Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1275: Người thành thật không biết điều (length: 8216)

Tống lão tạm thời có việc, bữa cơm này liền không thể cùng mọi người cùng nhau ăn.
Tống Minh Lam vốn còn định tìm chuyện, nhắc tới dì họ Thịnh Huyên, cũng bị bộ dạng "Giai ngẫu thiên thành" của ông cụ dọa sợ, không dám lại nhí nha nhí nhố.
Người nhà họ Tống cao ngạo thì vẫn cao ngạo, nhưng độ nhạy bén thì không thiếu.
Ông cụ rõ ràng cho thấy rất hài lòng Lưu Phân, đừng nói có phải hay không nể mặt Thang Hoành Ân, bọn họ nhảy ra làm trái ý, đó chẳng phải là làm trái ý ông cụ sao?
Không ai có lá gan đó.
Đáng ghét là, Lưu Phân cái người phụ nữ nông thôn may mắn gả cho Thang Hoành Ân này, lại rất cao ngạo.
Không có mượn bậc thang thì liền xuống, khéo léo phá vỡ cục diện bế tắc, ngược lại được tiện nghi còn khoe mẽ, đối với người nhà họ Tống thì không lấy lòng không nhiệt tình, thái độ không lạnh không nhạt, chỉ cùng mẹ con Tống Nam Trinh nói chuyện.
Mấy người Tống Nhị tẩu rất tức giận.
Một người phụ nữ như vậy, làm sao so được với Thịnh Huyên?
Nếu hôm nay đổi lại là Thịnh Huyên ở đây, nhất định sẽ quan tâm đến cảm xúc của mọi người, khiến không khí náo nhiệt lên, ai cũng không bị bỏ rơi.
Nhưng vì thái độ của ông cụ đã thể hiện ra, Thang Hoành Ân còn ở trên bàn cơm thường xuyên gắp thức ăn cho Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan, nên người nhà họ Tống có khó chịu cũng chỉ có thể nín nhịn.
Chờ ăn xong bữa trưa, Thang Hoành Ân liền cáo từ.
Tống Nam Trinh và Hoắc Trầm Chu rất tự nhiên đưa đến cửa, Tống Nam Trinh còn kéo tay Lưu Phân lưu luyến không rời:
"Dạo này ta đều ở kinh thành, nếu ngươi có rảnh nhất định phải hẹn ta, bọn trẻ có cuộc sống riêng, chúng ta nên thường xuyên tụ tập chơi đùa."
Tống Nam Trinh vẫn luôn tỏ ra thiện ý, Lưu Phân cũng không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Chờ xe rời khỏi nơi Tống lão tĩnh dưỡng, Hạ Hiểu Lan hiếu kỳ hỏi:
"Mẹ thật sự muốn hẹn cô ấy sao?"
Lưu Phân có chút ngại ngùng, "Tống tỷ quá nhiệt tình nhưng ta bận việc ở cửa hàng mỗi ngày, chắc gì đã có thời gian."
Thang Hoành Ân không nhịn được bật cười: "A Phân, học cái tốt thì khó quá, học cái xấu thì dễ thật!"
Hạ Hiểu Lan cũng cười lớn.
Lưu Phân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ôi, người thành thật như thế, khiến Hạ Hiểu Lan phải tâm phục khẩu phục.
Thang Hoành Ân và Tống Nam Trinh cũng quen biết đã nhiều năm, tự nhiên biết đối phương là người thế nào.
Năm đó Quý Nhã không xuất sắc sao?
Sờ lương tâm mà nói, lúc trẻ Quý Nhã không có cố chấp như vậy, được người gọi là "Quý gia minh châu" sao lại thật sự không có điểm gì tốt. Nhưng Tống Nam Trinh chính là không thích Quý Nhã, nguyên nhân cũng đơn giản chỉ là do những cô gái trẻ không hợp nhau, đều không phải chuyện gì to tát.
Bây giờ Tống Nam Trinh đã có tiến bộ dù sao cũng đã đến tuổi này.
Nhưng xem thói quen cũ vẫn chưa đổi.
Nàng muốn qua lại với A Phân, tự nhiên có nguyên nhân của nàng, không lợi thì không dậy sớm mà, cho rằng A Phân không có hiểu biết gì thì tương đối dễ lừa gạt?
Lại không nghĩ rằng A Phân là một người thật thà, ai đối tốt với nàng, ai không tốt với nàng, có phải có mục đích gì không, A Phân đều có phán đoán của mình.
Thang Hoành Ân nghĩ đến đây thì lại bật cười:
"Không sao cả, ta không có ý gì khác, Tống Nam Trinh hẹn ngươi, nếu ngươi buồn thì có thể đồng ý, nếu không muốn để ý đến nàng thì cứ nói là bận công việc, đều không phải chuyện quan trọng."
Điều quan trọng nhất là Lưu Phân được tự tại, điểm này Thang Hoành Ân đã nhấn mạnh từ trước hôn nhân đến sau khi kết hôn đều không hề thay đổi.
Một nhà ba người này rời đi thì những người nhà họ Tống còn ở lại trong biệt thự, ai nấy đều có tâm trạng không vui.
Tống Minh Lam nhéo Hoắc Trầm Chu định bỏ đi:
"Biểu ca, anh quá không nghĩa khí, biết rõ thái độ của ông nội, sao không sớm nhắc nhở em?"
Hoắc Trầm Chu hết sức bất đắc dĩ: "Minh Lam, cháu một lòng oán giận, thay dì Thịnh Huyên của cháu bất bình, lời anh nói cháu không nghe chữ nào, bây giờ còn quay ra oán trách anh?"
Hai má Tống Minh Lam đỏ ửng: "Em cũng đâu có nghĩ ông nội sẽ coi trọng hai mẹ con kia như vậy, hơn nữa em cũng không có nói lời gì quá đáng."
Đúng đấy, không có nói lời gì quá đáng.
Căn bản là không nói chuyện, cố ý hờ hững với hai mẹ con Hạ Hiểu Lan.
Vì sao ông cụ lại coi trọng như thế?
Hoắc Trầm Chu cảm thấy, nếu Lưu Phân có được 10 điểm ấn tượng từ ông ngoại, thì ít nhất 6 điểm là do Hạ Hiểu Lan giúp.
Cho nên những người khác trong nhà họ Tống cố gắng níu kéo Lưu Phân làm gì, căn bản là không nghĩ đến chuyện hạ thấp mình để đi tìm hiểu, tại sao Thang Hoành Ân lại muốn cưới Lưu Phân.
Thang Hoành Ân nếu chỉ tham sắc thì trực tiếp cưới Thịnh Huyên chẳng phải tốt hơn sao, một đại mỹ nhân, lại còn trẻ hơn Lưu Phân.
Nhưng cưới Thịnh Huyên, đồng nghĩa với việc phải kéo theo một đống chuyện rắc rối với nhà mẹ đẻ của nhị cữu mụ, phiền phức chồng chất!
Thì trái lại Lưu Phân, anh trai Lưu Dũng cũng không phải dạng vừa, con gái Hạ Hiểu Lan lại hết sức lợi hại... Hoắc Trầm Chu không khỏi thở dài:
"Minh Lam, cháu sai lầm hết cả đối tượng rồi. Cháu còn trẻ tại sao phải bận tâm đến chuyện nhà này, ai muốn gả chồng, ai có kết hôn hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cháu, cháu cứ tập trung vào bản thân mình là được rồi."
Tính sai đối tượng?
Nói cách khác là cô không nên để ý đến Lưu Phân, mà nên để ý đến con gái riêng của Lưu Phân, cái người tên Hạ Hiểu Lan, gả cho Thang Hoành Ân.
Dì lại từng đề cập đến Hạ Hiểu Lan, nói hiện giờ cô ấy đang buôn bán ở Bằng Thành.
Tống Minh Lam không coi trọng mấy người buôn bán cá thể này.
Hoắc Trầm Chu từ vẻ mặt của cô ta nhìn ra manh mối, trong lòng không khỏi cười lạnh, Tống Minh Lam một lòng muốn thay Thịnh Huyên ra mặt, nhưng Thịnh Huyên thì lại không thật lòng, nói chuyện còn che che giấu giấu, khiến cho Minh Lam và nhị cữu mụ không thể đưa ra phán đoán chính xác, bỏ quên sự tồn tại của Hạ Hiểu Lan.
"Cháu muốn biết cái gì thì cứ đi hỏi dì của cháu."
Hoắc Trầm Chu nói xong câu này thì rời đi, Tống Minh Lam tức giận giậm chân tại chỗ.
Ngay cả ba cô cũng đồng ý tác hợp cho dì và Thang Hoành Ân, chỉ là muốn kéo Thang Hoành Ân về phe Nhị phòng, mong chờ tương lai sẽ có một trợ lực lớn.
Ai ngờ Thang Hoành Ân lại trơn tru như vậy, hành động vượt ra ngoài dự tính của tất cả mọi người.
Về sau phải làm sao bây giờ đây?
Tống Minh Lam cũng không ngốc, mọi người nể mặt cô, gọi cô là "Tống Tam tiểu thư" không phải vì ba cô, mà là vì ông nội.
Nhưng ông nội cô đã hơn 70 tuổi rồi, thân thể ông cụ thì không tệ, xem ra sống thêm 10 năm cũng không vấn đề... Nhưng cũng không thể sống đến cái ngày một tay giao quyền được.
Tống Minh Lam vô cớ ưu sầu đứng lên.
Học cô cô Tống Nam Trinh và biểu ca Hoắc Trầm Chu, cúi đầu lấy lòng thân cận một "Gia thần" sao?
Tống Minh Lam chính cô còn làm không được, đừng nói bảo ba cô làm như vậy!
...
Tống Tam tiểu thư trẻ tuổi đang lo lắng cho tương lai của mình.
Một nhà ba người Hạ Hiểu Lan trở về Thập Sát Hải, Hạ Hiểu Lan lập tức tìm người mang "Giai ngẫu thiên thành" đến dán.
Người khắc chữ, dán chữ cũng không dám tin, Hạ Hiểu Lan lại ở một bên trông coi, thà thêm tiền cũng muốn lấy đồ nhanh nhất có thể, đợi đến hai giờ sau, nàng mới đi về nhà.
Vừa về đến nhà đã nghe Lưu Phân nói chuyện, "Vừa rồi mẹ của Chu Thành gọi điện thoại đến tìm con, bà ấy nói ngày đính hôn của Chu Di đã định vào ngày kia."
Hạ Hiểu Lan tặc lưỡi, "Nhanh vậy sao?"
"Bà ấy nói là ý của nhà họ Viên, bọn họ chuẩn bị xong hết đồ cưới theo ý nhà họ Chu rồi, bây giờ chỉ chờ Chu Di mau chóng gả qua, sợ bụng của Chu Di to ra thì khó coi."
Hừ, lúc này lại bày ra vẻ giả mù sa mưa, cứ như chuyện Chu Di có thai đã ầm ĩ lên thì người làm là Viên Hàn vậy!
Bất quá nhà họ Viên chuẩn bị nhanh như vậy, có lẽ số tiền mà Viên Hàn bán sách cổ và con dấu đi được cũng đáng giá không ít nha.
Hạ Hiểu Lan không nhịn được lẩm bẩm, "Nhà họ Viên động tác nhanh như thế, sau khi chị Chu Di và Viên Hàn kết hôn, e là càng đừng nghĩ đến chuyện có thể theo đuổi sự nghiệp, uổng công đại bá Chu vất vả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận