Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 577: Không thể tùy tiện bị khinh mạn (length: 8461)

Vu nãi nãi là một người tinh tế.
Người như thế có thể nghèo khó, nhưng có một số thói quen đã ăn sâu vào trong lòng.
Tỷ như việc dẫn Hạ Hiểu Lan đi mua than đá, một già một trẻ đều là phụ nữ, than đá đen tuyền như vậy thì làm sao mà mang về? Dứt khoát liền bỏ ra chút ít tiền thuê người chở về. Vu nãi nãi nói chuyện này hết sức tự nhiên.
Than đá đương nhiên là loại than cục tốt; nhưng loại than nguyên khối giá cao, đốt lại sinh ra nhiệt lượng quá nhiều, chỉ để nấu cơm thì quá lãng phí, những gia đình khá giả cũng thấy tiếc. Trí tuệ của người lao động là vô tận, họ đem than cục đập nát thành than cám, trộn với một tỷ lệ đất sét vàng nhất định, ép thành bánh than tổ ong, như vậy vừa có thể sưởi ấm, vừa có thể nấu cơm!
Bánh than tổ ong làm thêm vài lỗ thủng để dẫn lửa, chính là 'Than tổ ong'.
Vu nãi nãi lúc không có tiền có thể ăn dưa muối, trong tay có chút dư dả, bà cũng rất hào phóng.
Nếu như bà không náo loạn lên tận kinh thành thì Hạ Hiểu Lan đã không phải mua thêm một vé máy bay, Vu nãi nãi nói thế nào cũng phải đem số tiền mua mấy trăm cân than đá cho bà lão, mua than cục tốt.
"Trộn thêm bùn làm gì, lò sưởi đã lâu không dùng, phải nung nóng toàn bộ gạch xanh lên mới ấm, tiền nào của nấy."
Đó chính là quan điểm tiêu dùng khác nhau.
Nếu là Lưu Phân và Lý Phượng Mai, nhất định là sẽ mua đồ tiện nghi, Vu nãi nãi thì trong phạm vi mình có thể gánh vác, cố gắng chọn thứ tốt nhất.
Ngày trước còn phải đốt than củi, than củi tốt nhất thì ít khói, hiện tại công nghiệp phát triển, than đá mới là lựa chọn tốt nhất.
Cả một buổi chiều, ba người phụ nữ trung niên đều bận rộn thu dọn nhà cửa.
Nhà có thêm khói lửa, nấu một bữa cơm ăn liền có cảm giác gia đình.
Dưới nền nhà có hơi ấm, cả căn phòng đều rất ấm, Thang Hoành Ân cho xe con đến đón Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân, ba người vẫn còn quyến luyến không muốn đi ra ngoài.
Tài xế chính là Tiểu Vương, người quen cũ của Hạ Hiểu Lan.
Nhìn thấy một bà lão chen lên xe, Tiểu Vương còn hơi do dự.
"Vương ca, đây là bà ngoại của ta, bà cùng đi với chúng ta."
Tiểu Vương nhanh chóng gọi một tiếng "Hạ nãi nãi", Vu nãi nãi cũng không giải thích, thản nhiên sửa lời Tiểu Vương: "Ta họ Vu."
Tiểu Vương lập tức đứng thẳng lưng.
Bà lão này rất có khí chất, không giống một người tầm thường, càng không phải loại bà lão nông thôn.
Hạ Hiểu Lan biết Tiểu Vương nghi ngờ gì, nàng cũng không tiện giải thích, cứ để Tiểu Vương hiểu lầm vậy.
Ít nhất Vu nãi nãi còn lo lắng cho mẹ con nàng, theo đến kinh thành xem sự tình thế nào. Nếu đổi lại Hạ lão thái, chắc chắn Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan sẽ càng xui xẻo hơn, Hạ lão thái lại càng hả hê trên nỗi đau của người khác. Hạ Hiểu Lan đã rất lâu không nhớ đến những người nhà họ Hạ đó, nàng thực sự không đủ lương thiện, làm không được việc lấy ơn báo oán, người nhà họ Hạ sống không tốt thì Hạ Hiểu Lan liền thoải mái.
Ba người được Tiểu Vương chở đi, một mạch đến văn phòng đại diện của Bằng Thành ở kinh thành.
Nơi này coi như là địa bàn của Thang Hoành Ân, Quý gia muốn hòa giải thì chắc chắn phải chủ động đến địa bàn của Thang Hoành Ân.
Một căn phòng lớn ở đó đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, Thang Hoành Ân vừa nhìn thấy thêm một bà Vu thì cũng ngẩn người ra.
"Lão nhân gia, chẳng lẽ ngài họ Vu?"
Vu nãi nãi gật đầu, "Không ngờ Thang thị trưởng còn nhớ đến bà già này, chính là ta."
Sao lại không nhớ được?
Thang Hoành Ân cũng là người bị đày sau này, mà năm đó người xui xẻo trước hết thật ra chính là Vu nãi nãi, bị chụp cho cái mũ "tư bản chủ nghĩa", bị giải đi diễu phố.
Vu gia trước kia là nhà giàu ở Dự Nam, thời kỳ hưng thịnh có hơn một nửa đất ở Thương Đô là của Vu gia.
Sau khi hợp tác công tư, sản nghiệp của Vu gia đều hiến cho nhà nước, trong tay còn có chút của cải, bao gồm đồ cổ và châu báu hoàng kim đi, đương nhiên còn có bất động sản. Những thứ này, sau này lại gây họa cho Vu gia, chồng già của Vu nãi nãi không chịu đựng nổi, ngược lại Vu nãi nãi lại rất kiên cường, ấn tượng của Thang Hoành Ân về bà rất sâu sắc.
"Thân thể ngài còn cường tráng đấy chứ?"
"Tạm thời chưa chết được, hiện tại cuộc sống ngày càng tốt, ta còn luyến tiếc chết!"
Lời của Vu nãi nãi khiến Thang Hoành Ân không khỏi bật cười, đều là những người sống sót qua cái thời kỳ đó, Vu nãi nãi đây là đã nghĩ thông suốt, lúc gian khổ còn sống được thì dựa vào cái gì lại muốn chết vào lúc ngày lành đến?
"Ngài nói đúng!"
Hóa ra, căn phòng Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân thuê ở Thương Đô chính là nhà của Vu nãi nãi.
Bà lão chạy theo đến đây, Thang Hoành Ân cũng không ghét bỏ. Người như Vu nãi nãi, bằng lòng "xen vào việc của người khác" đó là phúc của Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan, bà lão nhớ thương hai mẹ con này, sợ hai người bị thiệt thòi.
Thang Hoành Ân rất tự trách:
"Đồng chí Lưu Phân, chuyện gia đình của ta kéo cô vào, thật là quá thất lễ."
Lưu Phân cũng đến trước mới biết nguyên nhân, nàng thấp thỏm lo âu, lại có chút cảm xúc khác lạ.
Đừng nói chỉ là mắng nhiếc nàng mấy câu, trước kia người nhà họ Hạ bắt nạt nàng có chút nương tay đâu, Hạ lão thái mắng chửi, chị em dâu chèn ép, Hạ Đại Quân uống say động tay... Những chuyện đó, có ai từng nói lời xin lỗi với nàng đâu.
Ngoài Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng đã đứng ra vì nàng, thì chẳng có người ngoài nào lại đứng ra nói một lời công đạo cả.
Dường như nàng đáng đời bị người nhà họ Hạ bắt nạt.
Hiện tại chỉ vì người khác mắng nhiếc nàng, Thang Hoành Ân một vị lãnh đạo lớn, lại long trọng mời nàng từ Thương Đô đến, để cho người khác trước mặt xin lỗi—— Lưu Phân không có suy nghĩ của những cô gái nhỏ, cũng không nghĩ thông suốt như Vu nãi nãi, lãnh đạo lớn sao có thể có hảo cảm với nàng, nàng chỉ là kinh sợ, loại cảm giác này là được người "tôn trọng".
Ngoài người thân, hóa ra người khác cũng sẽ để ý đến tôn nghiêm của nàng.
Lưu Phân đã không còn giống như trước kia, hiện giờ nàng đã biết xem hàng, đang không ngừng học hỏi, cũng biết làm sao để tư vấn quần áo cho khách hàng.
Người không còn rụt rè, tự tin hơn không ít.
Việc Thang Hoành Ân làm lần này càng như đổ thêm dầu vào lửa, giúp Lưu Phân càng nhận thức rõ bản thân mình —— nếu như đến cả lãnh đạo lớn cũng thấy, nàng không phải là người có thể tùy tiện bị khinh rẻ, có thể thấy nàng đã thật sự khác xưa!
"Thang tiên sinh, chuyện này không liên quan đến anh, người mắng tôi cũng đâu phải là anh."
Việc của vợ trước, cũng không thể tính lên đầu Thang Hoành Ân, điểm này Lưu Phân còn có thể phân rõ. Nàng và Hạ Đại Quân cũng đã ly hôn, không thể việc gì xấu Hạ Đại Quân hiện tại gây ra đều tính đến nàng đi!
Lưu Phân có vẻ thật sự không nghi ngờ.
Cũng là do trong lòng thản nhiên buông xuôi, sao có thể liên kết mình và Thang Hoành Ân lại với nhau, Quý Nhã nói nàng có gì đó với Thang Hoành Ân, Lưu Phân không giận mới lạ.
Giận nhất là việc Quý Nhã đến trường quấy rầy con gái nàng là Hiểu Lan.
Hiểu Lan luôn chỉ nói điều tốt, không nói điều xấu, trừ việc này, không biết còn chuyện gì giấu trong nhà không.
Lưu Phân cảm thấy mình làm mẹ, lại không có tác dụng gì, chẳng giúp được gì.
Vu nãi nãi nói con cái ở bên ngoài bị người khi dễ, người khác giúp đỡ thì đó là giúp, người nhà bản thân còn phải ra mặt, Lưu Phân hôm nay đến trước chính là nghĩ, nhất định phải bắt Quý Nhã xin lỗi. Việc Quý Nhã xin lỗi mình hay không không quan trọng, muốn xin lỗi Hiểu Lan, muốn đến trường giải thích rõ ràng, không thể để thầy trò Hoa Thanh nghĩ nhiều!
Hạ Hiểu Lan thì khỏi nói, nàng với Thang Hoành Ân vốn rất quen thuộc. Thang Hoành Ân chỉ bắt chuyện chào hỏi Lưu Phân và Vu nãi nãi, Hạ Hiểu Lan thì ngồi một bên, chờ đến khoảng 7 giờ, Tiểu Vương dẫn người nhà họ Quý vào.
Quý Lâm đi phía trước, Quý Giang Nguyên đi ở giữa, Quý Nhã sắc mặt trắng bệch, được chị dâu đỡ, đi ở phía sau cùng.
Người nhà họ Quý có chút bối rối, đã nói là muốn cùng Thang Hoành Ân giải hòa, thương thảo tương lai của Quý Giang Nguyên, vào cửa lại thấy ngoài Thang Hoành Ân, còn có ba người Hạ Hiểu Lan.
Ngoài vợ của Quý Lâm ra, người nhà họ Quý đều nhận ra Hạ Hiểu Lan.
Lưu Phân và Vu nãi nãi thì họ không nhận ra.
Quý Nhã không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt dừng trên người Lưu Phân, ánh mắt sắc như muốn khoét thủng người Lưu Phân!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận