Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1122: Sợ là muốn quỳ ván giặt đồ (length: 8661)

"Chu Thành, người yêu của ngươi lại đến thăm ngươi à?"
Một người bạn cùng phòng rất là hâm mộ, Chu Thành bình thường cuối tuần căn bản không ra khỏi học viện, không có tiết học đều ở phòng ngủ cố gắng, giống như muốn bù lại toàn bộ những kiến thức văn hóa bị chậm trễ trong mấy năm làm quân nhân vừa qua.
Chỉ cần người yêu nói muốn đến, Chu Thành sẽ nghiêm túc thu dọn bản thân, không xem sách nữa mà trên mặt cũng cười nhiều hơn!
Bọn họ không chỉ hâm mộ người yêu Chu Thành xinh đẹp, mà là ở năm 85 giao thông còn bất tiện, đối phương có thể thường xuyên đến học viện thăm Chu Thành — vừa có tiền lại có thời gian rảnh? Hai người chắc chắn rất quan tâm nhau lại còn phải có tình ý.
Một chuyến đi lại xa xôi, trên đường đủ mệt nhọc lẽ nào không vất vả sao.
Bằng lòng chịu cái sự mệt nhọc này, chính là muốn đến thăm Chu Thành, đây mới là nguyên nhân bạn cùng phòng Chu Thành hâm mộ.
Đương nhiên, hâm mộ người yêu Chu Thành xinh đẹp cũng là một trong những nguyên nhân, loại hâm mộ này khắc sâu trong bản năng con người cũng không hề đơn giản.
Hâm mộ thì cứ hâm mộ, mọi người trong lòng cũng có chút tính toán cả rồi, ai bảo Chu Thành là một chàng trai đẹp xuất sắc chứ?
Bạn cùng phòng trêu chọc Chu Thành vài câu, Chu Thành cũng không giận:
"Đến rồi, nàng ở trường học còn bận rộn hơn cả ta, ta cũng bảo nàng cuối tuần nghỉ ngơi nhiều, nàng cứ nhất định muốn đến thăm ta."
Lời này của Chu Thành quá cần ăn đòn, vừa dứt lời liền bị mọi người đồng tâm hiệp lực đánh ra khỏi ký túc xá.
Cửa phòng dán vào ót "Ầm" một tiếng đóng lại, có thể thấy sự phẫn nộ của đám bạn cùng phòng. Chu Thành sờ sờ sau đầu, hắn rõ ràng là nói thật, những người này chính là ghen tị. Vợ của hắn không chỉ bận việc học, còn phải khai phá nơi ở ở Bằng Thành, vợ quá tài giỏi làm hắn tự hào muốn chết, nếu nói với người khác làm ăn lời được bao nhiêu tiền mới thật sự là khoe khoang, Chu Thành chỉ có thể một mình thưởng thức phần tự hào này!
Nghĩ đến việc sắp gặp Hiểu Lan, Chu Thành liền cảm thấy như mùa xuân trở lại đầy vui sướng.
Đọc sách cảm thấy buồn tẻ, tiến tu cảm thấy phiền muộn thì hắn liền nghĩ nhiều một chút về Hiểu Lan.
Hiểu Lan trước kia chẳng phải bận tâm đến sinh kế sao, thường ngày muốn tĩnh tâm học tập sao? Chu Thành thì có những chuyện khác muốn lo, nhưng việc tiến tu ở lục quân học viện thật sự là một cơ hội tốt, khi hai năm tiến tu kết thúc, Chu Thành cũng hy vọng có thể trả bài một cách tốt đẹp... Hắn có chỗ nào mạnh hơn Hiểu Lan, chẳng qua là may mắn đầu thai tốt hơn, được ở trên đời một cách dễ dàng hơn mà thôi.
Nếu như bản thân không đủ cố gắng, khoảng cách với Hiểu Lan sẽ càng ngày càng lớn.
Chu Thành vừa đi vừa nghĩ, một đường đi xuống lầu.
Khương Nghiên cùng mấy nữ học viên đi đến nghênh diện, thấy hắn thay thường phục, "Chu Thành, ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
Chu Thành cũng không giấu diếm, "Hiểu Lan đến, còn mang theo bạn đến chơi."
Mấy nữ học viên cười hi hi ha ha chạy xa, nhường Khương Nghiên và Chu Thành nói chuyện riêng, Khương Nghiên có chút lo lắng:
"Ta không cố ý muốn làm gián đoạn cuộc hẹn hò của các ngươi, chỉ là anh họ của ta vẫn chưa có tin tức, ta gọi điện thoại về Kim Lăng hỏi, người nhà chỉ bảo ta đừng động, nói năng hàm hồ, cũng không nói cho ta biết Khương Võ đi đâu. Chu Thành, ngươi không cảm thấy hắn rất giống rắn độc, tùy thời sẽ xông ra cắn người một cái sao?"
Khương Nghiên vừa nói chuyện, không tự chủ được sờ lên cổ.
"Người khác không có tin tức, chức vụ còn giữ lại, nhà họ Khương ở quân khu Kim Lăng thật sự có bản lĩnh, ta không phải đang châm chọc ngươi, ta chỉ nói thật."
Chu Thành cảm thấy Khương Võ đi tìm Phan tam ca, hắn đã truyền lại tin tức cho Tam ca, bảo Tam ca vạn sự cẩn thận.
Tam ca ngược lại rất dũng cảm, không hề hồ đồ lo lắng như Chu Thành và Khương Nghiên, hắn cho rằng mình và Khương Võ sớm muộn gì sẽ có một trận chiến, mười phần hoan nghênh Khương Võ đến tìm hắn. Theo ý nghĩ của Phan Tam ca, khi ở trên biển rộng mênh mông mà gặp được Khương Võ, hắn không cần lo lắng như trên đất liền nữa, lần này không cần phải nương tay!
Chu Thành không muốn hôm nay bàn về Khương Võ, nghĩ đến những con người tăm tối xấu xa như vậy quá ảnh hưởng đến tâm trạng.
Khương Nghiên cũng không cố chấp, nhân cơ hội chuyển chủ đề: "Nếu chỉ có ngươi cùng Hạ Hiểu Lan hẹn, ta chắc chắn sẽ không làm phiền, nhưng còn có những người bạn khác ở đó, có thể cho ta tham gia cùng không? Thật lòng mà nói, đến bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại ở cùng với Hạ Hiểu Lan, có lẽ là vì ta cùng nàng tiếp xúc quá ít. Chu Thành, ngươi cùng Tam ca vẫn còn xem ta là bạn bè, ta rất vui, Tam ca khuyên ta đừng nhúng tay vào chuyện riêng của ngươi, cứ để tâm rộng mở một chút... Ta cũng nghĩ nhiều rồi, cho qua đi có được không?"
Khương Nghiên nói một cách tự nhiên hào phóng, Chu Thành lại nhíu mày.
Hắn và Khương Nghiên tuy rằng có thể nói chuyện bình thường từ khi trở về từ Bằng Thành, Khương Nghiên cũng không có quấy rầy hắn nữa.
Lần trước Khương Võ đột nhiên nổi điên đánh Khương Nghiên xong, hắn mới có nhiều cơ hội nói chuyện với Khương Nghiên hơn.
Khương Nghiên quả thật không hề nói xấu Hiểu Lan nữa, nhưng bảo Khương Nghiên đi ra ngoài chơi? Chu Thành cho rằng không thích hợp lắm, hắn cũng nói rõ với Khương Nghiên:
"Chắc là không tốt lắm, những người đi cùng đều không quen biết ngươi."
Khương Nghiên lập tức xấu hổ.
Nàng cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, như lời Phan Tam nói, Khương Nghiên có tính nhẫn nại bất khuất của quân nhân, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, kiểu nhẫn nại này đôi khi sẽ biến thành cố chấp.
Chu Thành rõ ràng là từ chối, kiểu từ chối cho nàng hai phần thể diện này, nàng không thuận theo luôn mà ngược lại càng hăng:
"Từ khi ngươi có người yêu thì khí khái anh hùng của ngươi đã mất hơn nửa rồi, sợ cái này sợ cái kia làm việc nhùng nhằng, có phải ngươi sợ Hạ Hiểu Lan không đồng ý không? Đợi khi nàng đến, ta tự mình hỏi nàng!"
Tự ý quyết định cũng là một loại bản lĩnh.
Khương Nghiên có bản lĩnh không chỉ có thế, nàng tự quyết định còn rất quang minh lỗi lạc.
Chu Thành không để ý đến nàng nữa, tự mình ra khỏi học viện.
Hạ Hiểu Lan trước khi xuất phát đã gọi điện thoại cho hắn, Chu Thành cũng tính toán thời gian rồi mới ra, chờ không đến 20 phút, hắn đã thấy chiếc xe Jeep 212 đã được cải trang của Khang Vĩ xuất hiện.
"Chu Thành!"
"Anh Thành tử —"
"Gọi như vậy là anh Thành tử, đối với hắn còn phải tôn kính hơn cả ta, hiểu không?"
Thiệu Quang Vinh giới thiệu một cách lung tung, khiến Hạ Hiểu Lan dở khóc dở cười, Tiểu Vưu ăn mặc như tiểu thái muội trên đường, tính tình lại cực kỳ tốt, cơ bản Thiệu Quang Vinh nói gì liền làm theo cái đó.
Không ai nỡ đánh người đang cười, cho dù là tiểu thái muội, người ta đã cung kính chào hỏi, Chu Thành cũng sẽ không để cho người ta mất mặt, đối đãi với Tiểu Vưu giống như với Đan Du Quân.
Đối với Chu Thành mà nói, hai người đều là đối tượng do bạn từ bé mang đến, đừng nghĩ là họ đang tạm thời hay lâu dài, thân phận này là không thay đổi được.
Hắn đối với đối tượng của huynh đệ mình, lễ phép có thừa thân cận không đủ... Quan tâm đối tượng của người khác có ích gì, vợ của hắn đang đứng trước mặt còn nhìn không đủ nữa là.
Hắn kéo tay Hiểu Lan, "Đi thôi, lần trước các chị dâu đã nói muốn đi săn thú ở sau núi mà không đi được, ta thấy nàng trong lòng vẫn luôn nhớ đến, lần này người đông náo nhiệt, cho mọi người chơi đã!"
Hạ Hiểu Lan véo ngón tay của hắn, nói cô bình thường rất ham chơi, ai bảo lúc này không có hoạt động giải trí nào, nhiều người tụ tập như vậy, đi săn thú còn có ý nghĩa hơn là chỉ ăn ăn uống uống đơn thuần.
Hạ Hiểu Lan đang muốn nói leo lên xe một chút, thì cổng học viện mở, một chiếc xe đứng trước mặt bọn họ, Khương Nghiên ló đầu ra từ khoang lái:
"Hạ Hiểu Lan, các ngươi đi chơi có thể thêm ta một người được không?"
Khang Vĩ nhịn không được vụng trộm nhìn biểu tình của Chu Thành, oa, là một trận Tu La tràng nhân gian đấy, hắn đã sớm nói là Khương Nghiên không có lòng tốt, liệu tẩu tử Hiểu Lan có khiến anh Thành tử quỳ lên tấm ván giặt đồ không?
Chu Thành còn chưa nói gì, Hạ Hiểu Lan nhìn thẳng vào mắt Khương Nghiên:
"Sao lại không thể, vừa hay xe chúng ta ngồi hơi chật, Khương Nghiên, cô sẽ giải quyết giúp chúng tôi một khó khăn rồi."
Hạ Hiểu Lan cũng muốn xem Khương Nghiên muốn làm gì, ở ngay trước mắt cô mà quấy rầy, còn tốt hơn việc cô không ở mà lại đến trước mặt Chu Thành giày vò, mặc kệ cô có chấp nhận Khương Nghiên hay không, có cảnh giác với Khương Nghiên ra sao, trong lúc cô xuất ngoại đi học trao đổi, Khương Nghiên nhất định sẽ tìm cơ hội đào tường của cô — trốn tránh là vô ích vậy thì nghênh chiến thôi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận