Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 55: Vậy thì thi lại một lần đi (length: 8587)

Huyện Nhất Trung cũng phải lo lắng a.
Loại sự tình này cũng không thường thấy, lão Uông cùng thầy Tề đã tiếp xúc qua Hạ Hiểu Lan, không muốn từ bỏ cái mầm này, trường học bên kia cảm thấy Hạ Hiểu Lan có chút rất cố chấp. Học phí giảm miễn còn không được? So với Hạ Hiểu Lan còn nghèo hơn, ở huyện Nhất Trung cũng có đãi ngộ như vậy, người ta cũng bữa bữa gặm bánh bao lạnh uống canh miễn phí cũng muốn kiên trì học tập, ngươi Hạ Hiểu Lan liền không thể chịu khổ sao.
Hạ Hiểu Lan nghĩ thầm, như vậy khổ nàng đời trước đã từng nếm trải, dựa vào cái gì lại muốn nhấm nháp một lần nữa?
Nàng cũng không phải không thể chịu khổ, chỉ là không cần thiết, làm gì muốn cưỡng ép bản thân đi chịu đựng. Huyện Nhất Trung nếu không đồng ý, nàng liền đi nhị trung báo danh, nhị trung năm nay thi đại học kém hơn, toàn trường chỉ có hai người thi đậu khoa chính quy.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy không quan trọng.
Trước đây trong lòng lo lắng, là nàng không biết mình còn nhớ rõ bao nhiêu kiến thức, sau khi cắt tỉa một lần tài liệu giảng dạy, Hạ Hiểu Lan đối với trình độ của mình đã hiểu rõ. Đều nói đại học những năm 80 khó thi, mấy năm trước khi khôi phục thi tốt nghiệp trung học, học sinh không biết như thế nào học tập, giáo viên cũng không biết nên dạy cái gì. Giáo viên đối với đề thi đại học đang trong giai đoạn thích ứng mò mẫm, kinh nghiệm đều là từng chút một tích lũy.
Hạ Hiểu Lan đời trước thi đại học là năm 95, cách năm 77 khôi phục thi đại học đã 18 năm, mà đại học vẫn chưa mở rộng tuyển sinh, bất kể là giáo viên hay học sinh, kinh nghiệm về "thi đại học" đều không thể so sánh với những người năm 83. Hạ Hiểu Lan có bằng cấp giá trị cũng không thấp, nàng chỉ là chọn sai chuyên ngành, nàng có đầu óc học tập.
Ở trường học nghe giảng, so với tự mình ôn tập, Hạ Hiểu Lan thích cái sau hơn.
Đem từng học qua kiến thức nhặt lại là được, nàng môn khoa học tự nhiên luôn không sai, chỉ cần tập trung nghiêm túc môn ngữ văn cùng chính trị là có thể thuộc lòng. Không nói đến trường danh tiếng, Hạ Hiểu Lan tự nhận thi lại vào một trường bình thường vấn đề không lớn.
Trong lòng nàng đã có lòng tin, thái độ liền rất kiên quyết.
Trường học bên kia không còn cách nào, liền để nàng thi thử lại một lần. Lần này, không còn là thầy giáo mới không được coi trọng giám thị, cũng không đem bài thi có chút ý tứ phát cho Hạ Hiểu Lan, mà là từng môn từng môn tách ra thi, thi xong môn nào là có ngay thầy cô môn đó chấm bài.
Đầu tiên thi ngữ văn, nàng vẫn giữ nguyên trạng thái.
Chờ thi toán thì bài thi ngữ văn của nàng đã được thầy Tề chấm xong.
"Thi được 66 điểm."
Thầy Tề tức giận đến muốn ngất.
Ngươi nói Hạ Hiểu Lan phát huy được thật sự là ổn định, so với lần trước chỉ thiếu một điểm! Làm cho thầy Tề đau cả mắt, những câu dễ dàng học thuộc để làm bài, chính là những điểm số quý giá để kiếm điểm, Hạ Hiểu Lan liền đem chúng bạch bạch vứt đi - không được, Hạ Hiểu Lan nhất định phải đến huyện Nhất Trung đi học, mầm non tốt này không thể để thành tích môn ngữ văn làm liên lụy, chính mình thế nào cũng phải bù đắp kiến thức cơ bản cho nàng!
Thầy Tề âm thầm hạ quyết tâm.
Chờ Hạ Hiểu Lan làm xong bài thi tiếng Anh, bài thi toán học của nàng cũng được chấm xong.
Toán học 92 điểm, đã bỏ xa rất nhiều thí sinh, so với lần đầu tiên cao hơn 3 điểm.
"Chỗ này không nên sai chứ... sao khó lại làm được, dễ lại sai rồi?"
Thầy toán gần như muốn vùi mặt vào bài thi.
Người học sinh này còn có không gian phát triển! Còn mười tháng thời gian, môn toán học của cô ấy có thể thi 100 điểm trở lên cũng nên. Ở huyện Nhất Trung, thành tích môn toán như vậy đã là cao thủ tịch mịch rồi.
Tiếng Anh không cần phải nói, rất nhanh đã có điểm.
100 điểm.
Giáo viên tiếng Anh mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng kích động. Lúc vừa mới khôi phục thi đại học thì môn tiếng Anh cũng không tính vào thành tích tốt nghiệp trung học, đến năm ngoái, môn tiếng Anh cũng chỉ theo hệ số 30% để tính vào thành tích tổng, mà bộ giáo dục có quy định mới về thi đại học đã thông báo toàn quốc, năm 84 thi đại học, tiếng Anh sẽ được tính điểm một trăm trong thành tích tốt nghiệp. Đừng động vào mấy môn nghệ thuật, nó đều là môn bắt buộc, thí sinh cả nước đều than trời... Thí sinh thành phố lớn thì còn đỡ, thí sinh ở những địa phương nhỏ, họ chỉ quen thuộc 26 chữ cái, mà 26 chữ cái này tạo ra hàng ngàn hàng vạn từ tiếng Anh, chả có liên quan gì với các thí sinh cả!
Tính toán hết cả lại, toán, Anh, Hạ Hiểu Lan được 258 điểm.
Còn lại chính trị, vật lý, hóa học và sinh học, còn 350 điểm thi chưa làm, chẳng lẽ cả bốn môn Hạ Hiểu Lan không đạt được 100 điểm? Dù tính thế nào, nàng đều có thể thi qua điểm chuẩn trung cấp năm ngoái là 350 điểm.
Buổi sáng Hạ Hiểu Lan thi ba môn, giáo viên giám thị bảo nàng nghỉ một chút, nàng liền đi tìm Trần Khánh để cùng ăn cơm.
Nàng đứng ở cửa phòng học chờ Trần Khánh tan học, thật sự gây ra náo động.
Thật sự quá đẹp.
Lớn như vậy, làm gì thấy được cô gái nào xinh đẹp như vậy?
Đợi tiếng chuông hết giờ vang lên, xung quanh Hạ Hiểu Lan thậm chí tạo thành một vùng chân không. Các học sinh đang lén lút nhìn nàng, lại không dám thực sự tới gần nàng, ở trong trường học nói chuyện với Hạ Hiểu Lan quá xinh đẹp, giống như phạm phải cái sai lầm gì đó.
"Trần Khánh ca!"
Trần Khánh theo dòng người chậm rãi đi ra.
Hạ Hiểu Lan khiến hắn trở thành tiêu điểm của đám đông.
Trần Khánh cũng được mọi người yêu thích, cũng có bạn học nữ thích hắn, nam sinh nhìn Trần Khánh ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, nữ sinh nhìn Hạ Hiểu Lan ánh mắt thì mang theo không thiện cảm.
Trần Khánh không khỏi bước nhanh hơn.
Hắn đã biết Hạ Hiểu Lan là người thi kiểm tra xếp lớp, nghĩ đến sau này có thể cùng Hạ Hiểu Lan làm bạn học, Trần Khánh rất vui vẻ.
"Hiểu Lan, hôm nay cậu thi tốt không?"
"Cũng không kém so với lần trước, Trần Khánh ca, tớ mời cậu ăn cơm nhé!"
Hai người cùng nhau đi về phía nhà ăn, để lại một tràng xôn xao:
"Đó là ai?"
"Bạn gái Trần Khánh sao?"
"Tên nhóc này, không thể nào..."
"Trần Khánh đang muốn thi đại học, làm gì có bạn gái? Các cậu đừng nói lung tung!"
Nữ sinh không phục, miệng Hạ Hiểu Lan gọi "Ca", biết đâu là em gái trong nhà thì sao!
Các nam sinh thì nghĩ, nếu có bạn gái xinh đẹp như vậy, còn thi cái gì đại học chứ. Nhà Trần Khánh lại là ở nông thôn, tuổi này đã sớm đính hôn cũng không có gì lạ. Sự xuất hiện của Hạ Hiểu Lan, giống như một hòn đá ném xuống mặt nước phẳng lặng, mang đến từng đợt sóng lăn tăn.
Những học sinh này vẫn còn chưa biết, Hạ Hiểu Lan cũng không phải là thoáng qua rồi biến mất, nàng ở huyện Nhất Trung An Khánh nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, muốn đả kích đến toàn bộ thí sinh sinh ra bóng ma trong lòng!
...
Nhà ăn Nhất Trung An Khánh cần phiếu ăn.
Bỏ tiền ra mua phiếu ăn là được, hoặc mỗi tháng lấy lương thực đổi phiếu ăn cũng được, buổi trưa khi ăn cơm nhà ăn rất bận, khẳng định không có thời gian cho bạn đổi phiếu ăn. Có tiền cũng không mua được cơm, Hạ Hiểu Lan là muốn mời Trần Khánh ăn cơm, lại quay đầu thành Trần Khánh mời mình lần hai.
Điều kiện nhà Trần Khánh không tệ, hắn cũng không để ý một chút phiếu ăn.
Trần Khánh vui thay cho Hạ Hiểu Lan.
"Buổi chiều cố gắng thi nhé."
Hạ Hiểu Lan gật gật đầu, Trần Khánh con người thật quá tốt, tuy rằng thường đỏ mặt, nhưng nàng có thể cảm nhận được thiện ý của đối phương.
Nhà họ Trần đã giúp mình rất nhiều, mẹ nàng ly hôn thuận lợi, hai mẹ con chuyển hộ khẩu, đều là nhờ nhà ông nội Trần Khánh giải quyết, Hạ Hiểu Lan ghi nhớ những ân tình này.
"Trần Khánh ca, sang năm anh nhất định sẽ thi đậu."
Điểm của Trần Khánh năm ngoái cũng không thấp, cũng đã vượt qua 400 điểm, vì không chọn đúng nguyện vọng nên mới thi trượt. Bất quá học lại một năm cũng không phải là chuyện xấu, nếu năm ngoái Trần Khánh thi đỗ, cũng chỉ là hệ trung cấp, năm nay anh ta lại cố gắng một chút, thi đậu khoa chính quy mới là tốt nhất.
Khoa chính quy cùng hệ trung cấp đương nhiên không giống nhau.
Không chỉ là chuyện sau khi tốt nghiệp được hưởng mức lương chênh lệch mấy đồng bạc.
Thời gian càng về sau, sự khác biệt giữa khoa chính quy và hệ trung cấp càng lớn.
Nói đến sang năm thi đại học, Trần Khánh có chút lo lắng:
"Môn tiếng Anh của anh không tốt, sang năm cũng không biết thi như thế nào."
"Anh lo cái này làm gì? Không có chuyện gì đâu, môn tiếng Anh của em vẫn được, nếu anh cần giúp cứ nói!"
"Hiểu Lan..."
Vẻ mặt Trần Khánh cảm động.
Hạ Hiểu Lan nghĩ, Đại ca ơi, anh động chút là mặt đỏ, bọn mình làm bạn học thế này sao được!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận