Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 975: Đều là đồ đệ hiếu kính ngài (length: 7974)

Đạt được người làm thầy.
Tôn sư trọng đạo là truyền thống của nước Hoa.
Việc dập đầu dâng trà này nhất định phải trải qua, Hạ Hiểu Lan cũng không cảm thấy đó là vũ nhục.
Coi như là chúc Tết cho người lớn tuổi vậy.
Nàng vô cùng vui vẻ quỳ xuống dập đầu, đem chén trà trên bàn nâng đến trước mặt Mao Khang Sơn, không hề chần chừ một chút nào.
Hạ Hiểu Lan dập đầu ba cái, Mao Khang Sơn liền uống ba ngụm.
"Được rồi, mau đứng dậy đi!"
"Vâng, cám ơn sư phụ thông cảm!"
Hạ Hiểu Lan đứng lên, vẫy tay với Cát Kiếm, "Cát Kiếm, sau này đây chính là thầy ta, thầy Mao, có chuyện gì thầy phân phó, ngươi cứ coi như ý của ta, nhất định phải làm xong cho thầy Mao!"
"Vâng, thưa cô Hạ. Thầy Mao, có chuyện gì ngài cứ phân phó một tiếng."
Cát Kiếm không nói nhiều, quy củ đầy đủ.
Trong lòng hắn kỳ thật đều biết, cô Hạ muốn mở công ty mới xây phòng bán, mình và sư huynh Lý Đống Lương hơn phân nửa là phải tách ra, Lý Đống Lương đi theo Lưu Dũng, hắn vẫn đi theo Hạ Hiểu Lan.
Cát Kiếm cũng không có ý kiến, dù sao ban đầu hắn chính là đi theo cô Hạ.
Cô Hạ dạy hắn cùng sư huynh làm việc, sau đó tạm thời để hắn ở Viễn Huy mà thôi. Cát Kiếm không có ý kiến về việc đi theo Lưu Dũng, Lưu Dũng rất coi trọng hắn và Lý Đống Lương, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn muốn cùng Hạ Hiểu Lan.
Công ty mới của cô Hạ có thể làm tốt hay không, trước mắt người gầy gò đen đủi Mao Khang Sơn này là mấu chốt.
Hạ Hiểu Lan đã nói, nếu muốn có được, thì phải trả giá trước. Không thể quá tính toán, trông chờ việc có được trước rồi trả giá sau, thứ tự đảo lộn thì công việc xảy ra tình trạng tốn gấp đôi sức lực mà lại không có hiệu quả. Muốn lấy lòng Mao Khang Sơn, Cát Kiếm cũng không thể từ chối.
Chỉ riêng việc Hạ Hiểu Lan đến một lát thôi, Mao Khang Sơn đã thấy kinh ngạc hơn so với cả một năm trời.
Căn phòng vốn vắng vẻ, nay lại có thêm hai người, một người thì ít nói trầm mặc là Cát Kiếm, líu ríu chỉ có mỗi Hạ Hiểu Lan.
Nàng vừa đến, tựa như một con chim sơn ca được thả trong phòng của Mao Khang Sơn.
Nói chuyện dễ nghe, giọng lại ngọt, dù biết nàng đang nịnh nọt, nhưng không chịu nổi sự nịnh nọt vừa đúng của nàng, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Mao Khang Sơn nhìn một đống đồ vật của khách trong phòng, nhiều đến mức khiến hắn không được tự nhiên.
"Lễ bái sư quý ở tấm lòng chứ không phải nhiều, con mua những thứ lộn xộn này làm gì?"
Hạ Hiểu Lan lấy từ trong ba lô ra một tấm thiệp mời màu đỏ lớn.
"Thầy tự xem đi ạ."
Mao Khang Sơn không ngờ nàng lại làm những thứ rườm rà này.
Có cái gì không chịu nổi thì hắn cũng đã muốn nhờ Hạ Hiểu Lan giúp rồi.
Mao Khang Sơn mở tấm thiệp mời ra:
"Lê Nghiêm Châu một thùng, khoai lang cát Tiêu Sơn một thùng, giăm bông ba cân, tôm tươi năm cân, thịt hun khói năm cân, nấm đầu khỉ hai cân, nấm mối hai cân, mộc nhĩ hai cân, táo đỏ năm cân, sữa ong chúa hai cân, mật ong năm cân... Đặc biệt cung cấp rượu Mao Đài Kiềm Tỉnh một thùng, thuốc lá Trung Hoa đặc cung mười cây."
Thảo nào phải ba người cùng nhau động tay mới có thể mang lên đây được.
Tính đi tính lại cũng phải có một hai trăm cân đồ.
Càng đọc về sau, Mao Khang Sơn càng nghiến răng nghiến lợi.
"Con đem cả tiệm tạp hóa dọn đến đây à!"
Mấy thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?
Có thứ đắt, có thứ rẻ.
Cụ thể đáng giá bao nhiêu tiền thì khó nói, chỉ riêng một thùng Mao Đài với mười cây thuốc lá Trung Hoa, không phải người bình thường có thể làm được.
Trong căn bếp nhỏ, Tống Đại Nương đã làm xong thức ăn, không dám mang ra ngoài. Mao Khang Sơn keo kiệt hiếm khi hào phóng một lần, cắt hai cân thịt mua một con cá, Tống Đại Nương ngược lại vừa nhìn đã thích Hạ Hiểu Lan, người thì xinh xắn mà miệng thì ngọt, ai mà không thích cho được.
Chỉ là Mao Khang Sơn vừa đọc xong danh mục quà tặng, thì Tống Đại Nương trong bếp đã thấy mí mắt giật giật rồi.
Cái này tốn bao nhiêu tiền vậy?
Đưa lễ trọng thế này, lão Mao nhận người đồ đệ như vậy, người ngoài sẽ nghị luận ra sao?
Cái gì hai cân thịt một con cá, dùng để chiêu đãi Hạ Hiểu Lan, đúng là trò cười của kẻ keo kiệt.
Trong phòng khách, Hạ Hiểu Lan vẫn cười hề hề, "Con cũng mới bái sư, không biết thầy và sư nương thích ăn gì, nên con mua chút ít, thầy xem có gì hợp khẩu vị thì lại bảo con nhé."
Quà nhiều thì người ta chẳng trách.
Tay không thể đánh người mặt cười.
Mao Khang Sơn tính khí như pháo nổ, vậy mà trước mặt Hạ Hiểu Lan da mặt dày này, lại không phát tác ra được chút nào.
Hạ Hiểu Lan đã nói đến nước này rồi, có nịnh nọt buồn nôn hơn nữa thì cũng không dễ gì tìm thấy.
Ngay cả Mao Quốc Thắng ở lầu ba, cũng chưa từng nói chuyện với Mao Khang Sơn như vậy!
Đương nhiên, Mao Quốc Thắng là có điều kiện kinh tế dựa vào đồng lương chết, nên không thể so với Hạ Hiểu Lan được.
Nghe nói vợ chồng Mao Quốc Thắng, ngày nào cũng ăn mỳ trắng nấu nước, cũng không nói với cha mẹ gửi chút trứng thịt sữa hay gì đó dinh dưỡng.
Mao Khang Sơn nhất thời không biết phải nói sao cho phải, trong căn bếp nhỏ, Tống Đại Nương đã đỏ hoe cả mắt.
Không biết ai có phúc khí nuôi được một cô con gái như Hạ Hiểu Lan.
Tống Đại Nương bưng thức ăn ra:
"Cơm ăn được rồi Tiểu Hạ à, con đừng chê bữa cơm đạm bạc."
Hạ Hiểu Lan trợn to mắt, "Có cả cá cả thịt, sao lại gọi là đạm bạc được ạ, sư nương có mệt không vậy? Một lát ăn xong con giúp sư nương rửa chén, vốn muốn giúp sư nương nấu cơm nhưng con nấu ăn đặc biệt khó nuốt, thật sự không dám làm mất mặt."
Con bé lanh lợi, đôi tay kia nhìn cũng không giống là hay rửa chén.
Chỉ sợ ở nhà còn không đụng đến nước lạnh đi?
Tống Đại Nương chỉ coi Hạ Hiểu Lan đang nói đùa, có làm hay không thì là chuyện khác, nghe lời nói thì thật là mát lòng mát dạ.
Hạ Hiểu Lan giúp mang thức ăn lên, Tống Đại Nương làm thịt kho tàu và cá sốt chua ngọt, còn xào hai đĩa rau, thêm một đĩa nộm rong biển.
Thực ra thì cũng rất phong phú, Hạ Hiểu Lan cũng không phải bữa nào cũng có thịt cá, cơm suất ở căng tin mấy đồng một món, nàng vẫn ăn được như thường. Mà Tống Đại Nương tay nghề cũng không tệ, Hạ Hiểu Lan khen ngon liên tục, làm Tống Đại Nương nở mày nở mặt.
Không khí tốt đến mức Mao Khang Sơn cũng không khỏi nghiêm mặt lại.
Hắn muốn uống chút rượu, Hạ Hiểu Lan liền đẩy chỗ rượu nhạt nhà hắn sang một bên, trực tiếp lấy ra một chai Mao Đài từ trong rương.
"Sau này thầy cứ uống loại này, cùng họ với thầy, thật có nhiều duyên phận! Những thứ khác không nói, rượu thầy uống ngon, thuốc cũng hút tốt, coi như là tấm lòng hiếu kính của người đồ đệ này với thầy ạ!"
Rượu Mao Đài năm 85, chất lượng vẫn rất ổn định.
Chỉ là khó mua, giá cả đối với Hạ Hiểu Lan mà nói thì cũng không đắt. Nàng còn định tích trữ một lô, sau này lấy ra chiêu đãi khách quý, vậy chẳng phải là Mao Đài đặc cung 30 năm sao, oai hết cỡ không?
Hôm nay Hạ Hiểu Lan mặc dù bái sư thành công, nhưng trong lòng lại không được vui vẻ cho lắm.
Chỉ cảm thấy tỉnh Kiến Viện rất không biết cách làm việc, không cho Mao Khang Sơn những đãi ngộ mà ông đáng được nhận. Bái sư thành công rồi thì Hạ Hiểu Lan càng bao che cho khuyết điểm của sư phụ, dù sao Mao Khang Sơn cũng là sư phụ của nàng, về sau sẽ không thể ăn nói bừa bãi được. Trình độ của sư phụ nàng lại không kém Ninh Ngạn Phàm, Ninh Ngạn Phàm có thể hưởng thụ cuộc sống, sư phụ của nàng cũng nên hưởng thụ như vậy mới đúng chứ!
Tống Đại Nương nghe thấy mà tai nóng bừng, "Tiểu Hạ, có tiền cũng không phải tiêu xài như vậy chứ, chúng ta đều già rồi, đâu dùng đến những thứ tốt thế này."
"Vất vả cả một đời, cống hiến cho đất nước cả đời, sao lại không thể hưởng thụ chứ? Sư nương, trong lòng con hiểu rõ, chút đồ này còn chưa đáng kể."
Hạ Hiểu Lan cười tủm tỉm, Mao Khang Sơn thật ra trong lòng cũng thấy thoải mái.
Ai mà chẳng thích được người ta nâng lên?
Huống chi người nâng hắn lại chính là đồ đệ mà hắn coi trọng.
Mục đích của Hạ Hiểu Lan rất rõ ràng, bái sư là một chuyện, muốn nhờ ông giúp cô có được tư chất của công ty. Mao Khang Sơn dẫu có đắc tội hết một nửa số người trong giới thì không phải vẫn còn một nửa còn lại không bị đắc tội hay sao?
Hắn đang định mở miệng nói chuyện này với Hạ Hiểu Lan, thì có người lén lút nhìn vào trong từ bên ngoài cửa sổ.
Cát Kiếm đột ngột đặt bát đũa xuống đứng lên, "Ai đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận