Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 795: Hoa quốc người có thể tiêu phí thời thượng (length: 8526)

Hạ Tử Dục cũng không ngốc.
Ở An Khánh muốn mở tiệm, đều cần Tôn hiệu trưởng hỗ trợ, ở kinh thành muốn mở tiệm, phải tìm được mặt tiền cửa hàng thích hợp, còn phải làm thủ tục, những điều này hết thảy đều cần chút quan hệ.
Ở An Khánh lúc đi học, nàng dùng rất nhiều tâm tư, cuối cùng mới tạo dựng được tầng quan hệ với Tôn hiệu trưởng.
Có Tôn hiệu trưởng chiếu cố, quán ăn vặt Trương Ký cũng thuận lợi mở ra ở cổng trường Nhất Trung huyện, nếu không phải sau này đột nhiên xuất hiện cái Hoàng tẩu thức ăn nhanh, tiệm nhà nàng không bị thua nhanh như vậy.
Hiện tại muốn ở kinh thành lặp lại thành công trước kia, Hạ Tử Dục mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng đến kinh thành nhanh hai năm, người tài ba có thể giúp đỡ mình nàng lại chẳng nhận ra ai.
Thời gian đều tiêu vào đâu?
Toàn tiêu vào Vương Kiến Hoa tr·ê·n người.
Vương Kiến Hoa năm nhất mới vào trường biểu hiện ưu tú như vậy, không màng thứ khác chỉ lo học tập, bởi vì Hạ Tử Dục giúp hắn xử lý hết mọi việc sinh hoạt vụn vặt.
Bận tâm việc ăn mặc của Vương Kiến Hoa, còn phải thay hai vợ chồng Vương Quảng Bình ở n·ô·ng trường cải tạo lo lắng.
Sức lực con người có hạn, Hạ Tử Dục chỗ này loay hoay một chút, chỗ kia bận tâm một hồi, dùng hai năm ngoài việc cùng Vương Kiến Hoa đính hôn thành công, hình như không đạt được thành tựu nào khác.
Nghĩ đến cũng bực mình, lớp học thêm tốt như vậy sao lại đến tay nàng lại không thể gây dựng được?
Vẫn là t·h·iếu may mắn, nếu không có chuyện Hà Giai có thai, lớp học thêm của nàng hiện tại chắc chắn quy mô không nhỏ.
"Bản thân không quản được thắt lưng quần, có thai lại còn trách lớp học thêm..."
Nam nữ ngủ với nhau thì có thai, Hà gia không dạy con gái, kết quả lại còn đổ lỗi lên người nàng, khiến lớp học thêm mở không được, còn uổng chịu một trận xử phạt lớn. Hạ Tử Dục trước kia không phải không nghĩ đến những thứ này, mà là đang nhẫn nhịn, Vương Quảng Bình là Phó ty giáo dục cao đẳng, việc xử phạt trên người nàng sớm muộn gì cũng có thể bỏ được, một lần xử phạt đổi lấy Vương gia thừa nh·ậ·n, không lỗ.
Hiện tại Vương Quảng Bình không còn là Phó ty, Hạ Tử Dục lúc trước nhẫn nhịn, liền chuẩn bị ra mặt bất bình.
Việc mở tiệm, vẫn là phải tìm Vương gia hỗ trợ, lịch sử Đảng xử lý tuy là bộ phận lạnh, Vương Quảng Bình làm cán bộ nhiều năm như vậy, chắc chắn có vài người bạn.
Bộ phận lạnh không sợ, cấp bậc còn chưa mất, bàn chuyện nhỏ thì được chứ?
Hạ Tử Dục không tìm Vương Quảng Bình, trực tiếp tìm Vương Kiến Hoa.
Gần đây nàng có chút m·ấ·t hồn m·ấ·t vía, khó lắm mới chủ động đến tìm mình, Vương Kiến Hoa cũng rất vui mừng: "Tử Dục, anh mấy ngày không gặp em rồi!"
"Kiến Hoa, em muốn nói x·i·n·l·ỗ·i anh trước, gần đây khai giảng nhiều việc, em còn đang bận một chuyện khác, có lẽ có chút xem nhẹ anh, anh đừng trách em chứ?"
Vương Kiến Hoa thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy.
"Anh trách em cái gì, chẳng lẽ anh lại đi nghi ngờ tấm lòng của em dành cho anh sao?"
Vương Kiến Hoa liền hỏi Hạ Tử Dục đang bận chuyện gì, Hạ Tử Dục thuận thế nói ra nỗi khó xử của mình: "Ba mẹ em muốn thuê một cái cửa hàng ở kinh thành mở quán ăn vặt, anh cũng biết họ quen làm cái này, quán ăn vặt nắng mưa buôn bán là tốt rồi. Chẳng qua hai người họ tích góp được chút tiền, giờ muốn thử xem sao."
Vương Kiến Hoa cũng tán thành việc mở tiệm.
Ba mẹ Hạ Tử Dục bày quán bán đồ ăn vặt trên đường phố, nói ra thì Vương Kiến Hoa cũng thật m·ấ·t mặt, Vương Quảng Bình cùng Nhiễm Thục Ngọc không t·h·í·c·h Hạ Tử Dục, nguyên nhân này chiếm một phần lớn.
Thông gia tương lai là hộ kinh doanh buôn gánh vỉa hè, để mặt mũi Vương Quảng Bình để vào đâu?
Mở tiệm còn hơn là buôn gánh rong, ở kinh thành các tiệm ăn trăm năm không ít, trước kia hợp doanh tư nhân hóa giờ đều thành quốc doanh, những người kế thừa tiệm ăn trăm năm, cũng có người kín tiếng làm ăn riêng.
Tóm lại, quán ăn vặt còn hơn là buôn gánh, không nói đến quy mô như Đông Lai Thuận, ít nhất cũng phải như Phùng Bạo Đỗ.
Vương Kiến Hoa rất nhiệt tình, "Sao em không nói sớm, một mình em lo liệu các mối quan hệ này — "
Hạ Tử Dục cười khổ, "Không lo liệu được! Kiến Hoa, có phải em vô dụng lắm không, điều kiện gia đình không tốt, không giúp được anh gì, còn gây thêm phiền toái cho anh. Người ở địa phương khác đến kinh thành, không quen biết ai, làm việc khó thật nha."
Vương Kiến Hoa giơ tay ôm nàng vào lòng, "Em không phải đã quen anh rồi sao? Hai ta còn đính hôn rồi còn phân biệt trong ngoài gì, chuyện này anh giúp em là được."
Hạ Tử Dục thật sự không thể mở quán ăn vặt?
Lớp học thêm thuê sân trường, đều là một mình Hạ Tử Dục xoay xở lo liệu, cho lãnh đạo trường tặng quà, Hạ Tử Dục biết rõ chỗ tốt này chứ.
Chỉ là trong lòng nàng bây giờ có chút m·ấ·t cân bằng, vì nhà họ Vương bỏ ra nhiều như vậy, nhờ Vương Kiến Hoa làm cho mình một chút việc, chẳng lẽ không nên sao?
Vương Kiến Hoa cũng đích x·á·c có chút bản lĩnh.
Vương Quảng Bình tuy rằng bị điều đến sử Đảng xử lý, bạn bè đi lại của Vương Kiến Hoa thoáng chốc tản đi quá nửa.
Nhưng vẫn còn vài người không đi chứ sao, Vương Kiến Hoa mở miệng nhờ người, chút chuyện nhỏ này không đáng gì.
Chưa đầy hai ngày, liền giúp Hạ Tử Dục tìm được một mặt tiền cửa hàng.
"Địa điểm ở Tây Đan, nếu em ngại xa, anh lại đổi chỗ khác."
Vương Kiến Hoa là có ý tốt, mặc kệ mở tiệm gì, vẫn là phải có nhiều người thì mới được, nửa ngày không có ai ghé qua thì làm gì có buôn bán.
Tây Đan hiện tại rất nhộn nhịp, chỉ là cách Học viện Sư phạm Kinh Thành hơn mười kilomet.
Hạ Tử Dục nghe ‘Tây Đan’ thấy rất quen tai, phàm là chỗ nàng quen thuộc, nhất định là có tiếng. Còn về việc hơi xa một chút, Hạ Tử Dục căn bản không sợ, càng ở xa, sinh viên trong trường càng không biết ba mẹ nàng mở quán ăn vặt.
"Kiến Hoa, em tin mắt nhìn của anh, không biết tiền thuê có đắt không?"
Tiền thuê chắc chắn là không rẻ.
So với tiền thuê, quan trọng hơn là hao tổn nhân tình, Hạ Tử Dục mặt đầy sùng bái và cảm kích, Vương Kiến Hoa quả quyết cam đoan:
"Anh tìm người xem sao, chắc chắn sẽ không bị lấy nhiều tiền."
Số 20, Lam Phượng Hoàng khai trương đại hạ giá kết thúc.
Bốn ngày, hai cửa tiệm gộp lại doanh thu được 4 vạn, một số mẫu mã còn bán hết hàng. Lưu Phân cả ngày bận đến chân không chạm đất, Hạ Hiểu Lan cũng coi như yên tâm, có thể gọi hàng xuân từ Dương Thành p·h·át tới bổ sung, tờ rơi quảng cáo coi như không bỏ phí.
Trần Tích Lương nhìn mà phát đỏ mắt a, việc kinh doanh của Luna tuy vẫn ổn, nhưng thấy chiến tích h·u·y·ế·t h·ồ·n·g của Lam Phượng Hoàng, ông chủ Trần không hài lòng với sự vững vàng.
Còn chưa kịp g·i·ế·t đến kinh thành, thì bên phía Thôi chủ biên cuối cùng đã có động tĩnh.
Một bài đăng ở trang bìa của tạp chí «Thời Trang», tiêu đề là "Uông Minh Minh mặc váy". Với giọng điệu của một biên tập viên tạp chí, nói về nhãn hiệu trang phục nội địa Luna này.
Trong bài báo có nói, Luna tuy mới ra đời, nhưng lại là sự ấp trứng thời thượng của bản địa Hoa quốc, đến minh tinh Hồng Kông cũng muốn lựa chọn nhãn hiệu này, biên tập viên chuyên mục xã hội của tạp chí tự nhiên rất tò mò, lúc đến Tây Đan phát hiện cửa hàng Luna, thật sự là một niềm vui bất ngờ.
Từ trang trí mặt tiền cửa hàng, đến thái độ chuyên nghiệp nhiệt tình của nhân viên bán hàng, đến chính thiết kế của Luna, biên tập viên của «Thời Trang» đều hết lời khen ngợi:
"Gió xuân cải cách thổi khắp đại địa Thần Châu, đ·á·n·h thức dân chúng theo đuổi cái đẹp... Luna chính là thời trang mà người Hoa quốc có thể tiêu dùng!"
——Giá của Luna không rẻ, nhưng so với các nhãn hiệu quốc tế phải dùng đôla thanh toán, thì quả thực nó là thời trang mà người Hoa quốc có thể tiêu dùng.
Uông Minh Minh cũng đích x·á·c mặc váy nhãn hiệu Luna biểu diễn liên tiếp ba bài hát trên sân khấu cuối năm.
Đêm hội liên hoan Tết Âm lịch tổ chức ở sân vận động c·ô·ng nhân năm 85, sự điều hành mất cân đối, sau Tết Âm lịch đài truyền hình đã nhận được thư khiếu nại đựng trong túi vải bố.
Tổ tiết mục không phục, đạo diễn bị chửi đến máu chó đầy đầu, còn tạo điều kiện cho Hạ Hiểu Lan và Trần Tích Lương hai gian thương này, để nữ sĩ Uông Minh Minh tiêu xài quá tay — Tạp chí vừa ra mắt, ở Kinh Thành và Dương Thành đều có một tờ báo đăng loại quảng cáo mềm tương tự, sợ các khách quen không tìm được địa điểm, ảnh chụp đêm cuối năm của Uông Minh Minh được làm thành áp phích lớn, dán bên ngoài tủ kính của cửa hàng đến tối luôn ~~ PS: Hôm nay là ngày của cha, chúc các ông bố của các bạn đọc một ngày lễ vui vẻ ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận