Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 740: Đối phòng ở hứng thú càng lớn (length: 7905)

Vương đạo tiếc nuối không thôi.
Vừa rồi thật sự là đầu óc bốc hỏa, hắn vừa thấy Hạ Hiểu Lan liền cảm thấy cô nương này hẳn là đi đóng phim, gương mặt xinh đẹp như vậy mà không lên màn ảnh chẳng phải là có lỗi với khán giả. Hiện tại Vương Lâm Thụ từ từ tỉnh táo lại, thật ra thì « Hồng Lâu Mộng » năm ngoái tháng 2 đã thử quay, đến tháng 9 chính thức khởi quay, diễn viên vai Tình Văn cũng đã định rồi, đại quan viên ở kinh thành còn đang tu sửa, đoàn phim lại phải lặn lội khắp cả nước mượn cảnh quay phim, sao hắn có thể nói đổi vai là đổi?
Hơn nữa, Hạ Hiểu Lan là sinh viên hệ Kiến Trúc của đại học Hoa Thanh, Vương Lâm Thụ có thể mượn được sinh viên từ Trung Hí và Kinh Ảnh, nhưng ở đại học Hoa Thanh thì hắn không có đủ bản lĩnh đó.
Hắn mà đi nói với khoa Kiến Trúc của đại học Hoa Thanh là cho mượn một sinh viên đi đóng phim thì chắc chắn sẽ bị người ta nhổ nước bọt vào mặt.
Bản thân sinh viên có ý nguyện chủ quan mãnh liệt cũng không được, trường học không thể mở miệng được.
Vương Lâm Thụ vỗ đầu, bây giờ đang là nghỉ đông mà, kéo đi quay vài cảnh thì trường học cũng đâu có quản!
Vương đạo vừa nói ra đề nghị này, Hạ Hiểu Lan cũng cảm nhận được thành ý của Vương đạo, nhưng đóng phim nàng thật sự không có hứng thú, trước khi về kinh thành phải xử lý công việc vặt của hai cửa hàng Luna và Hạ Hiểu Lan, sao có thể đi theo đoàn phim tới nơi khác được?
"Vương đạo, thật sự có lỗi với ngài..."
"Lâm Thụ đồng chí, đâu phải ai cũng muốn làm công tác văn nghệ đâu, anh không cần miễn cưỡng Hạ đồng học."
Thôi chủ biên nhận thấy người của hệ Kiến Trúc đoạt mất công việc trong ngành may mặc nhưng Hạ Hiểu Lan hiển nhiên không có ý định giành bát cơm của ngành biểu diễn, ép buộc quá không ngọt, người trên đời có đủ loại khác nhau, đâu phải ai vừa nghe đến quay TV, còn là loại tứ đại danh tác « Hồng Lâu Mộng » này liền hưng phấn ngất trời —— dù là ở xã hội với phong tục cực kỳ văn nghệ của năm 85, xuất hiện một cô nương có khí chất văn nghệ mà bản thân lại rất bất văn nghệ thì Thôi chủ biên cũng thấy rất hiếm thấy.
Có Thôi chủ biên hòa giải, Vương đạo liền không tiện dây dưa nữa.
Nghĩ đến việc Hạ Hiểu Lan là người của hệ Kiến Trúc, Vương đạo lại nói mấy câu khách khí: "Đợi đoàn phim quay về kinh thành thì em rảnh có thể đến đại quan viên xem, nó cũng liên quan đến chuyên ngành của em, chắc là em sẽ có hứng thú."
Vương đạo nói đại quan viên ở kinh thành được cải tạo lại từ nhà cũ, có rất nhiều cao thủ trong giới Hồng học và kiến trúc cổ tham gia cải tạo, Hạ Hiểu Lan lại rất hứng thú, giọng nói lập tức trở nên chân thành:
"Cảm ơn Vương đạo, tôi nhất định sẽ đến tham quan!"
Lòng Hạ Hiểu Lan ngứa ngáy, hiện tại đại quan viên còn đang tu sửa sao? Nếu sửa xong thì nàng ngược lại sẽ không có hứng thú, đang trong quá trình tu sửa thì có thể chạy tới xem, xem các chuyên gia cải tạo phục chế nhà cũ như thế nào, nàng có thể tham khảo vào Tứ Hợp Viện Thập Sát Hải của mình.
Vương đạo coi như là đã hết hy vọng, cảm giác nàng không hứng thú, nghe giọng của Hạ Hiểu Lan là có thể đoán được, nàng rõ ràng có hứng thú với kiến trúc đại quan viên hơn là quay phim trong đại quan viên.
Sau nhạc đệm nhỏ của Vương đạo, cuộc gặp mặt nói chuyện với Thôi chủ biên vẫn diễn ra rất thuận lợi, Hạ Hiểu Lan cùng Thôi chủ biên nói về phương pháp viết quảng cáo mềm, liền cùng Trần Tích Lương cùng nhau cáo từ.
Nhìn hai người rời đi, Vương Lâm Thụ vẫn còn lưu luyến:
"Lão Thôi, đây chẳng phải là gương mặt trời sinh để lên màn hình sao, vì sao lại muốn đi học kiến trúc?"
Là thức đêm vẽ vời hay là đi xây dựng ngoài trời nắng gió? Dù lựa chọn nào thì đều không giống với các cô nàng yểu điệu nha.
Thôi chủ biên thong thả nói:
"Có thể là do...người ta thành tích tốt? Lâm Thụ đồng chí, anh tỉnh lại đi, anh xem đại học Hoa Thanh có ai đi đóng phim sao?"
« Hồng Lâu Mộng » tuyển diễn viên trên toàn quốc, thư tự tiến cử nhiều đến nỗi phải dùng bao tải để đựng, trong nhiều thư như vậy, cũng không thấy có sinh viên đại học Hoa Thanh hay Kinh Đại nào muốn thử vai cả.
Thôi chủ biên nói lời thật, Vương đạo bị đả kích, tâm tình lập tức không vui.
...
Rời khỏi nhà Thôi chủ biên, Trần Tích Lương vẫn còn có chút thất thần.
Trần Tích Lương là một người rất mâu thuẫn, nói hắn là thương nhân thuần túy thì hắn thật ra vẫn có giấc mộng của một nhà thiết kế, là người có tế bào văn nghệ. Ông chủ Trần sưu tầm tạp chí thời thượng, đương nhiên cũng đã xem qua tứ đại danh tác, nếu vừa rồi Vương Lâm Thụ mà gọi hắn đi thử vai, cho dù diễn tiểu tư bên cạnh nam chính Bảo Ngọc thôi thì Trần Tích Lương cũng vui vẻ muốn đi thử một lần đấy.
Việc này không liên quan đến thù lao, thuần túy là do tâm hồn văn nghệ đang nổi dậy mà thôi.
Đáng tiếc hắn lớn tuổi rồi, đâu phải là loại người mà Vương đạo vừa nhìn đã để lại ấn tượng sâu sắc.
"Hạ tỷ, chị thật là bình tĩnh."
Hạ Hiểu Lan trừng mắt liếc hắn một cái, "Nếu chị đi đóng phim thì công tác khai trương liền mình em phải chạy vạy đó! Đúng rồi, nhân viên cửa hàng bên Dương Thành đã tìm được chưa, nhanh chóng gọi người đến kinh thành, trước khi khai trương nhất định phải huấn luyện chứ."
Công việc này đáng lẽ phải hoàn thành vào năm trước rồi, vì tai nạn xe cộ nên kế hoạch công tác của Hạ Hiểu Lan mới bị thay đổi.
Hạ Hiểu Lan không tính là cuồng công việc, nhưng loại chuyện kế hoạch bị lùi lại thế này thì nàng cũng rất tức giận.
"Tìm được rồi, tổng cộng 3 người, các cô ấy đều đã lên tàu hỏa, ngày mai là có thể tới rồi."
Đây là nhân viên cửa hàng bên Dương Thành, ở kinh thành cũng phải nhận người, ngoài Luna và còn có chi nhánh hai cửa hàng Lam Phượng Hoàng ở kinh thành, cộng lại ít nhất cũng phải 10 nhân viên cửa hàng, Hạ Hiểu Lan chuẩn bị tiện thể sắp xếp đám dê này luôn.
Nếu như các nữ đồng chí đến từ Dương Thành đang trên tàu hỏa tới, thì Hạ Hiểu Lan cũng muốn hỏi Giám đốc Ngũ xem đã tìm đủ nhân viên cửa hàng nữ giúp nàng ở kinh thành chưa.
Với loại chuyện bận bịu như thế này, Ngũ giám đốc không cần đến quốc trái khoán cũng bằng lòng giúp.
Tìm phòng là thuận tiện cho Hạ Hiểu Lan, giúp Hạ Hiểu Lan nhận người thì Ngũ giám đốc lại có thể lấy đó làm ân tình.
Công việc khó tìm như vậy, ngay cả thân thích bạn bè của Ngũ giám đốc cũng không phải ai cũng có thể sắp xếp công việc cho con cháu trong nhà, đơn vị không tuyển người thì có tuyển cũng phải có bằng cấp hoặc thi tuyển. Không xin được việc thì chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà, nếu nói đi bán hàng mở quán thì người địa phương ở kinh thành không phải ai cũng chịu được.
Bán hàng ngoài chợ thì mất mặt, đến cửa hàng quần áo của Hạ Hiểu Lan đi làm thì lại không mất mặt? Vì Lam Phượng Hoàng vẫn có thể coi là kinh doanh cá thể, còn Luna thì đã thành lập công ty, làm nhân viên bán hàng quần áo cũng là làm việc ở đơn vị tư nhân!
Lại nói môi trường làm việc rất tốt, mặt tiền cửa hàng là do Ngũ giám đốc tìm, ông ta đi làm ngang qua còn nhìn tình hình trang trí, người bình thường mở tiệm thì chỉ quét vôi tường, thay cái đèn là xong, còn ba cửa tiệm của Hạ Hiểu Lan thì đã ném vào đó mấy vạn bạc, đương nhiên là có đẳng cấp hơn hẳn.
Không cần quá phiền phức, Ngũ giám đốc đã tìm đủ cho Hạ Hiểu Lan 7 cô nàng nhỏ nhắn dáng người cân đối, không xấu xí. Đâu phải chỗ nào cũng có cô nàng thanh tú xinh đẹp tự nhiên, mà loại nào mà hơi kém sắc thì Ngũ giám đốc đã trực tiếp loại hết… Chỉ tuyển được 7 vị trí làm việc, họ hàng bạn bè còn muốn đến nhà Ngũ giám đốc để gửi đồ cơ mà!
Vốn nói là năm ngoái liền phải có một cái gì đó gọi là "Huấn luyện" và nói là sẽ đi Thương Đô, mấy cô nàng trẻ tuổi này đều đồng ý hết.
Nhưng cứ chờ đến tết xong vẫn không có động tĩnh gì, các cô ấy đều sốt ruột, sợ cơ hội mất việc. May là mùng 6 Tết, Ngũ giám đốc mới nói cho các cô ấy chuẩn bị, mùng 7 tháng Giêng thì đi huấn luyện.
"Nam La Cổ Hẻm, cứ theo địa chỉ này mà đi, ta không dẫn các ngươi đi đâu, đi đứng cho đừng có mất mặt, đều phải học cho đàng hoàng đấy. Nếu như bị loại thì đừng có đến trước mặt ta mà khóc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận