Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 657: Chi nhánh kế hoạch (length: 8132)

Bất kể là công việc kinh doanh nào phát triển tốt, đều muốn tiến tới một bước mở rộng.
Tính toán kỹ lưỡng, 'An Gia vật liệu xây dựng' mới khai trương 4 tháng, tiềm năng tiêu thụ của nó vẫn còn rất lớn. Ngay cả khi hiện tại vật liệu xây dựng cao cấp không thịnh hành, sang năm đem doanh số bán hàng của cửa hàng vật liệu xây dựng đạt được 200 vạn trở lên, Hạ Hiểu Lan cùng Bạch Trân Châu, Khang Vĩ hai người đều có lòng tin.
Doanh số 200 vạn vật liệu xây dựng, so với tốc độ phát triển của Bằng Thành thì căn bản không tính là gì.
Một năm Bằng Thành dùng vật liệu xây dựng, sao chỉ 2000 vạn, sao chỉ hai ức!
Thị trường này thực sự quá lớn, rất nhiều công trình đều là giao dịch công với công, trực tiếp mua vật liệu xây dựng từ nhà máy. Mấy người Hạ Hiểu Lan làm là kiếm chút lợi từ những kẽ hở của các ông lớn.
Chính là phần lợi nhuận từ kẽ hở, cũng tuyệt đối không dừng ở 200 vạn!
Cửa hàng ở chợ hàng tiêu dùng nhỏ Nhân Dân Kiều làm ăn tốt, nhưng vị trí của nó cố định, không phải ai cũng có thể theo danh tiếng tìm đến. Bạch Trân Châu muốn mở thêm chi nhánh cũng không có gì lạ, thấy tiền ngay trước mắt, sao không nhặt?
Hạ Hiểu Lan không phản đối, nhưng chi nhánh mở ở đâu thì cần phải cân nhắc.
"Cùng mấy cổ đông thương lượng đã, chuyện này về cơ bản ta không có ý kiến, chị Bạch tìm người vẽ bản đồ rất hữu ích."
Bản đồ được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại rất tỉ mỉ, chân thực. Nhìn tấm bản đồ đặc khu "Mới nhất và đầy đủ nhất" này, Hạ Hiểu Lan so sánh với ấn tượng của mình về đặc khu, rất nhiều ký ức đều ùa về.
Thị trường vật liệu xây dựng ở Bằng Thành trải qua bốn thời kỳ.
Thời kỳ thứ nhất chính là lúc này, giữa những năm 80, có những quán nhỏ bên đường, cung cấp các mặt hàng đơn giản như vật liệu xây dựng, ngũ kim.
Thời kỳ thứ hai là các quầy hàng vật liệu xây dựng tập trung di chuyển đến những khu như Bát Quái Lĩnh và Tây Bối Tứ Lộ, tạo thành thị trường vật liệu xây dựng bằng hình thức thuê quầy hàng rời rạc.
Thời kỳ thứ ba là khi nhà ở, quản gia trang, nội thất và vật liệu xây dựng kết hợp lại với nhau, trở thành một thị trường tổng hợp về nhà ở. Ở trong chợ tổng hợp này, vừa có thể tìm thấy cửa hàng chuyên bán vật liệu xây dựng, lại có khu vực trưng bày sản phẩm của doanh nghiệp, người mua có thể thực hiện mua sắm một cửa.
Thời kỳ thứ tư là khi các siêu thị vật liệu xây dựng nước ngoài du nhập vào, mang đến một hình thức kinh doanh mới.
Không phải là ai đánh bại ai, mô hình của nước ngoài cần được điều chỉnh thì mới có thể thích ứng với thị trường Hoa Quốc.
Nhưng bất kể là thị trường tổng hợp nhà ở, hay là siêu thị vật liệu xây dựng, theo trí nhớ của Hạ Hiểu Lan thì đều là chuyện của 10 năm sau. Việc mà nàng muốn làm bây giờ là vượt qua 10 năm đó, bỏ qua hai thời kỳ quán nhỏ bên đường và quầy hàng rời rạc, đi thẳng đến giai đoạn 3 và 4.
Duy chỉ có việc xây dựng một đại trung tâm vật liệu xây dựng thì mấy cổ đông đều không có nhiều vốn như vậy, năm 85 ở Bằng Thành cũng không tìm được địa điểm kinh doanh thích hợp, trừ phi tự xây! Nhưng tự xây, một cái trung tâm vật liệu xây dựng lớn trên vạn mét vuông cần đầu tư quá lớn, vay ngân hàng cũng khiến Hạ Hiểu Lan sợ tình trạng đứt gãy tài chính.
Nếu như chỉ là mở thêm chi nhánh, Hạ Hiểu Lan cảm thấy quy mô tương đương với chỗ Nhân Dân Kiều, thì vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mọi người.
Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Hiểu Lan đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho Bạch Trân Châu: "Chúng ta không cần vội vàng như vậy, một mặt tiếp tục nâng cao tiềm lực tiêu thụ của cửa hàng hiện tại, doanh thu 200 vạn một năm không phải là tiềm lực của nó. Chúng ta không thể mở rộng mặt tiền cửa hàng, nhưng chúng ta có thể thuê thêm nhân viên bán hàng, đi mở rộng thị trường tiêu thụ. Bị động chờ khách hàng đến cửa không bằng chủ động đưa hàng ra. Tất nhiên, việc mở ra một thị trường vốn dĩ đã bế tắc là rất khó, nhưng nếu bắt được một đơn hàng lớn thì tiền hoa hồng sẽ khiến nhóm bán hàng hài lòng."
Ý của Hạ Hiểu Lan là tranh giành công việc kinh doanh với các đơn vị nhà nước.
Mua bán công với công, biến thành mua bán công với tư, tất cả đều có thể, nếu như nhân viên bán hàng đủ cố gắng, cướp đoạt công việc kinh doanh của các đơn vị nhà nước thì có gì to tát?
Không làm được điểm này thì không phải là nhân viên bán hàng xuất sắc. Hạ tổng cảm thấy mình làm được, nên cũng tràn đầy hy vọng với các nhân viên bán hàng trong cửa hàng.
"Mặt khác, chúng ta có thể chọn địa điểm trước, sau đó trang trí lại, tiền hoa hồng nửa năm sau Tết âm lịch sẽ không được dùng đến, đủ để chúng ta tập trung vào việc chuẩn bị cho chi nhánh mới."
Chưa từng chuẩn bị một cửa hàng, tiếp xúc với một ngành nghề mới sẽ tốn rất nhiều sức lực.
Nhưng một khi đã có mô hình thành công, mở thêm một cửa hàng mới cũng không phức tạp như vậy.
Chẳng qua là không chia hoa hồng trong nửa năm sao?
Hạ Hiểu Lan không ngại, Bạch Trân Châu và Khang Vĩ, còn có cậu của nàng là Lưu Dũng cũng có thể chờ được, vốn dĩ mọi người từ đầu đã chuẩn bị tinh thần một hai năm chỉ đầu tư mà không thu về. Ngay cả đồng chí Thiệu Quang Vinh nghèo khó nhất, cũng vẫn là người có lương... Nhiều lắm chỉ là thiếu tiêu chút tiền, chứ không đến mức chết đói, Khang Vĩ cái tên chủ nợ đó cũng không đến nỗi cầm dao chém hắn, tiểu Thiệu đồng chí còn gì mà không đợi được!
Mọi việc đều được quyết định dễ dàng, Hạ Hiểu Lan dựa vào bản đồ phác thảo do Bạch Trân Châu cung cấp, khoanh vài địa điểm, chuẩn bị nhân lúc mình ở Bằng Thành, cùng với Bạch Trân Châu, Khang Vĩ cùng đi xem địa điểm.
Khang Vĩ mua xe, nhưng lại không thể lái về kinh thành, hiện tại gần như đã trở thành xe công vụ của cửa hàng, thuận tiện cho Hạ Hiểu Lan đi lại ở Bằng Thành.
Hạ Hiểu Lan để lại một phần tiền hoa hồng chính là vì nguyên nhân này, cửa hàng vật liệu xây dựng đều phải thuê người chở hàng, không có xe tải riêng. Có những lúc việc vận chuyển không được thuận tiện, cũng nên mua thêm một chiếc xe giao hàng cho cửa hàng.
Vẫn bận đến hơn chín giờ tối, Hạ Hiểu Lan mới bắt đầu ăn tối, nàng cũng cảm nhận rõ ràng về công việc kinh doanh của cửa hàng vật liệu xây dựng.
Bản thân nàng không dùng đến vật liệu xây dựng, nên đã dành cả nửa ngày ở cửa hàng, dốc toàn lực mang lại lượng đơn hàng lớn cho 'Viễn Huy'. Không còn cách nào khác, nàng lớn lên xinh đẹp, nói chuyện dễ nghe, câu nào câu nấy đều đánh trúng tâm lý khách hàng. Người ta vốn chỉ là sau khi ăn tối đến đi dạo hàn huyên với Hạ Hiểu Lan nửa ngày, thế mà đã quyết định về nhà trang hoàng lại… Nhóm bán hàng trong cửa hàng ngẩn người.
Bọn họ đối với Hạ Hiểu Lan cũng không quen thuộc, trước đó chỉ gặp có một lần, chỉ biết là một trong những bà chủ.
Ngọa tào, đây rõ ràng là thần bán hàng!
Có một nhân viên bán gạch men vụng trộm giữ chặt Bạch Trân Châu, "Có bà chủ Tiểu Hạ ở cửa hàng, không cần mỗi ngày ở, một tháng ở nửa tháng, công việc kinh doanh của cửa hàng có thể tốt hơn!"
Bạch Trân Châu vỗ vỗ tay nàng, "Cô tưởng tôi không muốn à? Bà chủ Hạ của các cô ấy, không có thời gian đâu!"
Nhân viên bán hàng này đến cửa hàng khá muộn, chưa từng gặp lúc Lưu Dũng cho mọi người xem TV trực tiếp đại lễ Quốc Khánh ở cửa hàng, một người khác đã kéo cô qua một bên: "Bà chủ Tiểu Hạ là cháu gái của Lưu ca, sinh viên tài cao của đại học Thanh Hoa, sao có thể đến đây làm nhân viên bán hàng?"
Đần độn đến mức không phân biệt được trọng điểm.
Nhân viên bán hàng lè lưỡi, "Lợi hại như vậy!"
Trên đời đúng là có những người như vậy, bạn cho rằng cô ấy xinh đẹp, cô ấy lại còn có tiền.
Cô ấy không chỉ có tiền làm bà chủ, nếu cô ấy làm việc gì đó, so với nhân viên chuyên nghiệp còn lợi hại hơn… Người như vậy, xứng đáng để cô ấy làm bà chủ!
Hạ Hiểu Lan không biết các nhân viên bán hàng ở sau lưng đang bàn tán về mình, nàng cảm thấy mấy nhân viên bán hàng này vẫn còn chỗ cần phải tiến bộ, nhưng Hạ Hiểu Lan thực sự không có thời gian để dạy dỗ bọn họ. Nàng nhớ đến mình còn phải thay cửa hàng quần áo huấn luyện nhân viên, đã cảm thấy đau đầu mờ mịt.
Hạ Hiểu Lan cũng không quên mục đích chủ yếu của mình đến Bằng Thành, dựa vào một mình nàng đương nhiên không thể tìm được Chu Thành, nhưng đặc khu coi như là địa bàn của Thang Hoành Ân, nếu cần giúp đỡ, nàng không tìm Thang thúc thúc, chẳng lẽ muốn mình như con ruồi không đầu đâm loạn khắp nơi?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận