Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 36: Ác khách đến cửa (length: 8660)

Hội nghị gia đình nhà họ Hạ kết thúc, bước đầu đưa ra kết quả hội nghị là sẽ đưa mẹ con Hạ Hiểu Lan trở về.
Không còn cách nào, lần này Lưu Phân cùng Hạ Hiểu Lan thực sự quá kiên quyết, đều đã chạy về thôn Thất Tỉnh gần mười ngày, cứ nhất định không nói muốn về nhà. Hạ lão thái cực kỳ không thích hai mẹ con này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Lưu Phân trừ việc không sinh được con trai, thì ở phương diện làm việc ngược lại là một tay hảo thủ. Chịu thương chịu khó còn hơn cả Trương Thúy và Vương Kim Quế cộng lại, Vương Kim Quế thì quen thói lười biếng, còn Trương Thúy thì ở thị trấn bồi học mấy năm, đối với công việc đồng áng có phần xa lạ.
Bất quá đứa trẻ con gái phá phách kia tốt nhất là vẫn đừng trở về mất mặt xấu hổ, cứ để nó ở lại nhà họ Lưu thì tốt nhất.
Hy vọng hai cô con dâu có thể hiểu ý của bà, đem chuyện này làm cho tốt.
Trước khi ngủ Hạ lão thái vẫn còn lo lắng.
Người nhà họ Hạ đều ở chung một nhà, buổi tối muốn nói chuyện riêng tư thì nhất định phải hạ giọng. Vương Kim Quế có suy nghĩ giống với Hạ lão thái, Lưu Phân thì có thể trở về, chứ Hạ Hiểu Lan tuyệt đối không thể về:
"Ngươi đừng thấy Đại tẩu hôm nay như vậy không tình nguyện, Tử Dục có thể tìm được Vương Kiến Hoa, con Hồng Hà nhà ta có gì kém? Chẳng phải là không học lên nữa sao? Con gái chỉ cần biết chữ là được rồi, tốt nghiệp đại học toàn là gái lỡ thì…"
Vương Kim Quế nói nhỏ, Hạ Hồng Binh nghe muốn bực mình, không nhịn được nói:
"Hồng Hà cũng không phải là có tố chất đọc sách, ngươi ngày mai đến nhà họ Lưu, đừng chỉ lo làm người xấu, một con nhóc hôi sữa thì có thể làm gì được, khi về rồi thì nhốt nó lại, sau đó tìm một nhà chồng ở thật xa gả nó đi, rồi thì dần dần người ta cũng quên thôi!"
Vương Kim Quế ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng thật ra thì trong lòng không thay đổi chủ ý.
Nói ra thì buồn cười, Trương Thúy và Hạ Trường Chinh hai người cũng đang bàn bạc về cùng một sự kiện, bất quá bọn họ lại muốn kéo Hạ Hiểu Lan trở về nhà.
Giống như Hạ Hồng Binh nói, đem Hạ Hiểu Lan nhốt lại, rồi sau đó tìm cho nó một nhà chồng tàm tạm, dù sao thì nó cũng mang tiếng xấu rồi, gả cho lão độc thân hay là góa vợ cũng được, thực ra nếu làm xấu danh Hạ Hiểu Lan cho Trương Nhị Lại thì cũng được, nếu không thì có quan hệ gì đến Trương Nhị Lại, cái chính là quan hệ nam nữ bừa bãi, hai người mà kết hôn thì chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao?
Trương Thúy càng nghĩ càng thấy thích hợp:
"Chúng ta cũng không phải là muốn nhốt nó cả đời, phụ nữ ấy mà, lấy chồng rồi sinh con, là ở nông thôn mà cắm rễ."
Hạ Tử Dục không muốn thấy Hạ Hiểu Lan rời khỏi sông lớn thôn, Trương Thúy lại cảm thấy việc đem Hạ Hiểu Lan gả cho những lão độc thân và góa vợ, thậm chí là Trương Nhị Lại cũng là một cách giải quyết vấn đề này.
Chỉ cần kéo Hạ Hiểu Lan về nhà, thì Trương Thúy tin rằng mình có thể hoàn thành việc này.
Nhà họ Hạ có thể thu được một khoản tiền sính lễ, Hạ Hiểu Lan thì lại không có bản lĩnh gây sóng gió, ai bảo nó không biết điều, lại còn muốn cướp đối tượng của Tử Dục!
Hạ Trường Chinh cũng cảm thấy rất có đạo lý, hai người ở chuyện này không có ý kiến bất đồng. Đêm dài vắng người, bọn họ lại nói chuyện khác, bởi vì Hạ Tử Dục thi đậu đại học vào kinh thành, Trương Thúy không còn có thể mượn danh nghĩa chiếu cố cô ta sinh hoạt hàng ngày để ở lại huyện thành… Hạ Trường Chinh rất lo lắng việc làm ăn của nhà mình:
"Tiệm kia để em dâu ngươi trông nom, liệu có xảy ra vấn đề gì không?"
"Thì có vấn đề gì được chứ, cậu và mợ của Tử Dục là có lòng tốt giúp đỡ thôi, nếu như không có cái tiệm đó thì sau này của hồi môn của con gái ngươi, tiền lễ hỏi cưới vợ cho con trai của ngươi lấy ở đâu ra?"
Hạ Trường Chinh nghĩ, cậu của Tử Dục đó là người có thể “nhổ lông chim nhạn”, mỗi ngày đều có tiền đi qua tay, cậu mà tùy tiện giấu chút ít là nhà mình bị tổn thất đấy. Tiệm kia là do con gái Tử Dục chỉ điểm cho mở ra, từ một quán nhỏ trở thành một cửa hàng đi thuê, kinh doanh ngày càng tốt. Việc buôn bán náo nhiệt như vậy, Hạ Trường Chinh thật sự là không một phút nào yên lòng.
"Tốt nhất vẫn là tự ngươi đi trông nom, rồi sau khi giải quyết xong việc con nhóc kia, chúng ta sẽ nói rõ chuyện này với mọi người trong nhà, cứ nói là tiệm đó do nhà mẹ đẻ của ngươi mở, ngươi đến đó hỗ trợ, để Tử Dục có chút tiền sinh hoạt."
Trương Thúy không cần phải ở nông thôn cày cuốc làm lụng, ước gì có thể thường xuyên ở lại thị trấn.
"Ngươi cũng đi cùng đi, tiệm đó thiếu người làm, đợi ngươi đến thì sẽ gọi cậu của Tử Dục về, hai chúng ta ở tiệm đó, cũng có thể dựng nên cái sạp hàng."
"Ta cứ xem sao, ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi Thất Tỉnh thôn."
Trời còn chưa sáng, Hạ Đại Quân đã thức dậy.
Vương Kim Quế ngáp ngắn ngáp dài, Trương Thúy trông thì vẫn còn rất tỉnh táo. Hạ Đại Quân đi sang nhà nhạc gia, một năm hiếm khi mới đi một lần, hơn nữa lại là đi đón mẹ con Lưu Phân, thì cũng không thể tay không mà đến được. Nhà Hạ Đại Quân vốn đã nghèo lại còn sĩ diện, Hạ lão thái đành phải cho hắn mua sắm chuẩn bị chút quà cáp. Quà gì chứ? Vừa hay lần trước Lưu Dũng mua về đường trắng và mì sợi các thứ, mì sợi thì đã ăn hết rồi, còn đường trắng vẫn chưa dùng, Hạ Đại Quân lại vác đi.
Bây giờ đi thăm hỏi thì đều là những thứ hàng hóa giống nhau, người thì biếu ta, ta lại biếu người kia, thực ra thì chỉ có mấy gói đồ đó mà luân phiên đưa qua đưa lại, mọi người cũng đều quen cả rồi. Nhưng mà nếu đưa qua đưa lại rồi lại vẫn trả nguyên dạng cho người ta, thì thật sự quá vô ý.
Đồ tặng đi còn được chụp ảnh đứng lên, thì không chỉ là không coi trọng nữa mà đúng là keo kiệt!
Hạ lão thái chính là một người keo kiệt như vậy, Hạ Đại Quân cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Ba người xách gói đường trắng đó, ăn hai cái khoai lang luộc rồi trời còn chưa sáng đã hướng thôn Thất Tỉnh đi. Lưu Dũng đi mất 3 tiếng, Hạ Đại Quân dẫn theo hai người phụ nữ cắm cúi đi bộ, đến thôn Thất Tỉnh thì vẫn chưa đến 8 giờ. Vừa lúc Hạ Hiểu Lan đang định ra ngoài, cô cũng vừa thu dọn xong một chút lươn trở về, định đi đến chỗ khác, kết quả vừa mở cửa ra đã thấy Hạ Đại Quân dẫn theo Trương Thúy và Vương Kim Quế đứng ở ngoài, sắc mặt Hạ Hiểu Lan lập tức lạnh đi.
"Hiểu Lan, con ăn thêm chút đồ đi, tí nữa đi đường lại đói…"
Kiếm tiền quan trọng, nhưng cũng không thể vì trẻ tuổi mà không quan tâm đến thân thể được, Lưu Phân bưng theo chiếc tô tráng men đuổi theo ra, bên trong đựng bánh sủi cảo, là để phòng khi Hạ Hiểu Lan nửa đường đói bụng. Bà vừa nhìn thấy ba người Hạ Đại Quân thì lời nói bị kẹt lại, tay chân cũng không nghe sai bảo, đứng sững sờ tại chỗ.
Hạ Hiểu Lan thở dài, lý luận đã được huấn luyện bao nhiêu lần đi nữa, thì thực tế vẫn là một chuyện khác.
"Ôi chao, chị dâu hai, chị vui quá hóa ngốc rồi sao? Chúng tôi đi một đường dài, chân thì mỏi tay thì đau, vậy mà chị cũng không mời chúng tôi vào nhà!"
Vương Kim Quế nhìn chiếc tô tráng men trên tay Lưu Phân mà trong miệng không kìm được trào ra nước bọt. Nghe mùi thì hình như là bánh nhân thịt heo hành lá, nhà họ Lưu chẳng có ngày lễ tết gì mà ăn ngon thế; trách sao mẹ con Hạ Hiểu Lan ở nhà họ Lưu là không muốn trở về nhà là phải rồi.
Lưu Dũng thật là phát tài, vừa mua xe đạp mà ở nhà lại còn được ăn sủi cảo nhân thịt.
Vương Kim Quế liếm môi một cái, vừa rồi trước khi đi đã ăn khoai lang cho xong bữa rồi thì có ích gì, bà ta nghe thấy mùi sủi cảo là bụng lại đói meo:
"Chị dâu hai, chị làm sủi cảo đó à, vừa khéo bọn tôi cũng chưa ăn cơm!"
Hạ Hiểu Lan tuyệt đối không muốn cho người nhà họ Hạ chiếm được chút lợi nào, Lý Phượng Mai ở trong nhà nghe thấy thì không vui, bèn đi ra ngoài xem, nhà Hạ ba người đã đứng chắn ngay cửa.
"Ơ kìa, tôi tưởng ai chứ, sáng sớm tinh mơ đã đến đứng chặn cửa nhà người khác rồi, muốn làm gì đó hả? Nói cho các người biết, dân cư nhà họ Lưu không nhiều đâu, mà đây cũng không phải là cái thôn Sông Lớn nhà các người, người nhà họ Lưu không để các người tự tiện bắt nạt đâu!"
Lý Phượng Mai chống nạnh rất có khí thế, nhất định không cho ba người nhà họ Hạ vào cửa.
Hạ Hiểu Lan cũng đã để xe đạp cho cẩn thận, tranh thủ mau chóng đuổi ba người nhà họ Hạ đi, cô còn phải ra ngoài thu mua lươn, chưa nói đến gì khác, thì chỉ riêng vụ khách sạn ủy ban đặt trước 20 cân lươn thôi, thì Hạ Hiểu Lan cũng không thể lỡ hẹn được.
"Mợ, cứ để cho họ vào rồi nói chuyện đi mợ, mợ giúp cháu gọi cậu cháu ra đây, hôm nay mà không nói cho rõ ràng, thì về sau sẽ còn nhiều rắc rối nữa."
Nông thôn hiếm khi có người ngủ nướng, đừng thấy mới có tám giờ sáng mà không ít người đã nhìn thấy ba người nhà họ Hạ chặn ở trước cửa rồi, Hạ Hiểu Lan thì lại cảm thấy chẳng có gì cả, cô cũng chẳng thấy có gì mất mặt. Nhưng mà mẹ của cô có thể lại cảm thấy không thoải mái, Hạ Hiểu Lan có hơi bận tâm đến tâm trạng của Lưu Phân.
Trương Thúy thì đi sau cùng, vụng trộm đánh giá Hạ Hiểu Lan, con cháu gái lớn này vẫn cứ không đứng đắn như vậy, nhưng mà nhìn cái dáng vẻ thản nhiên, lại khiến cho cả người cô trở nên hào phóng hẳn ra.
Sau khi bị đập đầu vào tường mà không chết thì Hạ Hiểu Lan dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Không thể để cho Hạ Hiểu Lan tiếp tục ở ngoài hoang dã được, bằng không thì trong nhà họ Hạ sẽ không ai có thể kiểm soát nổi nó nữa, trong lòng Trương Thúy có chút hoảng sợ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận