Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 63: Điện báo tượng tin dầy như thế (length: 8461)

Thật là xinh đẹp.
Người đưa thư không dám nhìn nhiều, dựa trên đạo đức nghề nghiệp, hắn đưa ra một lời khuyên chân thành:
"Nếu không phải là chuyện gấp đại sự, có thể viết thư, thư tín bưu cục cũng vẫn chuyển thư đến nông thôn mà."
Hạ Hiểu Lan nhận điện báo, người đưa thư cảm thấy việc gửi điện báo là phung phí tiền bạc, lại thấy cô nàng rất xinh đẹp mà còn phô trương lãng phí. Ai sẽ gửi điện báo cho cô, tác phong của nhà giàu như vậy, nghĩ cũng biết chỉ có Chu Thành. Hạ Hiểu Lan chưa kịp xem tin, đã vội nói chuyện về thư giới thiệu.
Trần Vượng Đạt nghe nói nàng muốn đi Dương Thành, vẻ mặt có chút nghiêm túc:
"Cháu gái lớn đi xa nhà, trên đường sẽ có đủ mọi tình huống, cháu nên cảnh giác chút."
"Trần gia gia ngài cứ yên tâm, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."
Thái độ của Hạ Hiểu Lan rất nhu thuận, Trần Vượng Đạt tuy rằng không đồng ý, nhưng Hạ Hiểu Lan cũng không phải là con cháu trong nhà ông, ông chỉ có thể nhắc nhở đối phương, chứ không thể thay Hạ Hiểu Lan quyết định. Quan hệ với nhà Trần rất thân thiết, việc xin thư giới thiệu cũng không có gì khó khăn, việc Hạ Hiểu Lan muốn ra ngoài cũng không ảnh hưởng nhiều như việc nàng nhận được điện báo.
Dù sao người nhà họ Trần cũng biết cả rồi.
Trần đại tẩu lo lắng nói với chồng mình:
"Quan hệ xã hội đúng là rất phức tạp, con trai chúng ta thành thật chất phác, có thua cái cô nhóc đó không?"
Thiên hạ bà mẹ nào cũng có tâm tư như nhau, con trai tìm người vợ bình thường thì cảm thấy không xứng, mà tìm người quá giỏi lại thấy bất an. Trần lão đại không có nhiều tâm tư quanh co: "Lưu Dũng chẳng phải đã nói trong thôn rồi sao, phải đợi con gái của chị ông thi đỗ đại học rồi mới cân nhắc chuyện đối tượng."
Trần đại tẩu trừng mắt nhìn chồng một cái.
Ban đầu bà cũng nghĩ, Hạ Hiểu Lan thi đậu đại học, như vậy có thể xứng với Trần Khánh.
Giờ thấy Hạ Hiểu Lan dường như có các mối quan hệ xã hội khác, có người tranh giành, giá trị của Hạ Hiểu Lan liền trở nên đáng quý.
"Ngươi nói ai đã gửi điện báo cho con bé? Nhà ai có tiền mà làm như thế chứ!"
Trần đại tẩu người thì ở nhà, nhưng tâm trí đã bay đến nhà họ Lưu, hận không thể giật lấy điện báo mà xem.
...
"Hiểu Lan, em khỏe không? Là anh đây. Lần trước từ biệt, tuy rằng đã sớm muốn đến An Khánh thăm em, nhưng lại bị công việc ở kinh thành cuốn lấy. Anh rất nhớ em, không biết em có cùng tâm trạng hay không. Khi em thấy lá thư này thì anh đã khởi hành từ kinh thành đến huyện An Khánh rồi, dự tính sẽ đến sau ba ngày nữa, anh vẫn sẽ ở nhà khách, hy vọng có thể gặp em một lần... Người nhớ em, Chu Thành."
Điện báo của Chu Thành, viết lưu loát hơn một ngàn chữ.
Ngoài việc hẹn Hạ Hiểu Lan gặp mặt, phần còn lại đều là những lời tâm tình bày tỏ sự nhớ nhung Hạ Hiểu Lan, cũng như sự mong đợi vào tương lai của cả hai. Hạ Hiểu Lan cảm thấy răng mình có chút khó chịu, nhưng cũng không hẳn là ghét bỏ. Cô cho rằng mối quan hệ với Chu Thành giống như nước chảy bèo trôi, người này rời An Khánh rồi không có chút động tĩnh, không ngờ khi trở lại lại cao điệu như vậy – Chu Thành thông minh như thế, nếu ba ngày nữa là gặp mặt, thì chỉ cần gửi một tin điện báo là có thể nói rõ chuyện, đằng này lại làm rùm beng một bức điện báo, người thôn Thất Tỉnh có thể không buôn dưa lê? !
Tuyên cáo chủ quyền.
Hạ Hiểu Lan chợt nghĩ đến bốn chữ này.
Nói cái gì là làm bạn trước?
Con người Chu Thành quả là không thống nhất trong ngoài.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy vừa buồn cười lại vừa mới lạ.
Nguyên nhân mà cô không ghét cái điện báo cao điệu này còn là do một việc, người thôn Thất Tỉnh nếu có buôn dưa lê thì cũng tốt, dù sao bọn họ cũng không biết Chu Thành là ai. Những suy đoán vớ vẩn kia, rồi cũng sẽ truyền đến tai nhà họ Trần, Hạ Hiểu Lan đối với Trần Khánh không có một chút tình cảm nam nữ nào, nhà họ Trần giúp đỡ mẹ con cô rất nhiều, cô không mong quan hệ giữa hai bên có rạn nứt.
Mợ nói đúng, cô cần một đối tượng nửa hư cấu như vậy để ngăn chặn đào hoa.
Hạ Hiểu Lan cất thư cẩn thận, mang theo thư giới thiệu về nhà.
Điện báo là chuyện quan trọng, nếu không có lá thư giới thiệu này, cô còn khó mà mua được vé tàu, huống chi là ăn ở bên ngoài. Thời buổi này mọi người không có chứng minh thư, thư giới thiệu là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận, trên đó viết thông tin cơ bản của người cầm thư, cũng như nơi đến dự kiến.
Hạ Hiểu Lan mang hộ khẩu ở thôn Thất Tỉnh, huyện An Khánh, thị trấn Phụng Hiền, tỉnh Dự Nam, mục đích đi lại là "thăm người thân"... Thôn Thất Tỉnh ngay cả xí nghiệp hương trấn cũng không có, nên cũng không thể nói là cô đi buôn quần áo, cũng không phải thay trong thôn mua vật tư.
"Mợ ơi, thư giới thiệu về rồi."
Lý Phượng Mai cũng biết chữ, xem kỹ thư giới thiệu, rồi nhét vào tay Hạ Hiểu Lan:
"Con nhóc này đúng là bướng bỉnh!"
Lý Phượng Mai hỏi Hạ Hiểu Lan khi nào đi mua vé tàu, Hạ Hiểu Lan cũng thấy khó xử: "Để hai ngày nữa con đi."
Việc Chu Thành và Khang Vĩ cứu cô, chỉ có Hạ Hiểu Lan và cậu Lưu Dũng biết rõ ràng, Lý Phượng Mai và Lưu Phân đều không hiểu rõ tình hình cụ thể. Việc chân đau chở cô về nhà, ơn này có thể trả bằng dưa muối thịt kho sủi cảo, nhưng việc cứu mạng cô từ tay bọn lưu manh, lẽ nào lại chỉ là vài đĩa sủi cảo?
Hạ Hiểu Lan không muốn để Chu Thành từng bước tính kế, tạm thời chưa kể chi tiết cho Lý Phượng Mai.
Đoán chừng vào cái ngày Chu Thành phải đến, Hạ Hiểu Lan mang theo lương khô mà người nhà đã chuẩn bị tốt, rồi đi ra thị trấn, định sẽ gặp Chu Thành rồi sẽ ra ga Thương Đô mua vé. Đi ra ngoài, mọi người đều có thói quen tự mình mang theo đồ đạc, bình nước xanh lá cây cùng trứng gà luộc, còn có dưa muối bánh bao nướng, thêm tương kho sườn.
Cơm trên tàu thì vừa không ngon vừa đắt, còn đồ ăn vặt ngoài sân ga lại tiện, nhưng vấn đề vệ sinh và an toàn lại rất đáng lo, Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình mang lương khô là yên tâm nhất. Bởi vì không biết phải trì hoãn mấy ngày, đến thị trấn Hạ Hiểu Lan ghé qua trường học trước.
Lý Phượng Mai và Lưu Phân đều nói muốn tiễn cô lên tàu, nhưng Hạ Hiểu Lan không đồng ý.
Từ khi cô được phép ở nhà ôn tập sau khi vượt qua kỳ thi xếp lớp ở trường Nhất Trung huyện, thì đây là lần thứ hai cô đến trường. Trước đây Hạ Trường Chinh hai người cùng Hạ Hồng Hà đều còn ở thôn sông Lớn, tiệm ăn vặt của Trương Ký do Trương Phúc Mãn cùng Giang Liên Hương kinh doanh, hai người bận tối tăm mặt mũi, tất cả tinh lực đều dành để làm sao kiếm tiền từ quán ăn nhỏ, nào có rảnh đi để ý đến hành tung của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan qua lại vài lần ở trường Nhất Trung huyện, người nhà họ Hạ cũng không hề hay biết gì.
Lần này cô lại đến trường Nhất Trung huyện, thì bị Hạ Hồng Hà nhìn thấy!
Hạ Hồng Hà đang phụ giúp ở quán ăn, mắt thì như dính vào cổng trường Nhất Trung huyện, mấy nam sinh có khả năng thi đỗ đại học, đều là mục tiêu tiềm năng của Hạ Hồng Hà. Hạ Hiểu Lan vừa xuất hiện ở cổng trường thì Hạ Hồng Hà là người đầu tiên thấy.
"Cô ta đến đây làm gì?"
Hạ Hồng Hà nhìn người đi qua trước cửa quán ăn vặt, trong mắt vừa có nghi hoặc vừa có đố kỵ.
Người nhà họ Hạ đều nghĩ Lưu Phân và Hạ Đại Quân ly hôn, hai mẹ con chắc hẳn đang sống thiếu thốn, theo suy đoán của Hạ Hồng Hà, cô ta rất ghét Hạ Hiểu Lan giờ không phải là ăn muối mà sống, thì cũng đang ăn nhờ ở đậu sống vất vả. Vừa có việc nhà nông không hết, vừa có thanh danh thối nát, sống phải khốn khổ hơn lúc còn ở nhà họ Hạ mới đúng... Sao lúc này Hạ Hiểu Lan xuất hiện trước mặt cô lại mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt hồng hào; dáng vẻ rất tinh thần, thoải mái đi vào trường Nhất Trung huyện? !
Nơi như vậy, đâu phải một đứa tiểu phá hài có tiếng xấu có thể đến!
Hạ Hồng Hà lấy bụng ta suy bụng người, cảm thấy Hạ Hiểu Lan chắc là đã thông đồng với đám sinh viên chuẩn bị vào đại học của trường Nhất Trung huyện. Thật không biết xấu hổ, đã không quyến rũ được đối tượng của chị Tử Dục, giờ lại tìm được mục tiêu mới?
Cổng trường Nhất Trung canh phòng rất nghiêm.
Hạ Hồng Hà vài lần muốn trà trộn vào đều bị người gác cổng nhìn thấu, bọn họ biết cô là người làm công ở quán ăn vặt, không cho người ngoài tự ý vào trường.
Hạ Hiểu Lan thì khác, người gác cổng căn bản không chặn cô!
Dựa vào đâu mà cô có thể tự do ra vào trường Nhất Trung? !
Trong lòng Hạ Hồng Hà như có một ngọn lửa đang đốt, sự ghen tị khiến cả người cô khó chịu.
"Mợ, con ra ngoài một lát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận