Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 839: Mua nào một khoản xe? (length: 7887)

Hơn nửa đêm đã đến khách sạn Nam Hải ở cảng Xà Khẩu, giống như kẻ trộm vậy.
Tim Cung Dương đập thình thịch, đi theo Lưu Dũng đúng là không thiệt, hắn tuy mất đi công việc ổn định cùng một loạt phúc lợi đi kèm, nhưng cơ hội có được, bạn học nào của hắn sánh bằng?
Có thể tham gia thiết kế trang hoàng cho tửu điếm cấp năm sao, sinh viên vừa mới ra trường đi làm, ai có được chuyện tốt thế này!
Trong đơn vị nhà nước, làm gì cũng phải xét thâm niên, hạng mục kiểu này, không biết đến năm nào mới tới lượt.
Tối khuya, Hạ Hiểu Lan cùng Cung Dương cầm đèn pin đi một vòng khách sạn Nam Hải. Đương nhiên buổi tối có bảo an trông coi, Lưu Dũng xách theo chai rượu cùng vịt quay, vừa chém gió với đội cảnh sát:
"Một đứa là cháu gái ta, đứa còn lại là bạn học của nàng, hai đứa đều là học sinh, không hiểu thầy giáo giao bài tập gì, muốn đi xem công trình, mấy người thấy có gì để xem?"
Thật sự là chẳng có gì để xem.
Tối đen như mực, ngay cả sắt thép cũng bị dọn sạch, công trường này sạch bóng không còn cặn, chỉ chờ trang hoàng, cũng không sợ Hạ Hiểu Lan với Cung Dương ăn trộm cái gì.
Việc thiết lập đội cảnh sát, vẫn là sợ có người phá hoại, cũng lo có người thấy đây là nơi vô chủ, buổi tối chạy vào trong lầu ngủ, rồi sau đó biến nơi này thành nơi sinh hoạt hằng ngày — đặc biệt là ở Bằng Thành, có nhiều người đi làm thuê như vậy, tháng năm ở Bằng Thành, chỗ nào cũng có thể đắp chăn ngủ một giấc.
Khi Hạ Hiểu Lan và Cung Dương đi ra, Lưu Dũng đã say bí tỉ, rượu và vịt quay đều đã hết sạch, đã cùng đội cảnh sát xưng huynh gọi đệ.
Người trong đội cảnh sát than thở với Lưu Dũng:
"Mấy người Hồng Kông đó khó hầu hạ nhất, xây lầu xong bỏ không, lãng phí bao nhiêu tiền? Cứ vài ngày lại có một đám người đến, nói là công ty trang hoàng, một đám dở hơn một đám, chúng ta còn phải đi theo suốt cả hành trình!"
Lòng Lưu Dũng khẽ động, công ty Hồng Kông cũng đang nóng ruột a.
Ba người về chỗ ở, Lưu Dũng làm tuyển tập tác phẩm, từ lúc trang trí phòng cho Khang Vĩ, hắn đã kiên trì chụp ảnh sau khi hoàn công, ban đầu là nhờ người của quán ảnh chụp, sau này tự mua máy ảnh, hắn học mấy thứ này rất nhanh, tự mình chụp cũng ra hình ra dạng.
Lưu Dũng phân nhỏ việc trang hoàng.
Trang hoàng khách sạn, trang hoàng nhà ở, trang hoàng cửa hàng, trang hoàng công sở.
Trong những hạng mục này lại phân ra tinh trang và trang trí đơn giản, khách hàng xem những hình ảnh thực tế này, liên hệ với dự toán trong túi tiền của mình, có thể đại khái hình dung hiệu quả sau khi trang hoàng hoàn tất.
Hạ Hiểu Lan muốn giơ ngón tay cái lên khen cậu nàng, làm tuyển tập tác phẩm là do nàng nói nhưng việc chia nhỏ như vậy, là do chính Lưu Dũng nghĩ ra.
Làm ăn có tận tâm hay không, rõ ràng thể hiện hết.
Thức hơn nửa đêm, Hạ Hiểu Lan cùng Cung Dương trao đổi ý kiến, Cung Dương suốt đêm vẽ hai bức bản phác thảo hiệu ứng, cả ba người đều cảm thấy tràn đầy sức mạnh trong lòng, mới mệt mỏi đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Hạ Hiểu Lan ngáp.
Bạch Trân Châu đến đón nàng, "Tối qua các ngươi làm cái gì vậy?"
"Đừng nói nữa, giống như kẻ trộm bận bịu cả đêm, chúng ta phải đi nhanh về nhanh, giữa trưa còn muốn ăn cơm với người ta."
Hạ Hiểu Lan nói vậy, Bạch Trân Châu liền không hỏi nữa.
Thị trưởng Thang và Bạch Trân Châu cách quá xa, Bạch Trân Châu giao hảo với Hạ Hiểu Lan, không phải là giao hảo với thị trưởng.
Tiểu Vương lái xe đỗ ở bên kia đường, vẫy tay với Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan lập tức vui vẻ: "Anh Vương, sao anh lại đến đây!"
"Cô không phải muốn đến hải quan chọn xe sao, lãnh đạo kêu tôi cùng đi xem."
Việc chọn xe, Hạ Hiểu Lan chưa từng nói qua, Lưu Phân vẫn còn ở Dương Thành, cũng không có cơ hội nói — có lẽ là do Vu nãi nãi nói, Hạ Hiểu Lan cảm thấy Vu nãi nãi có liên hệ với thị trưởng Thang quá thường xuyên, bà cụ kia có ý tưởng của riêng mình đấy.
Hạ Hiểu Lan cũng không làm bộ, kéo Bạch Trân Châu lên xe.
Nàng mang theo vali xách tay bên mình, bên trong đựng 10 vạn tiền mặt.
Hạ Hiểu Lan là lần thứ hai đến hải quan, lần đầu tiên là đi theo Khang Vĩ đến Chu Thành định tặng nàng chiếc xe làm quà sinh nhật, Hạ Hiểu Lan lúc đó cảm thấy phô trương, cũng không muốn Chu Thành tiêu nhiều tiền như vậy, nên từ chối. Hiện tại lần thứ hai đến, cảm xúc bất đồng.
Lần đầu là vào mùa hè năm ngoái, bỏ ra mấy vạn mua xe Hạ Hiểu Lan cũng sẽ thấy xót.
Hiện tại tình hình kinh tế không giống nhau, bảo nàng móc ra mấy vạn, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch kinh doanh sau này, mua một chiếc xe, có thể dùng được vậy thì mua.
Hải quan thu được xe buôn lậu, sẽ bán với giá rẻ.
Những năm 80, có một số người làm giàu chính là nhờ việc buôn bán mấy thứ này, ô tô, TV cùng các loại hàng hóa hút khách khác, hải quan đều có. Có mua được hay không, đều dựa vào bản lĩnh. Có mua được hay không, cùng việc dùng bao nhiêu tiền mua được, sự khác biệt giữa chúng cũng rất lớn.
Tiểu Vương dẫn theo đến còn hơn Hạ Hiểu Lan tự mình đi tìm kiếm vận may.
Vẫn là bãi đậu xe đó, Tiểu Vương thì thầm với người khác một hồi, người tiếp đón mặt đầy tươi cười:
"Hạ tiểu thư, xe thường ngày chủ yếu là phụ nữ lái sao?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Còn có xe khác sao?"
Xe có đắt cũng có rẻ.
Buôn lậu xe là việc lớn, là do số lượng ô tô nhập khẩu hằng năm quá ít, thuế quan lại quá cao, hơn nữa tư nhân không có quyền mua xe, con đường chính quy không mua được xe nhập khẩu, đương nhiên sẽ làm tăng thị trường xe buôn lậu.
Xe này Hạ Hiểu Lan mua được, cũng chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của cơ quan nhà nước.
Giá những chiếc xe đó tầm ba bốn ngàn đô la, thuế nhập khẩu vượt quá 200%, đô la và tỉ giá hối đoái chính thức với đồng tệ khoảng 1:3, một chiếc ô tô 4000 đô la, nhập khẩu vào trong nước, chi phí đã vượt quá 4 vạn đồng tệ, trên cơ sở đó lật lên gấp hai ba lần mới là giá thị trường, còn cụ thể lật lên 2 lần hay 3 lần, thậm chí nhiều hơn lần, hoàn toàn xem độ ưa chuộng của từng loại xe cụ thể trên thị trường… Vì vậy giá xe nhập khẩu rất cao.
Có người nói tăng hạn ngạch nhập khẩu thì sẽ không có xe buôn lậu nữa, nhưng năm 1985 dự trữ ngoại hối của nước Hoa vẫn chưa tới 3 tỷ đô la, chỗ cần dùng ngoại tệ còn rất nhiều, tất cả đều chi vào nhập khẩu ô tô thì sao được!
Suy nghĩ của Hạ Hiểu Lan có chút lan man, người hải quan lại hiểu lầm là Hạ Hiểu Lan không hài lòng những chiếc xe này, đối mặt với câu hỏi của Hạ Hiểu Lan, liên tục gật đầu:
"Có, Hạ tiểu thư mời cô đi theo tôi."
Hạ Hiểu Lan nhìn thấy mấy chiếc tuyết thiết long.
Tuyết Thiết Long CX20, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ở đường phố kinh thành, thị trường xe taxi của kinh thành, có khoảng 100 chiếc, chính là xe tuyết thiết long CX20 được mua vào năm kia, so với các loại xe hình hộp vuông vức hiện tại, tuyết thiết long CX20 đẹp đến quá mức, rất phù hợp với phụ nữ lái... Đương nhiên, ban đầu nó không nằm trong ý định của Hạ Hiểu Lan.
"Ngay cả tuyết thiết long cũng có."
Hạ Hiểu Lan thực sự rất kinh ngạc, loại xe này ở trong nước quá ít, không thông dụng như Vương Miện hay Lam Điểu.
Hải quan thu được một số xe buôn lậu, đa số là xe tay lái nghịch, xe của Pháp lại là tay lái thuận, hoàn toàn phù hợp với thói quen lái xe và quy tắc giao thông của người Hoa, bản thân Hạ Hiểu Lan rất hài lòng với chiếc xe màu đỏ quá bắt mắt, chiếc màu trắng sữa với thiết kế năm cửa, nếu giá cả phù hợp, Hạ Hiểu Lan xem như quyết định.
Chiếc xe này khác với xe Jeep 212, xe Jeep 212 có giá khoảng 4 vạn, chi phí của tuyết thiết long CX20 còn nhiều hơn thế, dù là xe bị hải quan kiểm hàng rồi mới bán ra, nó cũng có đẳng cấp không khác gì Vương Miện, một chiếc Vương Miện có giá hai ba chục vạn đồng tệ, Hạ Hiểu Lan hy vọng người của hải quan đừng quá độc ác.
Tiểu Vương xác nhận nhiều lần: "Muốn mua chiếc này sao?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ mua chiếc này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận