Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 372: Lên TV (thêm 14) (length: 8968)

Thật vất vả đưa tiễn toàn bộ phóng viên, Hạ Hiểu Lan xem như xong thành nhiệm vụ Tôn hiệu trưởng giao phó.
Năm nay Nhất Trung huyện An Khánh thi đúng là rất tốt; Hạ Hiểu Lan cũng không phải là nhất chi độc tú, nàng là đóa hoa nở quá rực rỡ, mới đè những người khác xuống mà nổi bật. Lấy Trần Khánh làm ví dụ, vừa biết điểm thi, năm nay điểm số thật là đẹp mắt, 515 điểm, cao hơn điểm chuẩn 21 điểm, thi đại học Đối Ngoại Kinh Mậu có lẽ cần thêm chút may mắn về địa điểm thi, nếu chịu chấp nhận điều động thì vào Sư phạm Bắc Kinh không thành vấn đề.
Hiện tại trường sư phạm cũng không còn được hoan nghênh nữa, số học sinh đăng ký rất ít.
Dù là Sư phạm Bắc Kinh, cũng là nhờ thêm điểm ưu tiên, trong bốn năm đại học, gần như học sinh nào cũng có thể nhận trợ cấp, những điều này đều khuyến khích mọi người đăng ký vào các trường sư phạm. Khác với những trường đại học khác, muốn có trợ cấp hàng tháng thì thành tích ở trường phải đạt tiêu chuẩn.
Có người thi tốt, cũng có người thi không tốt.
Thi rớt chắc chắn đau khổ, nhưng thi đại học không phải là thứ dựa vào lòng thương cảm là có thể thay đổi được kết quả, đây không phải là trò chơi, mà là đao thật súng thật chém giết.
Hạ Hiểu Lan cũng không rảnh cùng Trần Khánh nói quá nhiều, nhiệm vụ phỏng vấn đã hoàn thành, nàng kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Tôn hiệu trưởng muốn dùng xe chở nàng diễu phố cho bõ hư vinh, nghĩ đến việc mình phải đứng phía sau xe, trước ngực đeo một bông hoa lụa đỏ rực... Người kiên cường như Hạ tổng, vẫn là cả người nổi da gà.
Không thèm nhìn ánh mắt thất vọng của Tôn hiệu trưởng, Hạ Hiểu Lan đã sớm đặt bàn ở quán cơm quốc doanh An Khánh, muốn mời tất cả các thầy cô của môn Nhiệm ăn một bữa "tiệc tạ ơn thầy", đương nhiên còn có các bạn học của ba lớp, sau khi thi đại học xong, mọi người cũng sắp mỗi người một phương.
"Ăn một bữa ở nhà ăn là được rồi, cũng đâu cần con phải bỏ tiền, đi ăn quán cơm quốc doanh làm gì?"
Tôn hiệu trưởng muốn Hạ Hiểu Lan tiết kiệm tiền, cả thầy cô và học sinh, mấy chục người lận, mà chạy ra quán cơm quốc doanh ăn một bữa, tính sơ sơ cũng mất cả trăm hai trăm tệ chứ ít gì, có số tiền đó làm gì chẳng được, mà lên đại học còn cần phải tiêu tiền nữa. Nhưng mà thi nhất toàn tỉnh, tỉnh Sở giáo dục hẳn là sẽ khen thưởng, rồi tới Phụng Hiền thị với huyện An Khánh, từng cấp từng cấp, đều sẽ có biểu thị. Cộng tiền lại chắc cũng không ít, năm đầu lên kinh thành học sẽ không phải lo lắng, nếu như các đơn vị hào phóng chút thì bốn năm đại học có thể cũng đủ luôn.
Dù nghèo cũng không thể để giáo dục nghèo, một học sinh nếu thi được thủ khoa toàn tỉnh mà vẫn thất học thì chắc chắn là lỗi của những người làm công tác giáo dục.
Hạ Hiểu Lan biết Tôn hiệu trưởng vẫn nhìn mình bằng con mắt cũ, đều tại vì cái hình tượng nghèo khó của nàng đã ăn sâu vào lòng người rồi.
Khi mới vào tiết học, nàng cũng không phải hoàn toàn là lừa người, lúc đó mới bắt đầu làm cái nghề buôn đầu cơ, quả thật rất nghèo. Nhưng từ tháng 10 năm trước đến tháng 7 năm nay, là khoảng thời gian buôn bán của Hạ Hiểu Lan phát triển nhanh chóng, Hạ Hiểu Lan giờ đã dư dả rồi.
Thật ra, về tình hình kinh tế của nàng, những chỗ biểu hiện ra bên ngoài không hợp lý không ít, nhưng Tôn hiệu trưởng bọn họ không hề đi nghi ngờ, theo bản năng mà bỏ qua.
Hạ Hiểu Lan đặc biệt trang trọng giải thích: "Hiệu trưởng, con thật sự có tiền mà, ngài quên vì sao con tự học ở nhà hay sao, là để tự làm ăn đó, may mà làm ăn cũng tạm được, không những kiếm đủ học phí, mà còn mời khách ăn một bữa cũng được ạ."
Không nói thêm lời nào, Hạ Hiểu Lan đưa mọi người đến quán cơm quốc doanh.
Nơi này, lần đầu tiên nàng tới ăn cơm, là để cảm ơn Chu Thành và Khang Vĩ. Tay nghề của đầu bếp Chu ở quán cơm làm cho Hạ Hiểu Lan ký ức hãy còn mới mẻ, vẫn luôn mong muốn lại tới ăn món cá trắm xanh do đầu bếp Chu làm. Quán ăn của bà Hoàng cũng có thể mời khách, nhưng để nói về tiệc tạ ơn thầy thì không được trang trọng lắm, buổi sáng Hạ Hiểu Lan vừa đến An Khánh, đã nhờ Lý Đống Lương giúp đến quán cơm sắp xếp rồi.
Vốn dĩ định ăn trưa, không ngờ bị phỏng vấn chậm trễ mất một hồi lâu, đến quán cơm đã gần hai giờ.
Tay nghề đầu bếp Chu khỏi phải nói, nhìn thấy người tới mới bắt đầu làm cá, từ kho chứa nước vớt lên mấy con cá trắm xanh to, con nào con nấy đều hơn 15 cân. Ngoài cá còn có móng giò, thịt kho tàu, đối với những thầy giáo thanh đạm bấy lâu nay, đều là món ăn toàn đồ cứng.
Đương nhiên, học sinh còn nghèo hơn thầy nhiều.
"Hạ Hiểu Lan, con quá có ý tứ!"
"Hào phóng, sảng khoái!"
Chỉ chờ Hạ Hiểu Lan nâng ly kính mọi người một vòng, nói lời cảm ơn vài câu, cả thầy và trò đều buông tay áo ra, mở bụng ăn uống thả ga.
Hạ Hiểu Lan uống nhiều rượu, cả những nữ sinh vốn không biết uống rượu thẹn thùng cũng phá lệ, bữa cơm ăn tới cuối cùng, còn có bạn nữ ôm Hạ Hiểu Lan khóc đâu... Nói thật, nàng cũng không biết mình lại được hoan nghênh đến thế, các bạn nam thì nói luyến tiếc nàng, Hạ Hiểu Lan chỉ có thể cho Chu Thành vào lòng, các bạn nữ nói luyến tiếc nàng, Hạ Hiểu Lan chỉ hứa với mọi người sẽ viết thư cho nhau, không cần đoạn liên lạc.
Tôn hiệu trưởng còn nâng ly với Lưu Phân, nói là bà đã nuôi dưỡng được một đứa con gái ưu tú.
Lưu Phân ban đầu còn sợ, sau lại nghĩ tới thành tích của con gái Hạ Hiểu Lan, tuy rằng không nhận ra mình bỏ ra bao nhiêu sức, hôm nay cũng rất vui nha, đáng để uống một ly!
...
Đài truyền hình tỉnh động tác nhanh nhất.
Buổi sáng vừa có điểm, đến buổi tối, video phỏng vấn trạng nguyên toàn tỉnh năm nay đã được cắt nối biên tập xong xuôi. Về việc có phát đoạn video này hay không, đài tỉnh còn thảo luận một phen. Hạ Hiểu Lan khác hẳn với những trạng nguyên thi đại học trước đây, phát ra có thể sẽ có ảnh hưởng không tốt không?
Cuối cùng có một vị lãnh đạo quyết định:
"Ai nói trạng nguyên toàn tỉnh thì phải mặt mày ủ dột, tôi thấy trạng nguyên toàn tỉnh năm nay rất là thanh xuân tươi tắn đó chứ. Học tập đâu phải là một việc đau khổ, nên tìm những tấm gương tích cực như vậy, học tập cũng có thể rất vui vẻ, rất tràn đầy sức sống!"
Vậy thì phát thôi.
Sau khi phát bản tin thời sự, đến phỏng vấn Hạ Hiểu Lan.
Xem thời sự có thể nắm được tình hình các nơi trong nước, các cán bộ quốc gia chắc chắn đều xem thời sự, trong đó có cả chú Thiệu Quang Vinh của Thiệu Lập Dân.
Chỉ cần công việc không gấp, hắn sẽ xem thời sự đúng giờ. Hôm nay thời sự vừa hết, hắn còn chưa kịp tắt TV, thì liền đến đoạn phỏng vấn trạng nguyên của tỉnh. Khi hình ảnh gương mặt tươi tắn xinh đẹp của Hạ Hiểu Lan hiện lên, Thiệu Lập Dân ngẩn cả người.
Chắc chắn sẽ phải giới thiệu về trạng nguyên toàn tỉnh, trường Nhất Trung huyện An Khánh thành phố Phụng Hiền, trùng tên trùng họ, chẳng lẽ đây là đối tượng của Chu Thành?
Đối tượng của Chu Thành là dân kinh doanh cá thể mà, sao lại biến thành trạng nguyên thi đại học!
Nếu nói là trùng tên trùng họ, Thiệu Lập Dân cũng thấy không giống.
Cùng một huyện, làm sao có thể có hai cô gái trẻ tuổi gần nhau, mà lại còn trùng tên trùng họ, ngoại hình lại xuất sắc như vậy, trách sao làm Chu Thành mê muội. Không, đâu chỉ là ngoại hình xuất sắc, trạng nguyên toàn tỉnh đâu phải dễ lấy, đầu óc cũng không thể kém mặt mũi. Cô gái như thế này, nếu như là đối tượng của Thiệu Quang Vinh, Thiệu Lập Dân sẽ giơ hai tay hai chân tán thành!
Chỉ là không biết nhà họ Chu sẽ nghĩ như thế nào?
Nhà họ Trác.
Trác Na đang hâm sữa trong bếp, nghe mẹ cô ở phòng khách nói năm nay trạng nguyên tỉnh sao lại trông xinh xắn thế, Trác Na tò mò vừa xem, sữa trong miệng lập tức phun hết ra bàn.
"Đây... Nàng, nàng..."
Nàng là Hạ Hiểu Lan mà!
Năm nay trạng nguyên đại học, tổng điểm 616 điểm? !
Trác Na có chút tủi thân, tên lừa đảo, còn nói mình 584 cổ phần! Tên lừa đảo, còn nói mình là dân kinh doanh cá thể!
...
Kinh thành, tám giờ tối, điện thoại nhà Chu gia reo lên.
Chu Quốc Bân nghe điện thoại, lại là tiếng của con trai Chu Thành, vừa kêu ba một tiếng, Chu Thành liền bắt đầu cười ngây ngô.
Chu Quốc Bân thề, từ khi Chu Thành 8 tuổi về sau, hắn chưa từng nghe thấy loại tiếng cười này, Chu Thành là tên lưu manh, là người trẻ tuổi nhưng giỏi giao thiệp, ở trước mặt mỗi người có một bộ mặt khác nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không cười ngây ngô như vậy.
"Chu Thành!"
"Ba, thật x-i-n l-ỗ-i, tại con thấy vui quá."
Chu Quốc Bân chờ một hồi lâu, cũng không biết rốt cuộc Chu Thành đang vui cái gì. Hắn cúp điện thoại, cảm thấy có lẽ phải cho Chu Thành đi khám bác sĩ tâm lý? Sau này Quan Tuệ Nga nói thầm hai câu, "Hôm nay có phải thi đại học có kết quả rồi không?"
Cái cô nàng củ khoai tây tỉnh Dự Nam kia, chẳng phải cũng tham gia thi đại học năm nay sao? Hơn phân nửa là thi không tốt rồi; nếu không Chu Thành đã sớm về khoe rồi.
Chu Quốc Bân hiểu ra, thì ra là vậy. Nhưng tính tình của vợ hắn đúng là mười năm như một, nói không đồng ý cô gái tỉnh Dự Nam với đối tượng của Chu Thành, thế mà lại quan tâm đến kết quả thi của người ta làm gì? Đương nhiên, lời này Chu Quốc Bân không dám nói ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận