Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 613: Tìm tới cửa (length: 8722)

Phan Tam cùng Chu Quốc Bân nói chuyện gì ai cũng không biết.
Nhưng sau khi Phan Tam xuất hiện, Chu Quốc Bân như có thêm sức mạnh, bảo Hạ Hiểu Lan cứ "chờ đợi".
"Chu Thành không sao, Phan Bảo Hoa không có làm buôn lậu trong lãnh thổ Hoa Quốc."
Nghe những lời này có vẻ không đúng chỗ, ý là làm ở nước ngoài?
Chu Quốc Bân chắc chắn không thích những người vi phạm kỷ luật pháp pháp luật, lập trường của Chu Quốc Bân đã quyết định điều này. Nhưng nghe giọng Chu Quốc Bân, cũng không giống đặc biệt ghét Phan Tam.
Hoặc là, Chu Quốc Bân quá thâm sâu, Hạ Hiểu Lan không nghe ra được sự yêu ghét của hắn.
Hạ Hiểu Lan trước đây cũng cảm thấy mình thông minh, lúc vừa trọng sinh thì lại càng thông minh còn có thể tiên tri, ở những năm 80 dễ dàng đè bẹp những người xung quanh không phải sao?
Sau chuyện của Đinh Ái Trân đã cho nàng một bài học.
Việc bị liệt tay phải trước kỳ thi đại học lại là một lần nữa.
Lần thứ ba bị giáo huấn chính là khi đi tới quân đội của Chu Thành.
Hạ Hiểu Lan hiểu được mình thiếu sót một vài thứ, việc này không liên quan đến việc có trọng sinh hay không, người ở tầng lớp như Chu Quốc Bân và Thang Hoành Ân, Hạ Hiểu Lan ở kiếp trước chưa từng tiếp xúc qua, nàng làm buôn bán giỏi, về những phương diện khác, thật sự cần phải học hỏi nhiều từ những người này!
Trọng sinh không phải là vạn năng, Hạ Hiểu Lan lúc đầu không hiểu, giờ mới ngộ ra. Là hạng người nào thì chính là dạng người đó, trọng sinh chỉ là có thêm một cơ hội, mà không phải vô địch thiên hạ, thành công là sự tích lũy không ngừng học hỏi và phấn đấu.
Chu Quốc Bân không nói, Hạ Hiểu Lan liền không hỏi.
Lúc Phan Tam đến kinh thành thì im ắng, khi đi cũng im ắng, không hoảng hốt, người ta cũng không hề phô trương. Nhìn hắn mặc chiếc áo bông xanh biếc, cũng không khác gì những người đàn ông bình thường khác trên đường phố, ai có thể nghĩ được, đây lại là một binh vương xuất ngũ?
Chuyện của Chu Thành nhất định có thể giải quyết.
Bên học viện lục quân công tác bảo mật rất lợi hại, họ chỉ nói là không thể thăm hỏi, còn nói Chu Thành, người học viên mới này căn bản không ở trong học viện. Nếu không phải Chu Quốc Bân nói cho nàng biết, Hạ Hiểu Lan nhất định đã hoảng hốt, không biết phải đi đâu hỏi thăm tin tức về Chu Thành, đây chính là điều mà những người vợ quân nhân phải đối mặt.
Một năm gặp nhau không được mấy lần, nếu như liên quan đến nhiệm vụ mật, thì còn không biết người ở đâu!
Hạ Hiểu Lan có đoán cũng không đoán được, nhóm học viên đang tu nghiệp ở học viện lục quân của Chu Thành lại bị phái đi đối phó với bọn buôn lậu.
Điều này không phù hợp lẽ thường, theo hiểu biết có hạn của Hạ Hiểu Lan, phụ trách chống buôn lậu ở khu vực ven biển là hải quân và hải quan, sao mà học viên của học viện lục quân cũng bị phái đi chống buôn lậu?
Hạ Hiểu Lan không thể làm gì hơn, người ở trên sắp xếp như vậy ắt có suy tính của mình.
Hạ Hiểu Lan nhớ tới thời điểm cuối những năm 90, tỉnh Mân xảy ra một vụ án buôn lậu gây chấn động cả nước, không chỉ liên quan đến số tiền lớn, mà còn có rất nhiều cán bộ ở tỉnh Mân bị liên lụy, thủ phạm đã lẩn trốn hơn mười năm mới bị dẫn độ về nước xét xử… Có lẽ, vụ án lớn này đã có điềm báo trước, việc để những người không liên quan ở địa phương như học viện lục quân hành động thì mới có thể thoải mái hơn?
Hạ Hiểu Lan không hiểu rõ sự tình nên cũng không đào sâu, việc nhờ Khang Vĩ đi tìm Phan Tam là để đảm bảo Chu Thành không gặp chuyện gì.
Cũng giống như lời Chu Quốc Bân nói, bây giờ có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.
Hạ Hiểu Lan lo lắng cho Chu Thành không ít, nhưng chuyện này lại không giúp gì được cho Chu Thành, cũng giống như việc Chu Thành không thể làm bài tập giúp nàng, không thể đi thi tiếng Anh thay nàng, dù thương Hạ Hiểu Lan thức đêm ôn tập, nhưng cũng không thể nào thay Hạ Hiểu Lan học được.
Mang theo nỗi lo lắng cho Chu Thành, Hạ Hiểu Lan vẫn phải tập trung tinh thần ôn tập cho kỳ thi tiếng Anh và kỳ thi cuối kỳ.
Việc giúp Vu nãi nãi tìm người thân, hoàn toàn phụ thuộc vào kết quả của kỳ thi tiếng Anh.
Vốn là tham gia thi đấu cho vui, càng về sau, Hạ Hiểu Lan càng không thể không nghiêm túc.
… Kinh thành năm 85, cũng không khác gì những gì Đỗ Triệu Huy tưởng tượng.
Không phải là nói cũ kỹ, mà là bầu không khí của thành phố này có phần nghiêm túc. Muốn nói về sự chỉnh tề thống nhất thì nhất định là khí phái hơn hẳn thành phố Bằng đang trong quá trình xây dựng, còn những nơi như Hồng Kông, Trung Hoàn đều là người chen chúc nhau, chỗ đậu xe cũng khó tìm. Nhưng ở kinh thành, đường Trường An rộng nhất có 120 mét, chỗ hẹp nhất cũng 60 mét, Hồng Kông thì đến đường có 6 làn xe chạy cũng rất ít, thường chỉ có đường 2 làn xe chạy.
Nhà cao tầng san sát, phố xá lại nhỏ hẹp, trước kia Đỗ Triệu Huy đã cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái, hiện tại mới biết đó là có chút ngột ngạt.
Ngột ngạt, không thoải mái.
Vì thế nên các phú hào đều đi ở trên đỉnh núi, biệt thự lưng chừng núi có giá cao như vậy, chỉ khi ở những nơi đó, tâm tình mới không bị áp lực.
Hồng Kông vẫn là quá nhỏ về mặt diện tích.
Đương nhiên, nếu nói về nhà cao tầng mang dáng vẻ của đô thị hiện đại thì kinh thành năm 85 vẫn chưa bằng Hồng Kông.
Kinh tế Hoa Quốc đình trệ trong nhiều năm, sau vài năm cải cách mở cửa, vẫn chưa tỉnh lại nhiều lắm.
Đỗ Triệu Huy đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, hắn biết mình là người Hoa tóc đen da vàng, và thông báo chung sớm muộn gì Hồng Kông cũng phải trở về.
Đỗ Triệu Huy đang muốn kiếm tiền ở nội địa, hắn không hề ghét bỏ kinh thành, càng là nơi chưa được khai thác, càng có cơ hội kiếm tiền, Đỗ Triệu Huy ngồi trong xe, mắt không ngừng quan sát tình hình của cả thành phố.
Xe là thuê.
Năm 85 đương nhiên là có thể thuê xe.
Đừng nói năm 85, từ sau khi giải phóng đến những năm 70, ở kinh thành cũng đã có thể gọi "taxi", loại xe chủ yếu là Ford và Warsaw 20, ở nội thành có những điểm đỗ xe chuyên dụng, có thể gọi điện hoặc gọi xe đến tận cửa, không thể không nói là không thuận tiện...Giá thuê một kilômét là 5 hào rưỡi, trước khi cải cách mở cửa thì dân thường tuyệt đối không có khả năng chi trả.
Những xe taxi này chủ yếu vẫn là để phục vụ các cơ quan nhà nước và các đơn vị.
Hiện tại, loại xe Ford và Warsaw đã lỗi thời, Crown và Audi 100 có vẻ đẳng cấp hơn, chỉ cần không sợ tốn tiền, thì Mercedes cũng có thể thuê được.
Đỗ đại thiếu gia đương nhiên là không thiếu tiền, hắn thuê một người dẫn đường để nói chuyện cho hắn nghe về tình hình ở kinh thành.
Một thương nhân Hồng Kông đã đầu tư hàng trăm triệu ở Bằng Thành, nhờ bạn ở Bằng Thành giúp Đỗ Triệu Huy tìm được người dẫn đường mười phần có trách nhiệm, vừa biết nói tiếng Quảng Đông, vừa biết nói tiếng phổ thông, còn biết cả tiếng Anh, người như vậy ở đâu cũng được trọng dụng, Đỗ Triệu Huy cũng sẽ không chán ghét.
Đỗ Triệu Huy muốn đến đại học Hoa Thanh, người dẫn đường chậm rãi nói:
“Đại học Hoa Thanh bắt đầu xây vào năm 1911, vốn là học đường Hoa Thanh…” Nói một tràng dài, ngược lại là rất đúng ý, cũng giống như Đỗ Triệu Huy đã nghĩ, đó là một trường đại học rất lợi hại ở Hoa Quốc.
Tỷ lệ đỗ đại học ở Hoa Quốc rất khủng khiếp, Đỗ Triệu Huy vừa nghe người dẫn đường ca tụng, vừa nghĩ đến chuyện khác. Nếu Hạ Đại Quân không cứu hắn hai lần, thì Đỗ Triệu Huy cũng chẳng tự mình đến tìm con gái của hắn.
Hắn chỉ là rất tò mò, chỉ số thông minh của Hạ Đại Quân kia, sao mà con gái của ông ta lại có thể thi đỗ đại học Hoa Thanh.
Ngoài điểm này ra, hắn chẳng có một chút mong đợi nào khác.
Hắn cũng hy vọng con gái của Hạ Đại Quân không nên hiểu lầm, tự nhiên có một cậu ấm giàu có người Hồng Kông tìm đến, chắc chắn không phải là coi trọng nàng ta. Đỗ Triệu Huy cảm thấy mình vẫn rất được phụ nữ hoan nghênh, còn về việc những phụ nữ đó là thích tiền của hắn hay là người của hắn ——Who Care? !
“Tốt nhất là chúng ta nên đi tìm nhà trường để gặp mặt, ngài có thể không biết, các học sinh đều sẽ rất cảnh giác với loại tình huống này…” Người dẫn đường cố gắng dùng những câu nói đơn giản để giải thích về tình hình trong nước.
Nhà trường quản lý nghiêm, học sinh cũng rất khuôn phép, bỗng dưng một người Hương Cảng chạy tới nói “Cùng ta về Hồng Kông gặp cha của ngươi” thì thứ chờ đợi Đỗ đại thiếu gia tuyệt đối không phải là một nữ sinh phấn khởi vui mừng mà là đồn công an!
Từ xa, cổng trường đại học Hoa Thanh đã xuất hiện trong tầm mắt, Đỗ Triệu Huy đồng ý với ý kiến của người dẫn đường: “Vậy thì tìm trường học đi… Khoan đã, vừa nãy ngươi nói gì, đại học Hoa Thanh rất có thực lực ở Hoa Quốc sao?” Gặp một con gái của bảo tiêu thì có quan trọng gì, Đỗ Triệu Huy dựa vào nguyên tắc "không đi thì không có lợi", cho rằng mình có thể ở kinh thành tạo được một làn sóng sự chú ý. Học mấy nhà giàu làm từ thiện, tranh thủ sự ưu ái của chính phủ cũng không tồi đấy chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận