Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 748: Nói quy củ tân lân (length: 8037)

"Mẹ của Hiểu Lan..."
Ngồi trên xe, Quan Tuệ Nga mở đầu câu chuyện, nhưng lại không nói tiếp.
Chu Quốc Bân liếc nhìn nàng một cái, "Ta thấy người ta rất dễ chung đụng, đều nói có thể cùng nhau nuôi con trai của ngươi, ngươi còn không hài lòng?"
Quan Tuệ Nga trợn mắt nhìn hắn, "Phi, ngươi không thấy xấu hổ mà để Chu Thành ăn bám? Ta đang nói, mẹ nàng ấy không giống với ta nghĩ, dọc đường đi ta đều lo lắng, sợ mẹ Hiểu Lan là kiểu người hay hối hận, may mà không phải!"
Tuy lời không nhiều, nhưng giao tiếp bình thường thì không có vấn đề gì.
Nói tiếng phổ thông mang theo giọng Dự Nam rất nặng, Quan Tuệ Nga cũng cảm thấy không sao. Những cái đó là thứ yếu, chính yếu vẫn là xem người.
Quan Tuệ Nga sợ Chu Quốc Bân không hiểu, đặc biệt lấy ví dụ:
"Ta chỉ sợ giống người kia, giống vợ của Vương Quảng Bình, thì khó ở chung lắm!"
Nhiễm Thục Ngọc ấy mà, thích qua lại với người có chức vụ cao hơn Vương Quảng Bình, hễ có dịp lại ra sức góp mặt vào.
Lại rất dễ bị tổn thương, đặc biệt mẫn cảm.
Lời nói ra khiến người ta cảm thấy nàng đáng thương.
Quan Tuệ Nga sau này được nhắc nhở mới hoàn hồn, đáng thương cái gì, bị xuống làm sao chỉ có Vương Quảng Bình một người. Huống chi còn có người không thể phản lại còn đáng thương hơn Vương Quảng Bình, người khác lại càng đáng thương.
Ngày xưa Nhiễm Thục Ngọc vốn không phải là người giản dị như thế, hôm nay Quan Tuệ Nga nhìn Lưu Phân, lại càng bất bình thay cho người ta. Nhà nước sẽ phát lại tiền lương cho Vương Quảng Bình, nhà họ Vương làm sao cũng không đến mức nghèo khổ như vậy. Nói nữa, mẹ Hiểu Lan một người phụ nữ nông thôn ly hôn còn có thể không ngừng vươn lên, Nhiễm Thục Ngọc muốn ở nhà làm bà nội trợ, gặp cảnh khốn cùng cũng đáng.
"À, đúng rồi, Vương Quảng Bình sao lại thực sự bị xử lý về lịch sử đảng?"
Chu Quốc Bân gật đầu, "Năm ngoái đã có lệnh từ trên điều xuống rồi, hắn còn không thể không đi sao?"
Quan Tuệ Nga không phải quan tâm chuyện bát quái nhà người khác, là vì hôm nay thấy Lưu Phân lộ vẻ cảm xúc, nhớ tới con trai của Vương Quảng Bình và Hạ Hiểu Lan suýt nữa đã thành đôi.
Nàng có chút tự đắc nghĩ, tính mình rất dễ ở chung, nếu lúc trước Hạ Hiểu Lan thật sự nên duyên với Vương Kiến Hoa, Nhiễm Thục Ngọc làm sao có thể dễ đối phó? Hừ, chỉ nhà họ Vương một chút là đẩy con dâu tương lai ra chịu trận, chọn nhà họ Vương thì xui xẻo! Không nói đến chuyện khác, Nhiễm Thục Ngọc nhất định sẽ bắt nạt Lưu Phân đến chết, khác hẳn với sự thông tình đạt lý của bà.
Chu Quốc Bân thấy bà nhà mình khó hiểu có chút tự hào.
Đàn bà mà, thật là khó hiểu.
Nói chung, hôm nay gặp mặt thông gia tương lai, cả quá trình tương đối hài lòng. Lưu Phân có chút suy nghĩ cũng không lạ, không che giấu, thẳng thắn nói ra, như thế còn có thể thương lượng.
Về phần Hạ Đại Quân?
Ngay cả Hiểu Lan cũng không nhận người đó, Quan Tuệ Nga lại càng không thèm để vào mắt cái loại người thân thích ấy!
...
Muốn chiêu đãi hàng xóm, không chỉ đơn giản là một câu nói.
Hạ Hiểu Lan nhận được sự chỉ dẫn của bà Vu, bận rộn hai ba tiếng, nhào bột hấp rất nhiều bánh bao nhân thịt bò, rồi ở trong con hẻm này, từng nhà gõ cửa mang bánh bao đến, mỗi bánh to bằng nắm đấm, còn phải dựa theo số người trong nhà mà đưa, ít nhất phải thành đôi, thà đưa nhiều còn hơn thiếu. Nhà nào có bao nhiêu người, hỏi tổ dân phố là biết.
"Bác Triệu ơi, bánh bao tự làm, bác nếm thử, cho ý kiến hương vị nhé."
"Thím Dương ơi, tối sau thím có rảnh không, đến nhà ăn bữa cơm rau dưa nhé?"
Hàng xóm nhà Hạ Hiểu Lan nhận được gần một trăm cái bánh bao, chứng tỏ không sai biệt lắm có một trăm người sẽ đến.
Cứ tính một trăm người, cũng phải đủ mười mâm, mà để làm mười mâm đồ ăn, Hạ Hiểu Lan không tiếc tiền, chỉ tiếc mình và Lưu Phân vất vả. Hạ Hiểu Lan nói muốn thuê đầu bếp ở tiệm cơm, hoặc là làm ở tiệm rồi mang đồ ăn về.
Bà Vu bảo nàng đừng vội:
"Con cứ chờ đi, chắc chắn sẽ có người đến."
Một trăm cái bánh bao nhân thịt bò đưa ra ngoài có hiệu quả gì? Hai năm nay, cải cách mở cửa đã thay đổi thói quen của mọi người so với thời kỳ khan hiếm vật tư trước kia.
Đừng thấy Hạ Hiểu Lan gia lặng lẽ chuyển đến, vẫn có người sau lưng nói bóng gió nhà nàng keo kiệt, khó gần. Hạ Hiểu Lan muốn làm rầm rộ mời khách, láng giềng hám của rẻ cũng chẳng có mấy ai. Sáng sớm hôm sau, đã có người tới xem nhà Hạ Hiểu Lan.
Có người xách một túi đậu xanh nhỏ đến.
Có người bỏ lại con gà.
Có người mang một miếng thịt muối tới.
Đỗ đũa phơi khô, dưa muối tự làm, bác Triệu nuôi chim ở nhà bên cạnh còn mang một mớ trứng vịt muối đến.
"Lòng đỏ trứng quả nào quả nấy đều chảy dầu, dùng để ăn cháo thì tuyệt cú mèo!"
Bác Triệu vừa nói vừa chép miệng, "Bánh bao vị thật sự ngon, nhà cô đúng là chịu khó bỏ thịt."
Nói xong liền muốn đi, không cho Hạ Hiểu Lan có cơ hội từ chối, bà Vu gọi ông lại: "Bác Triệu này, bác là người sống lâu năm ở đây, xin hỏi bác chuyện này, trong xóm nhà ai làm được đồ ăn?"
"Thằng Cốc ấy làm được lắm, còn mang theo vài đệ tử, khu này nhà ai có việc hiếu hỉ đều nhờ thằng Cốc. Cô muốn mời nó đến, bàn ghế cũng không cần lo, thằng Cốc tự có đủ dụng cụ."
Bác Triệu miệng nói "thằng Cốc", thật ra năm nay đã gần năm mươi, đâu phải thằng Cốc gì, nhà lại ở ngay đầu hẻm, Hạ Hiểu Lan có đưa bánh bao đến đó.
Đến trưa thì Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân cùng nhau mang đồ ăn ra dọn dẹp, hễ nhà nào nhận bánh bao thịt bò nhà Hạ Hiểu Lan đều có chút đáp lễ. Một đống đồ lộn xộn, chưa chắc đã dùng được hết khi mời khách ăn cơm, nhưng có những thứ dùng được, như con gà trống to vật vã, lại mua thêm một con nữa thì cũng coi như một món ăn.
"Thấy chưa, đâu phải ai cũng đến ăn uống miễn phí đâu. Chờ cô mời Cốc sư phụ đến, ông ấy sẽ giúp cô lên kế hoạch mua những món gì, cứ tiết kiệm một chút, mời một bữa cũng tốn không bao nhiêu tiền."
Cứ động tí là làm 10 mâm đồ ăn, nhà nào mà kham nổi?
Đâu phải ai cũng kiếm tiền giỏi như Hạ Hiểu Lan, láng giềng mỗi nhà góp một chút, đến ăn cơm không phải là làm chủ nhà sạt nghiệp, chỉ là lấy chút náo nhiệt thôi.
"Được dạy bảo rồi."
Quan hệ qua lại có quá nhiều kiến thức phải học, mỗi thời đại đều có đặc sắc riêng, Hạ Hiểu Lan lại học thêm được một phương pháp mới.
Nàng đi mời Cốc sư phụ giúp nấu cơm, Cốc sư phụ không hề từ chối, đích thân đến xem nhà nàng có những nguyên liệu gì, hỏi Hạ Hiểu Lan muốn đãi khách theo tiêu chuẩn nào, sợ Hạ Hiểu Lan không hiểu, ông còn giải thích cho nàng:
"Cứ thêm nguyên liệu có sẵn vào là được, ví dụ như nhà cô có người tặng đậu xanh, mua thêm ít xương, là có thể nấu một nồi canh đậu xanh lớn. Trong canh đều có vị thịt, tự nhiên sẽ ngon."
Cốc sư phụ cho là tiết kiệm chi phí.
Hạ Hiểu Lan không quá phô trương, bào ngư vi cá thì không có, nhưng mấy món thịt thì vẫn được.
Phải làm sao cho mọi người ăn ngon, lại phải dùng hết nguyên liệu mà láng giềng mang đến, Cốc sư phụ nghĩ thầm, thì ra như lời người khác truyền, nhà này đúng là không thiếu tiền. Làm đầu bếp không sợ làm đồ ăn ngon, có nguyên liệu tốt, dở mấy cũng có chút hương vị. Cốc sư phụ chỉ sợ có mỗi rau dưa, mà chủ nhà lại muốn làm ra một bữa tiệc cao cấp, vậy ai làm cho được!
Bác Triệu xách lồng chim đi xem người chơi cờ:
"Tôi đã bảo rồi mà, nhà có căn cơ có quy củ chứ không phải mới phất lên đâu, mọi người cứ yên tâm?"
Hai ông già đang chơi cờ trợn mắt nhìn, rõ ràng là bác Triệu quan tâm hàng xóm mới nhất, ăn bánh bao nhân thịt bò xong lập tức thay đổi giọng điệu, thế sao bác không lên trời luôn đi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận