Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1237: Lấy niềm vui đại chiêu (length: 8164)

Số 15 vẫn là buổi sáng 8 giờ mở bán.
Hôm nay người có vẻ còn đông hơn hôm qua, nhưng trải qua một ngày luống cuống tay chân hôm trước, nhân viên của Khải Hàng hiển nhiên đã thuần thục hơn rất nhiều.
Hoảng sợ vì mua nhà chứ không phải là không có nhà.
Dưới lầu xem sa bàn, nộp tiền xem khu nhà, sau đó dẫn vào văn phòng Khải Hàng ký hợp đồng, giờ thì quy trình này đã vô cùng trôi chảy.
Hạ Hiểu Lan cũng không nhất thiết phải can thiệp vào quá trình bán nhà, tùy vào họ tự do phát huy, nàng chỉ cần lo liệu đại cục là được!
Chu Thành đã nói là làm, quá 12 giờ trưa đã đến đón Hạ Hiểu Lan đi ăn cơm.
Làm ăn thì phải làm, hẹn hò cũng muốn có, Hạ Hiểu Lan trước khi đi hỏi một câu, biết được buổi sáng đã bán được 28 căn, nàng lại càng không lo!
Nàng có một dự cảm, hôm nay số căn hộ bán ra sẽ nhiều hơn ngày hôm qua.
Không nên xem thường thị trường tiêu thụ, 140 căn nhà nguyên, đối diện thị trường khổng lồ thì cũng không tính là gì.
Nếu Hạ Hiểu Lan lo bán cả một khu lớn, thì mới phải đau đầu một phen.
Chứ một khu nhỏ như vậy thì dễ bán thôi mà, chỉ cần nhìn thì muốn bán hết rồi.
"Ngươi có vẻ rất vui?"
Hạ Hiểu Lan kéo tay Chu Thành: "Chẳng lẽ ngươi không vui thay ta sao? Còn chưa đến hai ngày mà đã bán hết 76 căn rồi, ta thấy nhiều nhất là hai ngày nữa, khu nhà Kim Sa Trì này sẽ bán hết thôi."
Ngoại trừ 140 căn nhà ở, còn có mấy cửa hàng ở tầng trệt mặt tiền đường, Hạ Hiểu Lan không đụng tới.
Mấy cửa hàng đó, nếu như nàng thiếu vốn xoay vòng thì sẽ bán đi, không thiếu thì đương nhiên là giữ lại thì tốt hơn.
"Vui cho ngươi, ta biết ngươi luôn rất giỏi!"
Lúc mới quen, Chu Thành thấy Hạ Hiểu Lan chuyển trứng gà, bắt lươn vất vả, còn hỏi nàng có muốn cùng nhau chuyển thuốc lá không.
Lúc đó bán thuốc lá thực sự rất kiếm tiền, cho dù là đến bây giờ, công việc này vẫn còn người đang làm.
Nhưng Hạ Hiểu Lan cự tuyệt.
Chu Thành chỉ nghĩ rằng Hạ Hiểu Lan tự trọng cao.
Bây giờ ngẫm lại cẩn thận, không chỉ là tự trọng cao, vợ hắn có thể là không nhìn trúng chuyện buôn bán thuốc lá đó. Cái đó tuy rằng kiếm ra tiền, nhưng cũng chỉ là tiền nhanh thôi, lại không thể công khai... có thể bị người khác gọi là "con buôn" mà không được tôn trọng.
Nhưng cái mà Hạ Hiểu Lan bây giờ làm có thể được gọi là "sự nghiệp" bản thân nàng cũng đã làm chủ doanh nghiệp tư nhân.
May là lúc đó Hiểu Lan đã từ chối, nếu thật sự lao vào đầu cơ trục lợi thuốc lá, với cái đầu của Hiểu Lan thì quy mô buôn bán thuốc lá cũng có thể làm đặc biệt lớn, tiền đó kiếm được không lo, quan hệ và người quen cũng không thiếu.
Lâu dần thì hao mòn ý chí của con người, làm cùn đi sự hăng hái, có lẽ vợ hắn sẽ bị trì trệ trong việc buôn bán thuốc lá mà không thể có được cơ ngơi như ngày hôm nay.
Chu Thành kể cho Hạ Hiểu Lan nghe suy nghĩ của mình, khiến Hạ Hiểu Lan bật cười:
"Ta lúc đó mà đồng ý thì tiêu đời luôn, trứng gà dễ vỡ, lươn trắng nhẵn như rắn vậy, hai công việc này ta đều không thích."
Không thích thì cũng chịu thôi.
Vốn liếng chỉ có thế, ngoài trứng gà và lươn ra, ở nông thôn thì có thể biến thành tiền ngay đại khái chỉ có heo sống?
Mà bảo Hạ Hiểu Lan đi thu heo giết heo đi bán thịt… Nàng không có vốn liếng, cũng không có kỹ thuật mổ lợn!
Vất vả lắm mới góp đủ món tiền đầu tiên, nàng ôm chút tiền đó đến Dương Thành chuyển sang buôn bán quần áo là không muốn tiếp xúc với lươn cá mấy thứ đó.
Bán quần áo kiếm lời, nàng đã nghĩ tới việc buôn bán đồ điện, vào những năm 80, quần áo và đồ điện là làm ăn ổn định, không bao giờ lỗ.
Nhưng làm đồ điện thì khó tránh khỏi việc dính đến buôn lậu, nghe nói các đại gia buôn bán đồ điện ở đời sau, ban đầu chính là hàng chợ và hàng nhập lậu lẫn lộn để bán, Hạ Hiểu Lan không muốn như vậy.
Bạn trai nàng thì ở ngoài biển chiến đấu với bọn buôn lậu, mà nàng thì lại dựa vào hàng lậu mà giàu lên sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, bất động sản là an toàn nhất.
Cái nghề này, có thể kiếm tiền trong vòng 30 năm, tại sao nàng không làm chứ!
Đời sau, người người mở Thương Đô bị chửi thành cẩu, Hạ Hiểu Lan cũng không nói mình mở khu nhà là không vì kiếm tiền, nàng vẫn kiếm tiền như thường, ít nhất kiếm tiền rồi cũng phải đảm bảo chất lượng nhà... Khải Hàng còn nằm trong tay nàng ngày nào thì nàng vẫn làm việc theo nguyên tắc đó!
Hạ Hiểu Lan suy nghĩ một lúc liền chạy xa, Chu Thành nhìn thấy nàng đang nói chuyện bỗng nhiên ngây ngô cười, Chu Thành cũng không nhịn được cười.
Thôi, để cho nàng vui đi.
Nữ nhân của mình thì mình phải cưng chiều thôi, vợ hắn làm ăn có chừng mực, vẫn giữ được sơ tâm như vậy, Chu Thành cũng không tin là nàng có thể gây ra chuyện gì tày đình được.
...
"Triệu Huy, ngươi sao vậy?"
Cả đêm không gặp, Đỗ Triệu Huy tinh thần đều suy sụp, Đường Nguyên Việt nhịn không được cười: "Ngươi đây là tìm được nhịp sống về đêm của Hồng Kông à."
Nhịp sống về đêm của Đỗ Triệu Huy ở Hồng Kông là thế nào?
Đơn giản là cứ mỗi đêm ca hát nhảy múa, có khi sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện người phụ nữ bên cạnh xa lạ.
Có khi ngủ một giấc, người ngủ chung còn không chỉ có một.
Đường Nguyên Việt thì không đến mức hoang đường như vậy, nhưng đối với Đỗ Triệu Huy thì quá bình thường.
Đỗ Triệu Huy ngáp: "Ngươi nghĩ tối qua ta ôm gái ngủ sao? Hơn nửa đêm bị công an Dương Thành tìm đến cửa, đưa ta đi Dương Thành thẩm vấn một đêm!"
Đường Nguyên Việt lần này mới thực sự kinh ngạc.
Hắn nghi ngờ Đỗ Triệu Huy có phải đã làm chuyện gì không tốt không, dù sao thanh danh Đỗ gia cũng không tốt lắm.
Đỗ Triệu Huy bị hắn làm cho tức chết: "Ta là bị một thằng chó má ở Dương Thành liên lụy, đáng ra nên xử tử nó đi thì hơn, nếu như nó mà được thả ra, ta nhất định không tha cho nó! Ngày hôm qua ngươi có thấy lạ không, bảo vệ ở hiện trường Kim Sa Trì nhiều quá trời, dù có xếp hàng mua nhà, thì nhà cũng đâu có chạy đi đâu, cần gì nhiều người canh gác vậy?"
Điểm này đúng là rất kỳ lạ.
Bất quá Đường Nguyên Việt lúc đó nghĩ rằng đó là một chiêu tiếp thị khác của Hạ Hiểu Lan.
Người càng đông, khung cảnh càng lớn, trông khu chung cư cũng có vẻ cao cấp hơn.
Các minh tinh Hồng Kông khi tham gia sự kiện cũng đều làm như vậy, phía sau theo rất nhiều vệ sĩ, nhìn là biết người nổi tiếng rồi!
Nhưng nghe Đỗ Triệu Huy nói, dường như còn có uẩn khúc khác.
Đỗ Triệu Huy cười ha ha, "Ta vừa từ Dương Thành trở về, mới nhờ người hỏi thăm, thì ra là tên chó má bị bắt đó có mâu thuẫn với Hạ Hiểu Lan. Người của đối phương bị cô ta đánh cho tan nát, hắn ta xem như là trả thù cô ta trước ngày mở bán Kim Sa Trì đó, cụ thể xảy ra chuyện gì thì chưa rõ, hình như còn có cả án mạng... Cho nên bạn trai cô ta mới chạy đến, chỉ trong vòng một ngày, thằng chó má đó đã bị tóm cả lũ rồi."
Cho nên tên họ Chu kia mới không xuống xe, đây mới là tuyệt chiêu làm cho Hạ Hiểu Lan vui vẻ.
Đỗ Triệu Huy bĩu môi.
Đường Nguyên Việt nửa tin nửa ngờ, "Không nhất định là do anh ta ra tay, một thằng chó má mà dám động đến Hạ tiểu thư, không biết quan hệ của cô ta với thị trưởng Thang sao?"
Đúng vậy, người bình thường sao biết được chuyện đó, đó là không cẩn thận đụng phải đá tảng.
Nếu đúng là bạn trai Hạ Hiểu Lan ra tay với tốc độ kinh người để dẹp tan mầm tai họa, lẽ nào Hạ Hiểu Lan cùng đối phương quen nhau là vì nguyên nhân này?
Đường Nguyên Việt cau mày.
Làm ăn là vậy, không đầu tư ở ngoài thì cũng cần có chút chỗ dựa.
Nếu như đối phương có thể giúp được Hạ Hiểu Lan, đổi là anh ta thì cũng sẽ không buông tay, trừ khi Đường Nguyên Việt có thể chứng minh rằng mình giúp được cô ta nhiều hơn Chu Thành!
Vẫn là quá bị động, hai bên không gặp gỡ nhiều, quan hệ ngoài mặt hời hợt, bên Hạ Hiểu Lan có chuyện gì thì anh đều biết sau, vậy làm sao mà anh hùng cứu mỹ nhân được đây?
Đường Nguyên Việt kìm nén suy nghĩ trong lòng, cười với Đỗ Triệu Huy:
"Triệu Huy, tại sao lời ngươi nói nghe có vẻ chua vậy, chẳng lẽ ngươi cũng thích Hạ tiểu thư sao? Không sao, ta và ngươi có thể cạnh tranh công bằng mà."
Đỗ Triệu Huy ngậm điếu thuốc, bị lời nói của Đường Nguyên Việt làm giật mình, ho sặc sụa rung trời chuyển đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận