Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 416: Cuộc sống đại học suy nghĩ (thêm 22) (length: 8184)

Đây mới gọi là người còn chưa bước chân vào giang hồ, trên giang hồ đã có "Truyền thuyết" về Hạ Hiểu Lan rồi!
Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình như một tân binh ngây ngô ở Hoa Thanh.
Sư huynh Đỗ Học Phong được giao nhiệm vụ tiếp đón có thể hùng biện, tranh luận rất hay, vẻ mặt căng thẳng, kỳ thật một lời cũng không nói được. Sau này Đan Du Quân hỏi hắn tại sao không nói gì, nàng đã độc thoại cả buổi, Đỗ Học Phong như một bức tường hoa, chỉ biết cười một cách lịch sự.
Đỗ Học Phong mới nói mình bị ngây người ra rồi.
"Sư muội khoa Kiến trúc lớn lên giống hệt minh tinh điện ảnh."
Đỗ Học Phong nói nguyên văn, rất nhanh đã lan truyền khắp toàn bộ hệ một cách bí mật. Bạn học Đan Du Quân càng tò mò nhìn Hạ Hiểu Lan hai mắt: "Trông đúng là đẹp, đến nữ như ta còn muốn bị mê hoặc. Tân giáo hoa là cầm chắc rồi, tân hệ hoa chắc chắn là không ai tranh nổi."
Giáo hoa, hệ hoa gì đó đều chỉ là sinh viên ngầm đùa với nhau.
Sinh viên đại học Hoa Thanh rất ít khi đánh giá người qua vẻ bề ngoài, sinh viên ưu tú từ khắp cả nước tụ tập tại đây, so với người bình thường thì ưu tú không tính là gì, muốn ở đại học Hoa Thanh còn có thể tiếp tục ưu tú, đó mới là thật sự ưu tú!
Vẻ ngoài có thể là lợi thế giúp người khác nhanh chóng ghi nhớ tân sinh.
Cũng sẽ làm các nam sinh trong lòng nảy sinh cảm xúc xao động.
Nhưng muốn được sinh viên Hoa Thanh thực sự tán thành, danh hiệu "Giáo hoa" căn bản không có tác dụng gì! Những sinh viên có thể nhận được học bổng cũng không tính là kiêu ngạo nhất, kiêu ngạo nhất là những người dễ dàng nhận học bổng, lại còn giỏi văn giỏi võ, phát triển toàn diện cả đức, trí, thể, mới là nhân vật phong vân của trường.
Đương nhiên, các khoa trọng điểm của Hoa Thanh đều là các khoa học tự nhiên, còn một trường đại học nổi danh khác ở Kinh Thành cùng với Hoa Thanh, ngươi có thể ném vòng, có thể tự mình làm nghiên cứu khoa học thì có là gì, ngươi có biết làm thơ không? Những hoạt động vịnh thơ ở ven hồ của trường Kinh Đại vẫn rất nổi tiếng.
Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không biết rằng mình còn chưa chính thức báo danh đã gây ra cuộc bàn tán của sinh viên năm trên, đi tàu một ngày cũng rất mệt mỏi, buổi tối lúc ngủ mọi người cũng không nói nhiều, ai cũng ngủ đặc biệt say giấc tại nhà khách.
Buổi sáng, Hạ Hiểu Lan vẫn không thể dẫn Lưu Phân các nàng đi nhà ăn ăn cơm, nàng không có phiếu cơm của nhà ăn! Hạ Hiểu Lan nhớ lại kiếp trước có một tấm hình lan truyền trên vòng bạn bè, chín nhà ăn của Hoa Thanh dùng bồn tắm lớn để đựng cơm và mì.
Bồn tắm lớn kiểu bồn tắm thường dùng được đặt trong căn tin, một vại lớn đựng cơm và mì, các sinh viên bưng cặp lồng rồi ngồi xổm ở chỗ gần đó. Đám con cưng của t·h·iên t·ử ăn uống giản dị muốn m·ạ·n·g, lại rất dân dã. Bức ảnh này do một người p·háp chụp vào những năm 80, sau này xuất bản thành tuyển tập ảnh ở nước ngoài, du học sinh nhìn thấy đã sao chép và gửi về nước, ban đầu chỉ lan truyền giữa các bạn học Hoa Thanh, sau này Hạ Hiểu Lan còn thấy cả trên vòng bạn bè.
Khi đó nàng còn nghĩ thầm nhà ăn Hoa Thanh này quá cá tính, không ngờ chính mình cũng có cơ hội ăn cơm và mì đựng trong bồn tắm lớn... Sao mà nói đây, nàng thấy kỳ quái, lại còn có một sự chờ mong hoang đường.
Quán ăn sáng bên ngoài Hoa Thanh thì không cần phiếu cơm.
Sau khi ăn xong điểm tâm rồi đi dạo trong khuôn viên trường, đại học Hoa Thanh là một khu vườn, diện tích rộng lớn, hôm qua sư tỷ Đan căn bản không dẫn mọi người đi hết được. Hôm nay cũng đi không xuể, T·h·iệu Quang Vinh hẹn sẽ đưa xe đến vào lúc 9 giờ sáng.
Hạ Hiểu Lan hỏi giờ, mới nhớ ra mình không có đồng hồ.
Sau này lên lớp còn rất bất tiện, Hạ Hiểu Lan ghi nhớ chuyện mua đồng hồ vào lòng. Đeo Rolex ở trường học chắc chắn không sáng suốt, nàng cảm thấy đồng hồ hoa mai thì không tệ, một sinh viên đeo cũng không quá đáng.
Hoa Thanh là nơi tụ tập của đám học bá, khoe khoang có lẽ sẽ bị coi thường?
Hạ Hiểu Lan không tính mình quá nổi trội, nàng cũng không có ý định dựa vào việc khoe mẽ để gây ấn tượng ở Hoa Thanh... Cũng không thể để mấy chục năm sau khi bạn học nhắc đến nàng, thì chỉ là cái mác con nhà giàu mới n·ổi đi!
"Bíp bíp ——"
Hạ Hiểu Lan đang suy nghĩ lung tung thì T·h·iệu Quang Vinh đã lái xe đến.
"Xe này ta đã nói với người ta rồi, mượn hai ngày rồi trả, Lưu a di các nàng ở Kinh Thành đi lại không tiện, tẩu t·ử cứ chở các nàng đi dạo cho thoải mái."
Nếu không thì sao T·h·iệu Quang Vinh được mệnh danh là dân gạo cội của các khóa trước chứ, hắn tuy là cái mồm mép, nhưng làm việc rất lão luyện, không chỉ mang xe cho Hạ Hiểu Lan mượn mà còn chuẩn bị cho Hạ Hiểu Lan một tấm bản đồ —— năm 84 lại không có định vị, rất nhiều ngã tư đường đã thay đổi nhiều so với 30 năm sau, Hạ Hiểu Lan thực sự không quen thuộc với đường phố Kinh Thành hiện tại.
Đến Cố Cung vẫn phải đi đến chỗ Thiên An Môn.
Hạ Hiểu Lan vẫn nhớ đường này, nàng muốn hỏi T·h·iệu Quang Vinh xem xe hắn cho nàng mượn thì về kiểu gì, T·h·iệu Quang Vinh đã nhảy lên một chiếc xe công cộng đi rồi.
Mấy người Hạ Hiểu Lan đến Cố Cung thì Trần Khánh và Trần Vượng Đạt mới đến, cả hai tay đều cầm bản đồ, đứng đợi ở cửa Cố Cung. Trần Khánh còn tưởng T·h·iệu Quang Vinh đưa các nàng đến, hóa ra lại là Hạ Hiểu Lan đang lái xe.
Rốt cuộc có cái gì mà Hạ Hiểu Lan không biết?
Lúc này học phí lái xe còn không hề rẻ, học xong bằng lái thì có thể tìm được việc lái xe, may mắn thì có thể vào làm tài xế cho một số đơn vị, hoặc là làm luôn tài xế lái xe tải đường dài.
Ví dụ như đám nam sinh An Khánh Nhất Trung năm nay t·h·i đại học t·h·i trượt, không muốn học lại, liền đi học lái xe.
Kỹ năng lái xe rất đáng giá tiền, không ngờ Hạ Hiểu Lan cũng biết!
Hơn nữa T·h·iệu Quang Vinh còn có thể tùy tiện giao xe cho Hạ Hiểu Lan lái, không sợ bị đụng hay sao? Trần Khánh là đoán không ra thân phận của T·h·iệu Quang Vinh.
Hôm qua hai người họ ở nhà khách, khác với bên Hạ Hiểu Lan vừa đặt lưng là ngủ, Trần Khánh và Trần Vượng Đạt lại nói chuyện đến tận đêm khuya. Nên học đại học thế nào, Trần Khánh đến là để học kiến thức, không thể bị khí thế Kinh Thành dọa sợ, cũng không thể rụt đầu trong cái vòng tròn nhỏ hẹp của mình mà không đi ra ngoài.
Trần Vượng Đạt nói hy vọng Trần Khánh bốn năm sau có thể được như hai sinh viên Hoa Thanh kia, ăn nói hào phóng, người cũng tự tin. Chăm chỉ học tập, kết bạn nhiều là phương châm tám chữ mà Trần Vượng Đạt dành cho Trần Khánh.
Trần Khánh cũng có suy nghĩ của riêng mình, Trần Vượng Đạt cười ha ha:
"Biết thằng nhóc nhà ngươi nghĩ gì rồi, không phải là nghĩ đến chuyện cưới vợ à? Bây giờ ngươi vẫn chưa bằng người ta, điều kiện của chúng ta chỉ như vậy thôi, người ta thì thích leo cao, ngươi dựa vào cái gì mà bắt Hiểu Lan nha đầu chọn ngươi? Nhưng bốn năm sau ngươi có thể đuổi kịp, ta thấy đại học mà không tốt nghiệp thì Hiểu Lan nha đầu cũng sẽ không lấy chồng đâu."
Nhà nào mà không muốn có con dâu thông minh giỏi giang?
Trần Vượng Đạt không giống mẹ của Trần Khánh, cứ cái gì bé tí như hạt mè hạt đậu cũng suy nghĩ, một bên thì cảm thấy Trần Khánh ưu tú nhất, con gái nhà ai cũng không xứng với, vừa gặp được con gái ưu tú, lại e ngại người ta quá xuất sắc, sợ cản trở địa vị của Trần Khánh!
Toàn là nói vớ vẩn!
Đàn ông cố gắng là vì cái gì?
Không phải vì thích phụ nữ, vì quyền lực và tiền tài sao? Tủi nhục ở nông thôn làm ruộng, uống rượu xong thì vung tay vung chân, khiến cho phụ nữ trong nhà không dám thở mạnh, chẳng lẽ cái đó gọi là có bản lĩnh có tiền đồ?
Trần Khánh được ông nội mình khuyến khích, ông nội nói rất đúng, bây giờ không bằng không có nghĩa là bốn năm sau cũng không bằng. Hắn có thể trong thời gian học đại học khiến bản thân trở thành một người xuất sắc, để Hiểu Lan không nhìn hắn bằng ánh mắt của người anh trai hàng xóm nữa, mà sẽ nhìn hắn như một người đàn ông có thể nương tựa, có thể gửi gắm cả cuộc đời!
Mang theo loại tâm tình này, Trần Khánh rất chừng mực, tiến thối đúng phép tắc khi tham quan Cố Cung.
Lưu Tử Đào bé mà ranh, nhận thấy được nguy cơ, kéo tay Hạ Hiểu Lan lớn tiếng hỏi:
"Chị Hiểu Lan, em muốn anh rể, khi nào chị dẫn em đi xem anh rể vậy?"
Cậu còn muốn báo cáo "địch tình" với anh rể, Lưu Tử Đào thề với vị lãnh tụ vĩ đại, cậu nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ mà anh rể giao cho!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận