Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 430: Quang hoàn chói mắt đại tân sinh biểu (length: 7914)

Hạ Hiểu Lan cả ngày hôm đó có chút không được tinh thần.
Dương Vĩnh Hồng suy nghĩ, buổi sáng khi đó các trưởng bối rốt cuộc đã nói gì với Hiểu Lan?
Tuy mọi người đã mở một cuộc đàm thoại thâu đêm, nhưng thật sự không quá quen thuộc.
Lữ Yến còn nhỏ tuổi, nhưng không lắm miệng, hoặc cũng có thể nói chính vì còn nhỏ, nàng căn bản không quan tâm đến mấy chuyện cong cong vòng vòng này, nàng thậm chí còn không nhận ra Hạ Hiểu Lan có chút buồn bã.
Cả một ngày, phòng 307 đều bận làm quen với tình hình trong trường.
Họ biết chỗ nào ăn cơm, đường về phòng ngủ, thư viện ở đâu, vị trí hội trường, phòng học cho các lớp học sau này. Hôm nay trường không sắp xếp chương trình học, mà để tân sinh làm quen với Thanh Hoa. Thanh Hoa có diện tích không nhỏ, các loại kiến trúc rất nhiều, nếu muốn tự do đi lại trong trường, tốt nhất nên có một chiếc xe đạp.
"Tớ đi xem hồ sen đây, chính là nơi mà Chu tiên sinh đã viết ‘Trăng trên hồ sen’ đấy!"
Chu Lệ Mẫn từ bên ngoài trở về, vừa nói đã nhận được sự hưởng ứng của vài người.
Ai mà chẳng thuộc làu làu "Trăng trên hồ sen" trong sách giáo khoa Ngữ văn?
"Lá sen lấp ló trên mặt hồ quanh co..." Chu Lệ Mẫn lắc lư đầu, dù hoa sen tháng Chín đã tàn, cũng không ảnh hưởng đến sự xúc động của nàng. Nhìn thấy hồ sen kia, cảm xúc của nàng về việc được học tại Thanh Hoa càng thêm sâu sắc. Cảnh tượng miêu tả trong sách Ngữ văn hiện ra chân thật, nàng không chỉ đứng ở cùng một chỗ với Chu tiên sinh, mà dường như mỗi ngóc ngách ở Thanh Hoa đều in dấu vết của mọi người.
Còn nàng thì sao, mấy chục năm sau, liệu Thanh Hoa có ghi lại tên "Chu Lệ Mẫn" của nàng không?
Không một ai cười nhạo lời của Chu Lệ Mẫn.
Ngay cả Dương Vĩnh Hồng cũng cảm thấy rất xúc động, ai nói các nàng không thể lưu danh ở Thanh Hoa? Mỗi ngành học đều có thể xuất hiện chuyên gia, xuất hiện đại năng, chỉ cần các nàng đủ cố gắng.
Tôn Tĩnh chống má, "Tớ nhất định phải thiết kế một công trình kiến trúc kinh điển!"
Mọi người trợn mắt, ngoại trừ những người bị điều đến Khoa Kiến trúc, thì ai mà không muốn thiết kế ra một công trình kiến trúc kinh điển chứ?
"Hiểu Lan, còn cậu thì sao?"
Hạ Hiểu Lan hoàn hồn, "Xin lỗi nha, vừa rồi tớ đang suy nghĩ một số chuyện, mọi người đang nói gì thế?"
"Hôm nay cậu từ nhà ăn về đã có vẻ không yên lòng rồi, Lệ Mẫn vừa mới nói muốn lưu danh tại Thanh Hoa, Tố Tĩnh thì nói muốn thiết kế một công trình kiến trúc kinh điển, còn cậu, tại sao cậu lại đăng ký vào Khoa Kiến trúc?"
Hạ Hiểu Lan rất muốn nói rằng, ta sợ sau này làm bất động sản bị viện thiết kế lừa gạt, bị các kiến trúc sư không đáng tin cậy lừa gạt, đối phương muốn nàng làm ra bản thiết kế hình "Đùi gà", còn ra sức thuyết phục rằng tòa nhà này vừa hợp thời trang lại vừa đẳng cấp, nàng nên cự tuyệt tiếp nhận như thế nào?
Nàng đã học qua mấy thứ này, liền phải tát vào mặt đám người ở viện thiết kế kia.
Nàng mở miệng, "Ta là Hạ Hiểu Lan, sinh viên khóa 84 Khoa Kiến trúc của Thanh Hoa, xin hỏi các đồng chí...", tư lịch này, chắc đủ tài giỏi để đánh bại 80% các nhà thiết kế kiến trúc.
Muốn nói đến quản lý, nàng cũng đã làm quản lý cấp cao mấy năm, gần 10 năm chắc chắn là đủ. Lần này chẳng qua là muốn bồi dưỡng bản thân về những lĩnh vực mình còn thiếu hiểu biết, sau này thiết kế cái gì, dự toán, định giá, không ai có thể lừa được nàng nữa -- nói cho cùng, vẫn là để kiếm tiền!
Nói ra những điều này thì quá thực dụng, Hạ Hiểu Lan sợ đám bạn cùng phòng khinh bỉ.
"Tớ chỉ muốn tự mình thiết kế một căn nhà độc nhất vô nhị."
Hả?
Tự thiết kế nhà?
Tô Tĩnh bĩu môi, "Đều là nhà nước phân phòng, chúng ta còn thiết kế nhà cho mình làm gì? À, tớ hiểu rồi, cậu muốn thiết kế ký túc xá của đơn vị!"
Tô Tĩnh không cho là đúng, ký túc xá thì có gì hay để mà thiết kế, đều là những thứ theo khuôn phép, chẳng có gì thay đổi cả.
Hạ Hiểu Lan thầm nghĩ, đồ ngốc, tương lai nhà nước sẽ không phân phòng nữa, giá nhà ở kinh thành đắt đến mức sinh viên tốt nghiệp Thanh Hoa cũng phải giơ chân. Bất quá bây giờ đại học vẫn chưa mở rộng quy mô tuyển sinh, sinh viên Thanh Hoa thực sự rất đáng giá, đừng nói phân công đến đơn vị nào, chắc chắn sẽ có phòng.
Chỉ cần trong lúc cải cách nhà ở, ngoan ngoãn mua nhà để ở, về sau dù có tệ đến mấy cũng không bị giá nhà cao bức đến phát điên.
Tô Tĩnh, người gốc kinh thành như vậy càng không cần lo, kiểu gì chẳng có chính sách giải tỏa và tái định cư, hơn nữa sau này cô ấy được phân nhà, kiểu gì cũng được vài ba căn nhà để thu tiền thuê nhà thôi.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy bất an là vì những lời Quan Tuệ Nga nói buổi sáng.
"Sáu rưỡi rồi, đi nhanh đi nhanh, lễ khai giảng ở sân vận động phía Tây!"
Chuyện này tuyệt đối không được đến muộn, thầy Đái đã nói, thà mới đến chứ không thể đến trễ, các lãnh đạo trường sẽ đến, Khoa Kiến trúc mà đến muộn thì còn ra cái gì!
Hạ Hiểu Lan còn chưa kịp sắp xếp ý nghĩ xong, đã bị Tô Tĩnh đẩy đi.
"Ghế băng, khiêng ghế băng đi, vội vàng như vậy làm gì!"
Dương Vĩnh Hồng hô to.
Sân vận động phía Tây lại không có chỗ ngồi, lễ khai giảng kéo dài ít nhất một hai tiếng, lẽ nào lại bắt tân sinh đứng hết cả sao?
Bây giờ đã không còn là học sinh cấp ba nữa rồi, bắt học sinh đứng hai tiếng thì có ý nghĩa gì, có hơi khắc nghiệt quá.
Thầy Đái dặn các nàng tự chuẩn bị ghế băng, các bạn ở khu ký túc xá đều mang theo ghế xuống, phòng 307 và phòng 305 gặp nhau. Đều là sinh viên Khoa Kiến trúc, đi đi lại lại thì cũng nên chào hỏi, các bạn nữ ở phòng 305 đặc biệt hưng phấn:
"Tí nữa trong lễ khai giảng, Ninh Tuyết phòng chúng tớ sẽ đại diện tân sinh năm nay lên phát biểu! Ninh Tuyết lợi hại quá..."
Tô Tĩnh nhiệt tình gật đầu: "Đúng là lợi hại thật!"
Lữ Yến tuy là người kinh thành, nhưng không học cùng trường cấp ba với Tô Tĩnh, "Các cậu đang nói là Ninh Tuyết ư?!"
Ba người túm tụm vào nói nhỏ với nhau, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt mơ hồ của các bạn khác. Dương Vĩnh Hồng chọc chọc Hạ Hiểu Lan: "Cậu có biết người mà bọn họ nói đến là Ninh Tuyết không? Đúng là lợi hại, bao nhiêu tân sinh, mà cô ta lại đi phát biểu?"
Đừng nhìn mọi người xem chừng có vẻ dễ tính.
Thi đậu vào Thanh Hoa, ai lại kém hơn ai chứ?
Mỗi người đều là học bá, hiển nhiên là đột nhiên có một bạn học cùng khoa, lại ở ngay phòng ký túc xá bên cạnh, sẽ đại diện tân sinh năm nay phát biểu tại lễ khai giảng.
Dương Vĩnh Hồng không phải là người hẹp hòi, cô cũng muốn hỏi một chút xem, dựa vào cái gì mà Ninh Tuyết có thể vượt lên trên mọi người, trở thành đại diện tân sinh?
Đều là người Khoa Kiến trúc, hôm qua thầy Đái cũng không hề nhắc tới, Ninh Tuyết đã được chọn như thế nào, đại diện tân sinh có tiêu chuẩn gì? Trừ ba nữ sinh kinh thành, những người khác đều tò mò muốn biết.
Tô Tĩnh rốt cuộc cũng nhớ đến những bạn cùng phòng, vừa đi vừa nói: "Ninh Tuyết lợi hại lắm, cô ấy là thủ khoa kỳ thi đại học toàn quốc năm nay đấy! Thời cấp ba, năm nào cô ấy cũng là học sinh ba tốt toàn quốc... Các cậu bảo cô ấy thi tốt thế còn vào Khoa Kiến trúc của Thanh Hoa làm gì? Nhà cô ấy vốn là dòng dõi kiến trúc mà!"
Ninh Ngạn Phàm.
Trong đầu Hạ Hiểu Lan chợt nảy ra cái tên này.
Kiến trúc sư đại tài của nước Hoa, vị tiên sinh này sống rất thọ, sau này khi được internet bới lên, toàn bộ thành tựu kiến trúc đều rõ ràng như ban ngày, trên mạng có độ nổi tiếng rất cao.
Nổi tiếng đến mức người qua đường như Hạ Hiểu Lan cũng biết.
Quả nhiên, Tô Tĩnh vừa mới nói một cách tự hào tên Ninh Ngạn Phàm.
Chu Lệ Mẫn há hốc miệng:
"Là cháu gái của Ninh lão? Thảo nào..."
Tô Tĩnh có chút tức giận, "Ninh Tuyết không chỉ vì là cháu gái của đại sư Ninh Ngạn Phàm mà được chọn, gia thế cô ấy cũng uyên thâm, kiến thức nền tảng về kiến trúc sớm đã được củng cố vững chắc, hồi cấp ba cô ấy đã tham gia các cuộc thi thiết kế kiến trúc rồi... Thôi, có nói với các cậu cũng vô ích, chi bằng tí nữa tận mắt thấy phong thái của cô ấy đi!"
Lời này vừa nói ra, ngay cả Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy hứng thú...
Bạn cần đăng nhập để bình luận