Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 476: Mang thai ? (length: 8359)

Hạ Hiểu Lan hai ngày nay đều là trường học cùng bệnh viện chạy tới chạy lui.
Thang Hoành Ân sau phẫu thuật hồi phục khá tốt, có người nhà thuê người chăm sóc, Hạ Hiểu Lan chỉ cần đến trò chuyện, việc chuẩn bị đồ ăn cũng không cần, Thang Hoành Ân bị cấm ăn 2-3 ngày, từ nay về sau cũng chỉ ăn thức ăn lỏng là chính.
"Đồ ngọt, sữa và sữa đậu nành, những thức ăn lỏng dễ sinh đầy hơi này đều không thể ăn, bác sĩ nói chú hồi phục rất tốt, Thang thúc thúc."
Thang Hoành Ân nhìn qua cũng thấy khá hơn nhiều.
Trong thời kỳ dưỡng bệnh, ông không còn vẻ yếu ớt như đêm gặp Quý Giang Nguyên hôm đó, trông lại giống như Thang thị trưởng đao thương bất nhập. Thang Hoành Ân giờ chỉ muốn nhanh chóng khỏe lại, sớm quay lại công tác!
Với kinh nghiệm của Thang Hoành Ân, ông không hề cần Hạ Hiểu Lan an ủi.
Thang Hoành Ân còn thấy ngại nàng chạy bệnh viện quá nhiều, nói chỉ là tiểu phẫu có gì mà cứ đến xem ông làm gì, bảo Hạ Hiểu Lan không cần mỗi ngày chạy hai chuyến.
Hai người đều không hề nhắc đến ba chữ "Quý Giang Nguyên", chuyện kể cho Hạ Hiểu Lan tình huống lúc đó, cùng việc bắt nàng bàn những chuyện này là hai chuyện khác nhau, sau này thật không phải chuyện Thang Hoành Ân có thể làm được. Lẽ nào ông còn cần một cô bé an ủi ông sao?
Thang Hoành Ân xem Hạ Hiểu Lan vẫn chỉ là cô bé, dù có thông minh lanh lợi hơn bạn cùng trang lứa, thì cũng không đủ trưởng thành.
Hạ Hiểu Lan xem Cố Tư Nhan em họ Chu Thành cũng thế.
Đang học sơ trung, không phải cô bé thì là gì?
Cố Tư Nhan đến Hoa Thanh tìm nàng vào thứ tư, Hạ Hiểu Lan xuống lầu thì thấy Cố Tư Nhan đang cúi đầu dùng chân nghịch một cành cây. Chà đạp nửa ngày, lại nhặt cành cây vứt vào thùng rác. Hạ Hiểu Lan tưởng nàng đợi chán, đến gần mới phát hiện Cố Tư Nhan đang nhìn quanh, như có điều gì đó bất an.
"Tư Nhan, chờ lâu không?"
"A, không có, không có! Hạ tỷ tỷ, em đến trả lại tiền cho tỷ."
Cố Tư Nhan lấy ra 5 tờ tiền lớn, các cạnh đều thẳng thớm không hề nếp gấp, gia giáo của đứa bé này xem ra không tồi, so với cô chị họ Chu Thành thì, cô em Cố thật đáng yêu quá thể.
Hạ Hiểu Lan không nói không nhận tiền, giúp lúc khẩn cấp thì không có vấn đề, nàng vẫn là học sinh, bí mật đưa tiền cho Cố Tư Nhan học sinh cấp 2 này, Cố gia sẽ không cảm kích nàng. Không thể tùy tiện chiều con nhà người ta, cho Cố Tư Nhan tiền tiêu cũng không được, mời Cố Tư Nhan ăn cơm thì ngược lại được.
"Em vừa tan học đã đến đây? Chị mời em ăn cơm rồi về nhé."
Cố Tư Nhan lo lắng lắc đầu, nàng bụng đầy tâm sự đã hiện hết lên mặt, Hạ Hiểu Lan có muốn làm như không thấy cũng không được. Cô bé thì có tâm sự gì, lẽ nào là bạn học bị bệnh nặng lắm?
Hạ Hiểu Lan chỉ có thể suy đoán vậy.
"Bạn em thế nào rồi, không có bệnh gì nghiêm trọng chứ?"
Cố Tư Nhan rất hốt hoảng, "Tỷ nói Hà Giai ạ? Bạn ấy không sao, chỉ là bị đau bụng. Hạ tỷ tỷ, em về trước..."
Hạ Hiểu Lan cảm thấy kỳ quái.
Cố Tư Nhan vừa muốn lên xe chạy, Hạ Hiểu Lan thêm một câu "Đi đường cẩn thận", Cố Tư Nhan bỗng phanh xe lại, lại còn từ trên xe đạp ngã xuống.
Cô bé này, rốt cuộc là đang hoảng sợ cái gì?
Hạ Hiểu Lan vội nâng nàng dậy, còn chưa kịp mở miệng thì Cố Tư Nhan đã bắt đầu khóc:
"Hạ tỷ tỷ, em gặp phải chuyện rắc rối rồi, em thấy tỷ rất thông minh, tỷ có thể giúp em không?"
Hạ Hiểu Lan bảo nàng từ từ nói, Cố Tư Nhan thật đúng là vừa bỏ được câu nệ đã liều mạng ngay, đưa cho Hạ Hiểu Lan một quả bom lớn —— Cố Tư Nhan nói Hà Giai, chính là bạn học nữ đi bệnh viện hôm đó, không phải bị đau bụng, mà là mang thai!
Hà Giai giống Cố Tư Nhan học sơ trung, kết quả kiểm tra ra có thai cả hai đều sợ, bác sĩ biết các nàng là học sinh, còn phải báo cho gia trưởng, Hà Giai mượn cớ đi vệ sinh, tự ý bỏ trốn khỏi bệnh viện.
Hà Giai van xin Cố Tư Nhan không được nói với thầy cô, cũng không được nói với gia trưởng.
Lúc đó Cố Tư Nhan cũng hoảng loạn vô cùng, Hà Giai vừa khóc nàng liền đồng ý, nhưng hai ngày này lại chịu áp lực tâm lý rất lớn. Tuy mang thai là Hà Giai, nhưng Cố Tư Nhan làm gì cũng thấy tinh thần hoảng hốt.
Không thể nói với thầy cô, cũng không thể nói với gia trưởng, vậy thì có thể nói với ai?
Hạ Hiểu Lan cũng coi như may mắn đúng lúc, hào quang học bá của nàng quá chói mắt, theo Cố Tư Nhan thì nàng có thể giải quyết mọi khó khăn, hơn nữa hôm đó Hạ Hiểu Lan còn thấy Cố Tư Nhan với Hà Giai đi bệnh viện… Hôm nay Hạ Hiểu Lan quan tâm hơn hai câu, Cố Tư Nhan liền không nhịn được mà nói hết bí mật này ra!
Cố Tư Nhan không phải đang bán đứng bạn tốt, nàng chỉ đang muốn được giúp đỡ.
Hạ Hiểu Lan thật sự bị sốc, nhưng lúc này không thể quát mắng Cố Tư Nhan.
"Không có xét nghiệm sai chứ? Chuyện này mà không nói với gia trưởng, các em chuẩn bị làm thế nào? Hà Giai với em là bạn học, các em mới mười mấy tuổi, lẽ nào Hà Giai muốn bỏ học về nhà sinh con?"
Mấy câu hỏi liên tiếp của Hạ Hiểu Lan càng khiến Cố Tư Nhan rối hơn.
Bỏ học về nhà sinh con?
Cố Tư Nhan tiếp nhận giáo dục là phải học hành chăm chỉ, bỏ học khi đang học sơ trung chuyện này Cố Tư Nhan trước giờ chưa từng nghĩ đến. Giúp Hà Giai lừa gạt gia trưởng và thầy cô, hình như cũng không được, bụng Hà Giai sẽ ngày càng lớn lên, sớm muộn cũng có ngày không giấu được.
Hạ Hiểu Lan không hỏi chi tiết, chỉ nói cho Cố Tư Nhan mấy chỗ mấu chốt, bảo nàng tự suy nghĩ:
"Tuổi các em còn quá nhỏ, bất kể đưa ra quyết định gì, về sau cũng không thể gánh nổi trách nhiệm, bây giờ em nghe lời Hà Giai, không phải đang giúp nàng, mà là khiến tình hình của nàng càng thêm tồi tệ… Nếu nàng có thể thành thật với bố mẹ, có thể sẽ bị đánh bị mắng, nhưng cuộc đời của nàng sau này ít nhất có thể không đi trật quỹ đạo quá nhiều."
Cố Tư Nhan có vẻ đã bị thuyết phục, lẩm bẩm nói:
"Mẹ Hà Giai dữ lắm, nhất định sẽ đánh chết bạn ấy, Hà Giai mà không đi học thêm thì tốt rồi, đáng sợ!"
Lớp học thêm?
Hạ Hiểu Lan có chút cảnh giác, Hạ Tử Dục chẳng phải đang mở lớp học thêm sao, nghe Chu Thành nói quy mô cũng không nhỏ. Chẳng lẽ lại là cùng một lớp học thêm?!
...
"Kiến Hoa, chúc mừng cậu!"
Hạ Tử Dục mở tờ báo ra, trên mặt là niềm vui thật lòng.
Trên báo có một bài đưa tin, đưa tin về sinh viên Vương Kiến Hoa của trường Đại học Kinh Sư, dẫn theo các bạn sinh viên khác cùng nhau mở lớp học thêm, vừa giúp các học sinh trung học khát khao tri thức, lại rèn luyện cho các sinh viên của Đại học Kinh Sư sắp trở thành thầy cô giáo, toàn bộ lớp học thêm đều không lấy lợi nhuận làm mục tiêu, việc thu phí học thêm là để trợ cấp cho những "thầy giáo" tham gia giảng bài này, những việc làm của Vương Kiến Hoa là điển hình cho sinh viên thời đại có tư tưởng linh hoạt, tự mình dựa vào kiến thức đã học để kiếm sinh hoạt phí, giảm bớt gánh nặng cho đất nước, đây là một sự thử nghiệm một hình thức mới… Bài viết toàn những lời khen ngợi dành cho Vương Kiến Hoa, bài viết như thế, đương nhiên là xuất phát từ ngòi bút của Vương Quảng Bình.
"Tử Dục, lớp học thêm này vốn dĩ là ý tưởng của cậu, cũng là do cậu tổ chức, tớ chỉ là tham gia giúp chút ít thôi."
Vương Kiến Hoa thật không dám nhận.
Anh biết tại sao bài viết này xuất hiện, nhưng không có nghĩa là anh có thể an tâm tiếp nhận.
Bài viết hoàn toàn không có dấu vết tồn tại của Hạ Tử Dục, mà lại nói lớp học thêm là ý tưởng của Vương Kiến Hoa, Vương Quảng Bình muốn mượn cái này để trải đường, tạo thanh thế cho Vương Kiến Hoa, giúp Vương Kiến Hoa trở thành nhân vật điển hình của sinh viên thời đại, giảm bớt hoàn cảnh khó khăn tuổi tác của Vương Kiến Hoa, để anh có thể phát huy hết tài năng của mình ngay cả khi đang đi học ở trường Đại học Kinh Sư.
Rõ ràng lớp học thêm là Hạ Tử Dục làm ra, bây giờ người hưởng danh tiếng lại là Vương Kiến Hoa.
Hạ Tử Dục giống như tuyệt đối không để ý:
"Lời của chú tôi đồng ý, trước tiên cứ đưa cậu lên, chuyện của tôi thì để sau hẵng nói. Chúng ta là một thể, chỉ khi cậu tốt thì tôi mới tốt được mà! Có mấy bài báo này, việc cậu vào Đảng và ứng cử sau này đều rất thuận lợi… Kiến Hoa, tôi luôn tin rằng cậu sẽ có tầm ảnh hưởng lớn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận