Đây chính là đi đầu đón cơ hội, có được cái lợi từ sự sáng tạo độc đáo!"
Hạ Hiểu Lan nói khiến Trần Tích Lương vừa hưng phấn lại thấy hơi ngại, một năm có thể chạy tới 50 cửa hàng nhượng quyền sao?
"Vậy chẳng phải là đều do cô nãi nãi ngươi không thích quá phô trương thôi, nếu không thì hôm nay người tiếp phóng viên Hoàng phỏng vấn ở đây chính là ngươi rồi!"
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Âm thầm kiếm tiền, không lên tiếng mà phát tài, ta bây giờ không thích hợp lộ diện."
Nàng vẫn còn là thân phận học sinh.
Trong nhiều năm từ giờ trở đi, quan điểm chung trong xã hội vẫn là học sinh phải chuyên tâm học tập.
Hai ba năm sau, học sinh trong trường trở thành ông chủ gây dựng sự nghiệp sẽ khá phổ biến, còn hiện tại thì Hạ Hiểu Lan không cảm thấy đại học Hoa Thanh sẽ vui khi nàng mang về danh tiếng như thế này.
So với việc nàng làm ăn lớn bao nhiêu, thì thà lấy được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi, đăng nhiều luận văn, và mang lại nhiều vinh quang cho trường ở các lĩnh vực học thuật, đó mới là bổn phận của học sinh!
Trần Tích Lương chỉ là lỡ miệng nói ra thôi, Hạ Hiểu Lan sớm đã suy nghĩ kỹ rồi, quyết định của nàng cũng không phải dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.
Huống chi phóng viên "Nhân dân nhật báo" đến chỗ Trần Tích Lương cũng không khiến hắn tự cao.
"Vậy tiền của chúng ta muốn quyên thế nào, quyên cho ai, Bộ Giáo Dục?"
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Tiền trong tay chúng ta, chúng ta có thể quyết định việc dùng nó như thế nào, chuyện này còn phải làm dài lâu, Luna không thể làm người bỏ mặc, không cần cho xong việc là giao cho người khác."
Nên để Luna tự mình làm, thực tế dùng tiền vào việc gì, như vậy có thể hiểu rõ trong lòng.
Hạ Hiểu Lan không muốn qua nhiều trung gian, người khác làm việc cũng cần phải có phí, quyên 1 vạn, cuối cùng thực tế đến được mục đích có khi chưa được một nửa cũng khó nói.
Trần Tích Lương cũng chỉ là hỏi qua thôi, kiến nghị của Hạ Hiểu Lan, hắn bình thường cũng sẽ không phản bác.
Lại nói, đây quả thật là làm việc tốt.
Trước kia không nghĩ đến, hiện tại thực sự muốn bắt tay vào làm, ngoài việc mang đến hiệu quả tuyên truyền cho Luna, bản thân chuyện này đã rất có ý nghĩa, Trần Tích Lương làm cũng thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.
Về cơ bản mà nói, lão Trần làm ăn thì gian xảo, nhưng về quy phạm đạo đức thì lại không phải là người xấu!
"Bên Quý Nhã có thể để cô ấy vui vẻ hai ngày này, ngày mai quảng cáo sẽ phát sóng, việc dùng danh nghĩa Trương Hiểu quyên đồng phục học sinh đến khi nào thì xong?"
Chuyện này chủ biên Thôi mật báo cho Hạ Hiểu Lan, sau đó Hạ Hiểu Lan đã bắt đầu chuẩn bị.
Một bộ đồng phục học sinh, dùng chất liệu tương đối tốt, giá xuất xưởng cũng chỉ tầm 20 tệ, gần giống với giá đồ thể thao mà Hạ Hiểu Lan và Trần Tích Lương làm chung trước đây, dù sao thì tiêu chuẩn của đồng phục học sinh cũng là bền, chịu bẩn và tiện cho học sinh hoạt động.
Các trường tiểu học ở nông thôn nghèo khó theo lời Trương Hiểu thì tìm ở Ký Bắc tỉnh, quê hương của lão gia Dương Vĩnh Hồng, thì thích hợp nhất.
Hạ Hiểu Lan đã liên hệ với các trường tiểu học ở nông thôn Ký Bắc, biết lô quần áo này là việc tốt nên Hà Tùng Sinh tổ chức cuộc họp cho cán bộ công nhân trong xưởng, hỏi xem công nhân xưởng may có đồng ý với việc xưởng chỉ lấy tiền vải vóc, không kiếm thêm lợi nhuận cho lô đồng phục học sinh này hay không.
Công nhân xưởng may tự nhiên là không phản đối, cuối cùng ép giá xuống còn mỗi bộ đồng phục là 20 tệ, một vạn tệ làm được 500 bộ đồng phục.
Trần Tích Lương buổi sáng mới gọi điện thoại hỏi qua tình hình:
"Đã đóng gói gửi ở Dương Thành, hai ngày nữa là đến!"
"Vậy thì tốt, sau khi hàng đến anh cùng Trương Hiểu đến Ký Bắc một chuyến, chắc chắn sẽ có phóng viên bằng lòng đi cùng các anh."
Đi cùng Trương Hiểu đến Ký Bắc à?
Trần Tích Lương gãi đầu, "Đơn vị của Trương Hiểu có vẻ như đã biết chuyện cô ấy quyên tiền, nghe nói có người rất kín đáo phê bình, nói Trương Hiểu đây là tự ý hành động, không có báo cáo với đơn vị..."
Hạ Hiểu Lan cười lạnh, "Ngay cả việc tốt cũng có người không thích thì còn muốn phản đối, anh hãy an ủi cảm xúc của Trương Hiểu, chờ dư luận phát tán hoàn toàn thì ai có ý kiến với Trương Hiểu cũng vô dụng thôi, tiếng tốt mới chính là bùa hộ mệnh của Trương Hiểu!"
Buổi chiều Hạ Hiểu Lan có tiết học nên cũng không ở nhà khách quá lâu, ăn qua loa chút gì rồi chạy đến trường.
Buổi tối, Vưu Lệ đến trường tìm nàng, Hạ Hiểu Lan thấy cô ấy chạy thở hồng hộc thì rất ngạc nhiên:
"Tiểu Vưu, nhanh như vậy mà em đã hỏi thăm xong rồi sao?"
Bảy phòng trọ, ở bảy nơi khác nhau, hỏi thăm hết một lượt, cho dù có lái xe thì cũng phải chạy cả ngày chứ?
Vưu Lệ đưa một quyển vở cho Hạ Hiểu Lan: "Chị Hạ, em sợ mình quên nên đều ghi vào vở, nếu chị không hài lòng thì em lại đi."
Gặp được cơ hội thế này, Vưu Lệ cảm thấy mình mà không nắm bắt lấy thì ông trời đánh chết cô ấy cũng đáng!
Hạ Hiểu Lan mở quyển vở ra.
Vưu Lệ viết chữ không tệ, nét chữ gọn gàng, các ghi chép cũng rất dễ hiểu.
"Em ghi chép giá thuê nhà ở từng chỗ, ngay cả ở một ngõ nhỏ, thậm chí cùng một sân thì giá cũng khác nhau, bởi vì tình trạng nhà khác nhau, diện tích nhà cũng không đồng đều, còn có những yếu tố ảnh hưởng khác như có nội thất hay không... Tiểu Vưu, hồi đi học thành tích môn toán của em tốt lắm phải không?"
Vưu Lệ "à" một tiếng, chị Hạ ngay cả chuyện này cũng biết, thật là lợi hại!
Hạ Hiểu Lan nhìn vẻ mặt sùng bái của cô ấy, cũng buồn cười, đây không chỉ đơn thuần là hỏi thăm giá thuê nhà, mà đây còn là công việc thống kê đó chứ. Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình có thể nhặt được một cô gái nhỏ có tiềm năng, thương vụ đào người này một chút cũng không lỗ mà.
...
Chân Văn Tú cúp điện thoại, muốn nói lại thôi.
Đáy mắt Quý Nhã là một màu xanh, vừa nhìn đã biết là tối qua không ngủ đủ giấc.
"Cứ nói đi, bây giờ còn có tin gì nữa mà ta không chịu nổi đâu."
Chân Văn Tú thở dài, "Ta vừa mới nghe nói, Hạ Hiểu Lan đã mua quảng cáo ở đài trung ương, quảng cáo TV của Luna sẽ phát sóng ngay sau bản tin ngày mai... A Nhã, cái quảng cáo này, ta không cách nào ngăn được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận