Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 486: Thận trọng đối đãi bạn trai tiền (length: 7994)

Hạ Hiểu Lan biết Chu Thành là người có tiền.
Nhưng nàng không ngờ Chu Thành lại có nhiều tiền như vậy, bảy tám sổ tiết kiệm cộng lại đã là 47 vạn.
"Ngươi còn bảo Khang Vĩ mua mấy cái tiểu viện à?"
Chu Thành gật đầu, "Chỉ có một cái nhà có chút giá trị, những cái khác đều bình thường."
Chỉ có một cái tiểu viện có vị trí đặc biệt tốt; Chu Thành muốn giữ lại để làm phòng cưới, người thuê ở trong đó đã được mời đi. Còn những căn nhà khác, vị trí không tốt, nhà cửa cũng chẳng đẹp đẽ gì, Chu Thành một chút cũng không để tâm. Mua xong cứ để đấy, vợ hắn nói sau này nhà cửa sẽ tăng giá mạnh, nhưng với sức tưởng tượng của Chu Thành thì không tài nào nghĩ ra cái gọi là tăng giá mạnh từ mấy vạn lên đến cả triệu.
Chu thổ hào nói chuyện quá tùy ý, Hạ Hiểu Lan cầm những sổ tiết kiệm này mà cũng cảm thấy được tấm lòng chân thành của Chu Thành.
Chuyện đang yêu mà đưa thẻ ngân hàng cho người yêu nàng cũng nghe qua, sổ tiết kiệm hơn nhiều tiền nàng không dám nói, nhưng cũng phải xem số tiền tiết kiệm là bao nhiêu.
Năm 1984 mà có 47 vạn, quả thực là số tiền trên trời mà những gia đình có lương khó có thể tưởng tượng.
Chu Thành cứ vậy mà giao cho nàng, tiền gửi hiện giờ chỉ cần có mật mã là có thể rút, Hạ Hiểu Lan nếu lấy tiền không nhận nợ, 47 vạn của Chu Thành sẽ trôi theo dòng nước. Đương nhiên, Hạ Hiểu Lan sẽ không làm vậy, Chu Thành móc hết vốn liếng cho nàng là vì tin tưởng nàng.
Hạ Hiểu Lan muốn dùng số tiền này thế nào cũng phải trao đổi ý kiến rõ ràng với Chu Thành:
"Trần Tích Lương làm ăn cũng rất giỏi, nhưng hắn lại thích tự mình quyết định, số tiền này ta sẽ không giao hết cho hắn."
Nào có ai đem trứng gà bỏ chung vào một giỏ, phải tách ra đầu tư mới giảm được rủi ro.
Chu Thành cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, "Ngươi bảo ta tin người khác, ta lại càng tin ngươi. Về chỗ Trần Tích Lương, ta ban đầu đồng ý với cách nghĩ của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn làm việc khác, số tiền còn lại ngươi có thể tự do sử dụng."
Làm ăn với người khác cũng được, sao lại không thể cùng bạn gái mình góp vốn.
Chu Thành không thuyết phục được Hạ Hiểu Lan, nàng bằng lòng giúp Chu Thành quản lý tiền, đương nhiên không thể trộn lẫn tiền chung vào một chỗ. Đây không phải khách sáo mà là thật sự đang suy nghĩ cùng Chu Thành có một tương lai... Hạ Hiểu Lan không phải không rung động, thêm 47 vạn này của Chu Thành, bây giờ trong tay nàng có thể có 50 vạn, với số vốn dày như vậy ở hiện tại, nàng chỉ cần cố gắng vài năm là có thể hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng Hạ Hiểu Lan có thể làm như vậy sao?
Đến khi nhà họ Chu chỉ cần hỏi một câu, những điều kiện vật chất này của con từ đâu mà có, Hạ Hiểu Lan liền khó lòng đối đáp!
Hạ Hiểu Lan ở lại quân đội đến tận bốn giờ chiều, mới quyến luyến nói lời từ biệt với Chu Thành. Chu Thành đưa nàng xuống lầu thì gặp vợ của chính ủy. Vị Đại tỷ này lần trước đã đi đầu khuyên Hạ Hiểu Lan xin lỗi, Chu Thành sau khi đi huấn luyện quân sự trở về, cũng không hề xin lỗi Cao Phỉ, hắn vẫn kiên trì rằng mình không sai, nhưng cách xử sự của hắn đã thay đổi, trước kia cao ngạo không muốn giải thích, giờ thì hắn cảm thấy nói nhiều vài câu cũng chẳng mất mát gì, bây giờ quá nửa người trong đoàn tin hắn.
Lần trước ầm ĩ không vui vẻ, vợ của chính ủy còn tưởng rằng Hạ Hiểu Lan sẽ không đến nữa.
Không ngờ tình cảm của người trẻ tuổi tốt thật, nhìn có vẻ không có chút cãi cọ nào, Hạ Hiểu Lan dường như đã quên chuyện không vui lúc trước, thần sắc tự nhiên chào hỏi bà, gọi tẩu tử.
Vợ của chính ủy cũng không ngượng ngùng mà quá khách sáo, còn dừng lại nói vài câu với Hạ Hiểu Lan.
"Lần trước xem buổi lễ ở Thiên An Môn, trên TV có một người nhìn đặc biệt giống cháu..."
"Vậy chắc là cháu rồi, ống kính vừa đúng lướt qua, cháu là thành viên đội duyệt binh của trường."
Vợ của chính ủy vỗ đầu, "Xem trí nhớ của ta này! Cháu không phải là học ở đại học Hoa Thanh sao?"
Vợ của chính ủy cũng cảm thấy rất nhiều điều.
Những người thân của quân nhân như bà, chắc chắn không có công việc tốt, nếu không thì đã không đi theo quân nhân. Hạ Hiểu Lan lại là sinh viên đại học Hoa Thanh, là sinh viên tài cao, người ta tương lai có thể ở chung với một đám bà nội trợ được sao?
Không phải là tiểu đồng chí không tôn trọng các bà, mà là tự nhiên không có gì để nói cùng nhau.
Vợ của chính ủy trong lòng có chút phức tạp, nhưng lại không phải là ghen tị, thuần túy chỉ là cảm thán.
Dạo gần đây Cao Phỉ cũng không tới quân đội nữa, công việc bác sĩ của Cao Phỉ rốt cuộc đã ổn định, Cao Phỉ đang bận tối mắt. Hôm nay Phương Sĩ Trung cũng xin nghỉ về nội thành thăm vợ, hai cực phẩm đều không có ở đây, Hạ Hiểu Lan đến quân đội lần này rất yên tĩnh.
Cho Chu Thành một chút tôm bóc vỏ và sô cô la, lại từ tay Chu Thành nhận lấy 47 vạn tiền tiết kiệm.
Lúc Hạ Hiểu Lan trở về còn tưởng tượng lỡ có ai chặn đường cướp bóc thì làm sao, thực ra trên con đường này thường có xe quân đội đi qua, an ninh rất tốt, là do nàng tự nghĩ ra thôi.
Trở về đến trường thì đã là 6 giờ tối, nàng đi đến phòng khách của Trần Tích Lương gọi điện thoại, bảo hắn đến Hoa Thanh ăn tối.
Đồng chí Trần Tích Lương đã sớm chờ được gọi, đến rất nhanh!
Chuyện tất nhiên phải bàn ở quán ăn nhỏ bên ngoài.
Trần Tích Lương vừa ngồi xuống liền bảo chủ quán mang đồ ăn ngon lên, Hạ Hiểu Lan nhìn thấy hắn vội vàng, một bên chờ đồ ăn được làm xong, một bên cùng Trần Tích Lương thương lượng.
"Anh thấy giai đoạn đầu cần bao nhiêu tiền mới đủ để làm?"
Trần Tích Lương mấy ngày nay rõ ràng đã nghĩ kỹ càng, làm theo cách của mình, không nhất thiết phải có nhà xưởng riêng. Mở xưởng ra liền phải nuôi một đám người, mặc kệ có đơn hàng hay không, quần áo bán được hay không, tiền lương và tiền thuê nhà cố định loại này đều không có cách nào giảm bớt, Trần Tích Lương vẫn muốn thử trước.
Dù sao cũng có xưởng quần áo Thần Vũ cho hắn chống lưng, chất lượng có thể được đảm bảo.
"20 vạn?"
Trần Tích Lương thử thăm dò đưa ra con số.
"Định vị thì sao, anh định làm thương hiệu quần áo, là đi theo hướng giá thấp bán nhiều, hay là muốn chú trọng kiểu dáng chất lượng với giá cả tầm trung, sang trọng thì khỏi cần nói rồi, bây giờ nhất định là không bán được. Còn đường dây tiêu thụ, nhãn hiệu quần áo của chúng ta làm ra, muốn bán ở đâu?"
Đưa vào quầy bách hóa thương trường, bán sỉ cho người khác, như vậy là cảm giác có thương hiệu, nhưng thực tế vẫn là bán sỉ.
Nhìn xem những nhãn hiệu quần áo chân chính, không đơn thuần là một đường như vậy, hoặc là những nhãn hiệu quần áo bình dân hơn như phấn hồng hay Y Liên, cái nào mà không có cửa hàng riêng của mình?
Thời trang, đồ thể thao, lại được phân chia rõ ràng.
Chủ yếu bán cho độ tuổi nào, nhắm đến loại người tiêu dùng nào.
Hạ Hiểu Lan liên tiếp hỏi một tràng, khiến Trần Tích Lương á khẩu không trả lời được.
Làm thương hiệu riêng lại phiền phức đến vậy sao?
Vậy chi bằng cứ tiếp tục làm bán sỉ, cũng không chậm trễ Trần Tích Lương kiếm ít tiền.
Bò xào lên bàn, Trần lão bản lại chẳng còn hứng thú ăn. Hắn cho rằng hai ngày nay mình đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bây giờ Hạ Hiểu Lan đưa ra vài vấn đề mà hắn căn bản không nghĩ tới, tự nhiên là không thể trả lời được, nhất thời Trần Tích Lương rất nghi ngờ ý tưởng của mình có đúng không.
Hạ Hiểu Lan cũng không muốn đả kích quá mức, nhân lúc nóng gắp một đũa bò xào ăn, sau đó mới bỏ đũa xuống:
"Những vấn đề này anh cứ suy nghĩ trước đi, khi nào anh nghĩ thông suốt, chúng ta khi đó lại bàn chuyện hợp tác, không cần quá gấp."
Nếu Trần Tích Lương vẫn chưa nghĩ thông thì rõ ràng là hắn chưa đi đến bước đó.
Cứ dùng lời nói là vừa học được đi liền muốn chạy, Hạ Hiểu Lan mặc dù biết Trần Tích Lương sau này sẽ có thành tựu không nhỏ, nhưng đốt cháy giai đoạn quá nhanh, Trần Tích Lương đem hết tiền của Chu Thành làm lỗ hết, Hạ Hiểu Lan là người không lương, quản lý tài sản cũng chỉ còn cách đền bản thân cho Chu Thành mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận