Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 842: Có thể cho ngài góp 50 vạn (length: 8188)

Ninh Ngạn Phàm đồng ý sửa chữa phương án sao?
Hạ Hiểu Lan không phải một người ngốc nghếch.
Nàng tin tưởng Thang Hoành Ân, không có nghĩa là nàng cũng tin tưởng Hoắc Trầm Chu.
Người trẻ tuổi mà đã giữ chức vụ quan trọng thì không ai dễ đối phó cả.
"Giám đốc Hoắc, anh xem thế này có được không, buổi chiều tôi phải về kinh thành, đợi khi nào tôi tự mình hỏi ý kiến Ninh lão rồi, chúng ta lại bàn chuyện hợp tác giữa Viễn Huy và Đông Phong, hiện tại dưới tình huống này, chúng ta không thể đưa ra phán đoán chính xác được."
Nói thật cũng không mất mặt.
Chết vì sĩ diện thì tương lai phải làm kẻ chịu tội thay còn mất mặt hơn.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy, có lòng kính sợ với các bậc tiền bối trong nghề và lãnh đạo là điều nên làm.
Khi mới vào nghề, có chút thành tích, được người khác khen vài câu mà đã lên mặt cho rằng mình có thể đạp đổ lão đại thì đó không phải là bốc đồng mà là ngu ngốc! Làm kẻ ngu ngốc, làm con dao trong tay người khác có cảm giác thành tựu lắm sao? Nếu không có các bậc tiền bối đặt nền móng, thì ngành kiến trúc của Hoa Quốc cũng không phát triển đến ngày hôm nay, đạo lý làm việc cơ bản đôi khi cũng chính là đạo lý làm người!
Hạ Hiểu Lan không gật đầu, Lưu Dũng tự nhiên cũng lui lại.
Cung Dương thì khỏi phải nói, anh ta chỉ biết nghe theo hai cấp trên chứ làm gì có quyền phát ngôn.
Hoắc Trầm Chu không ngờ đưa tiền ra ngoài mà Viễn Huy lại không đồng ý ngay. Anh ta cũng không thể không nhìn nhận lại công ty nhỏ bé này, quy mô thì nhỏ mà chất lượng thì non kém, cũng chưa làm qua công trình nào, thứ đáng kể nhất chính là tòa nhà khách của chính quyền thành phố Bằng nơi anh ta đang ở đây - nhưng tiếng tăm thì thật không tệ, loại tiếng tăm này có lẽ là nhờ vào sự cẩn thận của đối phương.
Công trình 4 triệu tệ trở lên, lợi nhuận có thể lên đến 20%, chỉ cần gật đầu một cái thì sẽ có 700-800 nghìn tệ chảy vào tài khoản, phần lớn người mặc kệ chuyện sau này, sửa chữa phương án của Ninh Ngạn Phàm thì có hề gì, nếu có thể kiếm 700-800 nghìn tệ, thì cướp phương án từ tay Ninh Ngạn Phàm cũng đáng!
"Không sao, Viễn Huy làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tôi lại càng yên tâm hợp tác với Viễn Huy trong tương lai, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Hoắc Trầm Chu rất lịch sự, ý nghĩ của người đàn ông trung niên bên cạnh cũng bị Hoắc Trầm Chu gạt đi.
Ăn cơm xong, để bụng đói mà nói chuyện làm ăn thì không chừng sẽ cãi nhau, khi ăn uống linh đình thì hai bên cũng dễ dàng thả lỏng tâm thái hơn. Trong bữa cơm này, Lưu Dũng một mực đòi trả tiền, nhân viên phục vụ của khách sạn cười nói:
"Giám đốc Hoắc đã thanh toán rồi."
Hạ Hiểu Lan thật là đau đầu, theo lẽ thường mà nói, đáng lẽ Viễn Huy mới phải đi lấy lòng người phụ trách của Đông Phong cổ phần khống chế chứ, Hoắc Trầm Chu này rốt cuộc là đang có ý đồ gì đây.
Lưu Dũng uống chút rượu, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, "Giám đốc Hoắc, anh như vậy là quá khách sáo rồi, bữa hôm nay nhất định phải để tôi mời mới được!"
Hoắc Trầm Chu cười nói, "Nếu chúng ta hợp tác, lão bản Lưu còn có rất nhiều cơ hội mời khách mà, lần sau đi, lần sau nhất định để lão bản Lưu mời."
Vốn dĩ Hoắc Trầm Chu ở lại khách sạn, chính là anh ta đưa ba người Hạ Hiểu Lan ra về.
"Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta cũng đâu nhất định phải hợp tác với Viễn Huy, khách sạn sang năm muốn khai trương rồi, bên Hồng Kông rất bất mãn với tiến độ trang hoàng, Viễn Huy đến chút quyết đoán đó cũng không có..."
Một công ty nhỏ xíu, Đông Phong cổ phần khống chế còn bị bọn họ lừa hay sao?
Đặt Viễn Huy lên bếp lửa, cũng không ép ra nổi hai đồng dầu, đối phương còn muốn suy nghĩ, quả thực là trì hoãn tiến độ công trình!
"Cậu nghĩ tôi thực sự xem trọng cái tài thiết kế của cô gái trẻ đó sao? Phương án của Ninh Ngạn Phàm cứ sửa đi sửa lại là được chứ gì, chuyện này từ đầu đến cuối vốn không phải là do vấn đề thiết kế, Mỹ Hoa muốn ép Đông Phong cổ phần khống chế rút lui, chúng ta cần phải có sự ủng hộ mạnh mẽ."
Hoắc Trầm Chu cười nhạo.
'Viễn Huy' bề ngoài ông chủ là Lưu Dũng, nhưng thực tế những việc quan trọng còn phải nghe theo một nữ sinh đang đi học, Hoắc Trầm Chu thấy chuyện này rất vô lý.
Tối qua, anh ta còn thấy cô nữ sinh này đạt hạng nhất cuộc thi tiếng Anh toàn quốc của sinh viên trên TV đấy, một người có sức lực hữu hạn, Hoắc Trầm Chu không mấy tin tưởng, Hạ Hiểu Lan bận rộn đi thi giành giải ở Hoa Thanh, còn có thể là một thiên tài kinh doanh.
Nhưng chẳng còn cách nào khác; muốn có được sự ủng hộ của thị trưởng Thang, anh ta thật sự muốn chủ động hợp tác với Viễn Huy.
Điều này đối với Hoắc Trầm Chu mà nói cũng không thoải mái cho lắm.
Tuổi trẻ mà còn có thể giữ chức vụ quan trọng trong đơn vị quốc hữu, Hạ Hiểu Lan đoán không sai, Hoắc Trầm Chu đương nhiên là có chỗ dựa. Những người như anh ta có một loại bệnh chung, thường thì người khác phải cầu xin anh ta, một khi chuyện anh ta muốn mà không diễn ra theo ý mình, Hoắc Trầm Chu sẽ cực kỳ khó chịu!
...
Xe vừa mới rời khỏi khách sạn, Lưu Dũng lau mồ hôi trán, "Hiểu Lan, con nói xem cái tên họ Hoắc kia là có ý gì?"
Qua kính chiếu hậu của xe, Hạ Hiểu Lan vẫn còn thấy Hoắc Trầm Chu đứng ở tại chỗ, tuổi không lớn nhưng làm việc lại rất cẩn thận.
"Mặc kệ anh ta có ý gì, chúng ta không thể để anh ta dắt mũi, phải làm theo tiết tấu của mình."
Lưu Dũng ra sức gật đầu, "Cái đó là do thầy Ninh dạy con, ta không thể tùy tiện đối xử với phương án thiết kế của người ta, người càng có bản lĩnh thì càng ngạo khí, may mà con hỏi nhiều một câu, nếu chúng ta hợp tác với Đông Phong cổ phần khống chế rồi mới biết chuyện này thì con sẽ rất khó xử!"
Kiếm tiền đương nhiên rất quan trọng.
Mấy chục vạn tiền lợi nhuận, ai mà không thèm thuồng chứ.
Tiền thì từ từ kiếm, trong lòng Lưu Dũng vẫn cảm thấy Hạ Hiểu Lan quan trọng hơn, con bé thi đỗ đại học Hoa Thanh mới là vinh quang lớn nhất của nhà họ Lưu.
Nhà có người vạn tệ ở nơi như An Khánh còn hiếm thấy, chứ ở Dương Thành rồi đến Bằng Thành, nhà vạn tệ nhiều lắm! Có con cái trong nhà thi đỗ đại học Hoa Thanh thì lại chẳng có mấy, theo Lưu Dũng mà nói, đương nhiên là việc học của đứa cháu gái quan trọng hơn. Lưu Dũng, một người dân thường đọc vài quyển sách, đều biết đến danh tiếng của Ninh Ngạn Phàm, Hiểu Lan không cẩn thận mà đắc tội với Ninh Ngạn Phàm, về sau trong giới kiến trúc chỉ sợ khó sống.
Chuyện này còn kinh khủng hơn là kiếm ít đi mấy chục vạn.
Bị những lão đại trong ngành kiến trúc bài xích thì đối với một sinh viên khoa Kiến trúc mà nói thì sức sát thương là quá lớn!
Lưu Dũng dặn đi dặn lại nhiều lần, để Hạ Hiểu Lan phải làm cho rõ chuyện này, khi hỏi Ninh lão, còn phải chú ý cách nói nữa.
Hạ Hiểu Lan không hề mất kiên nhẫn, "Cậu à, cháu sẽ xem xét xử lý. Nếu Ninh lão đồng ý, mà Đông Phong cổ phần khống chế thực sự chiếm thế thượng phong, khiến các cổ đông khách sạn thông qua phương án sau khi sửa chữa, thì có nghĩa là Viễn Huy sẽ được tham gia vào công trình trang hoàng của khách sạn Nam Hải. Cậu đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để xoay xở vốn chưa, Hoắc Trầm Chu hứa hẹn công trình 4 triệu, thì ít nhất chúng ta cũng phải xoay vốn 1.5 - 2 triệu... Qua hai tháng nữa, bên cháu có thể góp cho cậu khoảng 500 nghìn tệ, vậy số tiền còn thiếu vẫn còn lớn lắm."
Nếu là đổi một công trình khác thì có thể nhờ cửa hàng vật liệu xây dựng bên kia ứng tiền vật liệu mà làm công trình 4 triệu, cửa hàng vật liệu xây dựng lại có thể nhờ bên nhà máy vật liệu xây dựng.
Nhưng trang hoàng khách sạn Nam Hải, có lẽ vật liệu xây dựng sẽ có yêu cầu cao hơn, chắc chắn phải dùng vật liệu nhập khẩu, vậy 'Vật liệu xây dựng An Gia' sẽ không ứng trước cho chuyện này được.
Hạ Hiểu Lan đã nghĩ xong, nếu để cô cùng Cung Dương sửa phương án, cô sẽ cố gắng dùng các loại vật liệu mà 'Vật liệu xây dựng An Gia' có thể cung cấp.
Ngay cả khi có thể nợ một phần tiền vật liệu xây dựng thì 'Viễn Huy' ít nhất cũng cần 1 triệu tệ phải không?
1 triệu tệ, Lưu Dũng căn bản không thể xoay xở được.
Còn nghĩ đến việc vay tiền ngân hàng như trước, nhưng lại không có được điều kiện ưu đãi như lần ở quảng trường đãi sở kia.
Trước khi đi, ngay cả Hạ Hiểu Lan cũng không ngờ, Đông Phong cổ phần khống chế lại đồng ý chia một phần tư công trình cho Viễn Huy.
Lưu Dũng đã rất vui mừng: "Con có thể xoay được 500 nghìn tệ ư?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận