Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 171: Tổng có người qua đường thao nát tâm (length: 8982)

Theo như lời Hạ Tử Dục và Hạ Đại Quân nói, tình cảm vợ chồng giữa Hạ Đại Quân và Lưu Phân không có vấn đề lớn, tất cả chỉ là mâu thuẫn trong gia đình. Tính cách của Hạ Hiểu Lan lại khá nóng nảy, nên đã xúi giục Lưu Phân rời khỏi Hạ gia. Mà mẹ thì luôn nghe theo con cái, đương nhiên là đã ly hôn với Hạ Đại Quân.
Nếu hai người muốn tái hôn, Hạ Hiểu Lan chính là trở ngại lớn.
Ý của Hạ Đại Quân là, hắn sẽ gặp riêng Lưu Phân một lần, và nhờ hiệu trưởng Tôn làm chứng để hai người làm lành; cứ vậy thì có thể bỏ qua Hạ Hiểu Lan, con bé giận dỗi vài ngày rồi cũng phải chấp nhận sự thật thôi.
Vợ của hiệu trưởng Tôn đã nháy mắt đến muốn hỏng cả mắt rồi, nhưng hiệu trưởng Tôn thì chẳng hiểu gì về ám hiệu của vợ.
Sau khi tiễn Hạ Đại Quân và Hạ Tử Dục đi, vợ ông mới bực bội nói:
"Chuyện gia đình của học sinh mà ông cũng quản, sao ông không đi làm tổ trưởng tổ dân phố luôn đi cho rồi!"
Hiệu trưởng Tôn thấy khó hiểu.
"Tôi không phải là muốn Hạ Hiểu Lan không còn nỗi lo về sinh hoạt phí và học phí, để con bé toàn tâm toàn ý học tập sao?"
Vợ hiệu trưởng cười lạnh: "Một người phụ nữ ở nông thôn cần bao nhiêu dũng khí mới dám đưa ra ly hôn, ông chỉ nghe bố của Hạ Hiểu Lan nói gì thôi à, hai người cãi nhau vài tháng thì cũng phải nguôi giận chứ, từ xưa đến giờ chỉ có cha mẹ quản con cái, có ai cha mẹ vì con gái ngăn cản mà không tái hôn không? Đó là bố mẹ đẻ của Hạ Hiểu Lan đó, nếu bố con bé thật sự tốt, sao không thể giúp bố mẹ nó tái hôn chứ?"
Suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông khác nhau, cách nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau.
Vợ của hiệu trưởng thấy rằng căn nguyên của mọi chuyện đều nằm ở Hạ Đại Quân. Hạ Hiểu Lan và mẹ thà ở với cậu ruột còn hơn về nhà, vậy mà chỉ một câu "tính tình bướng bỉnh" là không thể nói rõ được mọi vấn đề.
Hiệu trưởng Tôn bị vợ mắng cho một trận, nhưng ông lại cảm thấy Hạ Tử Dục là quan tâm em họ, Hạ Đại Quân trông cũng là một người nông dân chất phác. Nếu mọi chuyện đúng như Hạ Tử Dục nói và có thể cứu vãn được thì chẳng phải ông đang làm việc tốt sao. Chẳng phải tục ngữ có câu "Thà phá mười ngôi miếu chứ không phá một mối lương duyên" đó sao!
Hiệu trưởng Tôn đã quyết định, vợ của hiệu trưởng tức đến muốn hộc máu, kéo Tôn Điềm vừa ở bên cạnh đến để hỏi ý kiến.
Tôn Điềm tính tình hiền lành, ngại ngùng, vốn không giỏi phản bác người khác. Nghe chuyện vừa rồi, cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì trải đời chưa nhiều nên không nhìn rõ ràng như vợ của hiệu trưởng, có chút do dự nói:
"Thím à, cháu cũng không biết ai đúng ai sai, nhưng theo ấn tượng của cháu về bạn Hạ Hiểu Lan, thì thấy tinh thần bạn ấy rất tốt, có thể thấy được bạn ấy đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Chuyện mâu thuẫn của bố mẹ nếu đã tạm gác lại rồi, vậy sao không đợi Hạ Hiểu Lan thi đại học xong rồi nói?"
Rõ ràng là trạng thái hiện tại của Hạ Hiểu Lan đang rất ổn định, nhất định phải lật lại chuyện mâu thuẫn của bố mẹ con bé làm gì.
Có thể giải quyết được thì không sao, nhỡ mâu thuẫn càng thêm trầm trọng thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hạ Hiểu Lan sao? Còn có 5 tháng nữa là thi đại học, lúc này không phải là liều lĩnh mà phải ổn định, sau đó mới tiến lên phía trước.
Nghe vợ nói vậy, đến cháu gái cũng không quá đồng tình.
Tự tin của hiệu trưởng Tôn cũng vơi đi không ít.
"Nếu không, mình chỉ nói chuyện riêng với mẹ của Hạ Hiểu Lan thôi, không cho Hạ Hiểu Lan biết, như vậy cũng không ảnh hưởng nhiều lắm!"
Hiệu trưởng Tôn lùi một bước, vợ ông vẫn không chịu, nhưng cũng biết tính chồng mình, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Cũng không cần cố ý gọi Lưu Phân đến, cơ hội nói chuyện sẽ đến ngay thôi. Ngày mai, tất cả các học sinh lớp 12 của trường Nhất Trung đều phải quay lại trường để học lại, mùng 4 Tết có buổi gặp mặt phụ huynh, nhà trường sẽ mời phụ huynh của tất cả các thí sinh đến để động viên trước kỳ thi. Nhưng buổi động viên này không phải dành cho thí sinh mà là cho phụ huynh… Coi như là nhắc nhở và dặn dò về tầm quan trọng của kỳ thi đại học. Còn 5 tháng nữa thôi là đến kỳ thi quyết định vận mệnh rồi, trong nhà có việc gì vặt vãnh thì cũng đừng làm phiền đến thí sinh. Chuyện gì quan trọng hơn, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học này cũng phải nhường lại!
...
Hôm nay mùng hai Tết, Lưu Phương cũng không nghỉ lại nhà mẹ đẻ, chị ấy dù sao cũng là cán bộ phu nhân, Tết là dịp Lương Bỉnh An bận rộn, cũng là lúc Lưu Phương tất bật chúc Tết các lãnh đạo. Ăn trưa xong là chị ấy đã đi rồi. Hôm nay Lưu Phương đi bằng xe đạp... Thời này đừng nói là cán bộ phu nhân, phần lớn cán bộ đều rất giản dị, đi làm có xe hơi đưa đón chỉ là số ít thôi. Cho dù có chức đến đâu, cũng hiếm khi nào xe công chở người nhà vào ngoài giờ làm việc. Muốn đi đâu thì cứ đạp xe mà đi thôi!
Lương Bỉnh An còn chưa tới mức được dùng xe riêng. Cán bộ cấp huyện mới có tiêu chuẩn dùng xe. Ông ấy lại là người quản lý xe công của đơn vị, thiên tài nào lại mang xe chở người nhà đến thôn Thất Tỉnh làm gì.
Lưu Phương không có đãi ngộ đó nên đến bữa tối cũng không ăn, sợ trời tối quá sẽ không nhìn thấy đường về.
Chị ấy nói luyên thuyên ở nhà họ Lưu hết nửa ngày, vất vả lắm mới tiễn chị đi được, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Phương vẫn còn lưu luyến không rời nắm tay Hạ Hiểu Lan, "Nhớ đến thăm dì nhiều vào nhé, nhà dì không xa, mẹ cháu biết đường mà!"
Gặp nhau nhiều thì tình cảm mới khăng khít chứ.
Hạ Hiểu Lan gật đầu lia lịa, hết lần này đến lần khác cam đoan sẽ không quên dì. Lưu Phương tự thấy hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, cảm thấy mỹ mãn leo lên xe đạp rời đi. Lưu Phân thật muốn mạng, dì của Hạ Hiểu Lan đã đi rồi mà chị vẫn còn căng thẳng:
"Tôi làm sao còn nhớ đường nữa, chỉ lúc sinh Lương Vũ tôi mới đến một lần."
Đúng vậy, Lưu Phương là gả cao, nhà họ Lương còn chưa nói gì nhưng chính chị đã sợ nhà mẹ đẻ nghèo khó thích dựa dẫm nên ngay cả khi kết hôn và sinh Lương Hoan cũng không mời Lưu Phân đến. Mãi đến khi sinh Lương Vũ, hai ông bà Lương thật sự rất cao hứng, bảo với con dâu là muốn mời người nhà mẹ đẻ của cô đến tụ họp, Lưu Phân mới có cơ hội bước chân vào nhà họ Lương.
"Không sao, lúc đi mình cứ hỏi đường là được thôi."
Hạ Hiểu Lan cũng hiểu được, dì của cô là kiểu người không thấy thỏ thì không thả chim ưng. Chuyện gì cũng phải cần người khác thì mới nhận ra quan hệ thân tình. Việc mẹ cô có nhớ đường hay không không quan trọng, dù sao Hạ Hiểu Lan gần đây cũng không có thời gian để diễn vở kịch tình thân cùng dì mình... Qua mùng 4, Hạ Hiểu Lan và mọi người sẽ phải về Thương Đô để tiếp tục buôn bán. Ngoài công việc kinh doanh ra thì Hạ Hiểu Lan còn phải lo chuyện học, làm gì có thời gian rảnh đi Hà Đông huyện thăm người thân chứ?
Cho dù Lưu Phương có đến tận cửa thì cũng chỉ nhận trái đắng thôi.
Người trong thôn biết cả nhà Hạ Hiểu Lan đều ở tỉnh thành, mà không một ai biết địa chỉ. Lưu Phương không tìm được chính chủ thì nhiệt tình muốn mai mối cho Hạ Hiểu Lan cũng chỉ nhạt đi thôi.
Vì sao phải mùng 4 mới về tỉnh được?
Mùng 3 Lý Phượng Mai về nhà mẹ đẻ, mùng 4 Lưu Phân sẽ đi trường học để tham gia buổi "họp phụ huynh" lớp 12!
Hạ Hiểu Lan cũng muốn đi cùng, Lưu Phân lại bảo con bé ở nhà ôn bài: "Mẹ thấy Trần Khánh nhà chú Đạt, cả ngày cứ ôm sách không rời tay."
Lưu Phân không nói Hạ Hiểu Lan không cố gắng, chỉ là cảm thấy chuyện nhà mình liên lụy đến con gái. Cũng tại thành tích thi cử của Hạ Hiểu Lan cứ tiến bộ, nếu không Lưu Phân nhất định không đồng ý để Hạ Hiểu Lan tiếp tục chạy lên Dương Thành.
Bây giờ có cửa hàng của mình thì việc buôn bán cũng dễ xử lý hơn rất nhiều, Hạ Hiểu Lan cũng không cần chạy lên Dương Thành thường xuyên nữa. Như lần trước cứ để bên Dương Thành trực tiếp giao hàng đến đây cũng được.
"Hiểu Lan, con xem ruộng của mình được chia thì đầu xuân trồng gì được?"
Lưu Phân có chuyện gì đều quen thương lượng với Hạ Hiểu Lan. Đất ruộng được chia đến tay họ thì đã lỡ mất vụ gieo sạ lúa mì mùa đông rồi. Mùa đông nhiệt độ xuống thấp, ngoài lúa mì mùa đông ra thì những loại khác cũng khó mà chống chọi nổi với nhiệt độ đó. Hơn nữa, đất bây giờ cứng quá rồi, xới đất cũng khó khăn.
Hạ Hiểu Lan nghe xong thì thấy đau đầu, cô hoàn toàn mù tịt về chuyện làm ruộng.
Đời trước thì chưa từng tiếp xúc, đời này "Hạ Hiểu Lan" tuy là người nhà nông nhưng lại quen sống an nhàn, căn bản không quan tâm.
Hạ Hiểu Lan muốn nói hay là cứ cho người khác thuê ruộng để khỏi bỏ hoang cũng được, nhưng Lưu Phân lại coi trọng mấy thứ này, ban ngày không có việc gì là lại thích ra ruộng nhà mình dạo một vòng, rõ ràng là muốn chăm sóc thật tốt đám ruộng dưới danh nghĩa của mình và Hạ Hiểu Lan.
Mùa xuân thì trồng gì được chứ?
Trồng rau củ quả, cho nhà Lưu Dũng có rộng bụng đến mấy ăn cũng không hết.
"Mẹ cứ quyết định, chuyện này chúng con nghe theo mẹ hết."
Hạ Hiểu Lan không thể đưa ra được ý kiến xây dựng gì nên dứt khoát ném cục diện rối rắm này cho mẹ mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận