Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 196: Chu Thành, ta đối tượng thế nào (777 phiếu thêm canh) (length: 8571)

Không muốn một đệ tử tham gia thi đại học?
Đây là một chuyện nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Hạ Tử Dục bất quá là nhìn thấy Triệu Cương mới tạm thời nảy ra chủ ý, vốn dĩ nàng nên chọn dùng thủ đoạn kịch liệt hơn, nếu Triệu Cương cũng làm được, cũng đỡ cho nàng lại phải tìm người khác.
Với thành tích của Hạ Hiểu Lan, không cho người ta tham gia thi đại học, đây là cắt đứt tiền đồ của người ta.
Triệu Cương con ngươi đảo một vòng, "Loại chuyện này rủi ro quá lớn, ta sẽ không làm."
Hạ Tử Dục cười cười, "Sau khi xong chuyện, ta sẽ gửi một phần tiền mừng cho Triệu lão sư ôm được mỹ nhân về, trở thành rể hiền nhà họ Tôn. Không có chứng cứ thì nói làm gì, Triệu lão sư rất nhanh sẽ thấy được chút thành ý của ta thôi."
Hạ Tử Dục cũng không nhiều lời với Triệu Cương.
Trong tay nàng còn cầm 5000 đồng tiền, rút ra 500 đồng bỏ vào trong một cái phong thư, từ khe cửa phòng túc xá của Triệu Cương nhét vào.
500 đồng tiền Hạ Tử Dục còn không để vào mắt, Trương Ký một tháng kiếm còn nhiều hơn thế này. "Trương Ký" chính là con bò sữa tiền mặt cung cấp tiền hoạt động cho Hạ Tử Dục, mặc kệ nàng muốn làm gì, thì cũng luôn cần tiền để mở đường. Bây giờ thật sự là có nhiều người xem thường hộ cá thể, nhưng ai lại xem thường "Đại đoàn kết" chứ? Triệu Cương làm giáo viên tại Nhất Trung huyện, một tháng lương chỉ mấy chục đồng, những đồng chí nữ có điều kiện kém hơn thì không thích, hắn lại bám lấy Tôn Điềm, chẳng phải là bị ma quỷ ám ảnh, muốn dựa vào hiệu trưởng Tôn để được cất nhắc sao?
Đàn ông muốn theo đuổi phụ nữ, phải chịu khó bỏ tâm tư, bỏ thời gian, còn phải chịu bỏ tiền!
Hạ Tử Dục quyết định giúp Triệu Cương một tay.
Hắn bây giờ có thể dễ dàng lấy được 500 đồng, tự nhiên sẽ muốn lấy được nhiều hơn nữa.
Chỉ cần Hạ Hiểu Lan không thể tham gia thi đại học, Hạ Tử Dục không ngại dùng bao nhiêu tiền. Nàng cũng không thể đặt hết hy vọng lên người Triệu Cương, trước khi đi, Hạ Tử Dục cùng ba nàng nói chuyện một hồi:
"Những cách vòng vo trước kia không thể bắt được Hạ Hiểu Lan, muốn trực tiếp và có hiệu quả hơn, kiên nhẫn đợi mấy tháng, chờ nàng giảm cảnh giác rồi chúng ta sẽ ra tay."
Hạ Trường Chinh có chút sợ, "Tử Dục, chuyện Trương Nhị Lại bị xử án không thời hạn, con nói có phải do những lời đồn đại gây ra không."
"Không phải đã nói là do Trương Nhị Lại biển thủ công quỹ số lượng lớn nên mới bị trừng phạt sao? Hắn là gặp thời điểm bị nghiêm trị mà thôi, lại đợi thêm mấy tháng khi mà cao trào nghiêm trị đi qua, những tên côn đồ trên đường lại sẽ bắt đầu hoạt động. Không cần giết người phóng hỏa, chỉ cần làm Hạ Hiểu Lan không thể tham gia thi đại học, tỷ như làm gãy tay của nó, thì làm sao mà viết chữ được?"
Hạ Tử Dục nói một cách thoải mái, Hạ Trường Chinh chỉ có thể gật đầu.
Hạ Tử Dục không quá yên tâm về năng lực làm việc của ba ruột mình, còn nhấn mạnh vài câu: "Không nên trực tiếp tiếp xúc với người cần tìm, dùng bao nhiêu tiền cũng được, chuyện này người trong nhà chúng ta không được tự mình ra mặt xử lý."
Người trong nhà đương nhiên đáng tin hơn, ví dụ như cậu của nàng là Trương Mãn Phúc, nhưng người nhà đi làm thì sợ việc bại lộ sẽ lôi cả Hạ Tử Dục vào.
Hạ Tử Dục không muốn mình phải mang tiếng xấu.
Ngày mùng sáu Tết, Hạ Tử Dục cùng Vương Kiến Hoa mua vé xe lửa đi Cáp tỉnh.
Cha mẹ của Vương Kiến Hoa đang bị đưa xuống nông trường cải tạo ở phía bắc Cáp tỉnh, đó là vùng đất rét mướt, môi trường tự nhiên vô cùng gian khổ, so với những ngày tháng khó khăn của Vương Kiến Hoa ở thôn sông lớn thì gian nan hơn không biết bao nhiêu lần. Ăn thì gần như có thể miễn cưỡng no bụng, mặc thì không cần phải nói, vô cùng tồi tệ, hơn nữa còn thiếu thuốc men, bệnh nặng bệnh nhẹ cơ bản đều phải dựa vào sức chống chịu... Mẹ của Vương Kiến Hoa từ trước đến giờ chưa từng chịu khổ như vậy, ở nông trường vài năm, mỗi năm đều có nửa năm là đổ bệnh.
"Chúng ta mang thêm ít quần áo cùng một vài loại thuốc thường dùng đi, anh đi thăm hỏi, coi như là an ủi bác trai và bác gái, bọn họ nhất định sẽ vượt qua được giai đoạn gian nan này."
Hạ Tử Dục cũng đang khuyến khích Vương Kiến Hoa.
Vương Kiến Hoa nhìn Hạ Tử Dục chuẩn bị đủ loại đồ vật, lại càng cảm thấy nàng tốt.
Nếu như nói trước đây Hạ Hiểu Lan đã giúp Vương Kiến Hoa có được lòng tự tin, thì Hạ Tử Dục cổ vũ chính là bằng những thứ bỏ ra một cách chân thật. Điều kiện gia đình nhà họ Hạ như thế nào thì Vương Kiến Hoa nào có thể không biết, một quán ăn vặt vẫn là cha mẹ Hạ Tử Dục giấu giếm gia đình, cùng cậu mợ của Hạ Tử Dục hợp tác kinh doanh, tiền kiếm được chia đều hai nhà, người nông thôn trọng nam khinh nữ, Hạ Tử Dục còn có một em trai còn đang học tiểu học, Hạ Trường Chinh cùng Trương Thúy kiếm được tiền có thể chia cho con gái bao nhiêu chứ?
Vương Kiến Hoa nắm tay Hạ Tử Dục:
"Cha mẹ em nhất định sẽ thích chị."
Vương Kiến Hoa cam đoan, cha mẹ anh nhất định sẽ thích Hạ Tử Dục.
Chu Thành cũng nghĩ như vậy.
Vợ hắn tốt như thế, ba mẹ hắn thấy người thật chắc chắn sẽ thích. Cả Tết Nguyên Đán Chu Thành chỉ có được nửa ngày nghỉ ngắn ngủi, không gặp được Hạ Hiểu Lan, buổi tối hắn lo lắng đến nỗi ngủ không yên.
Đặc biệt là sau tết, lão Phương của Tam Doanh đưa người yêu mà hắn đang hẹn hò đến đơn vị, một tiếng "Tẩu tử" của đám lính trong Tam Doanh vang lên khiến lão Phương vui mừng muốn lên tận trời xanh. Người này đặc biệt thích bị người ta nịnh nọt, còn dẫn bạn gái đến trước mặt Chu Thành một vòng:
"Phỉ Phỉ, vị này chính là doanh trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội chúng ta, Chu Thành."
Lão Phương rất đắc ý, đối tượng của hắn là Cao Phỉ năm nay 24 tuổi, gia đình đều làm trong ngành y, Cao Phỉ cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học y khoa, đang ở bệnh viện thực tập. Điều kiện gia đình của Cao Phỉ cũng không tệ, bản thân cũng không hề xấu xí, mặc kệ là trình độ hay bề ngoài đều ổn, là cô gái mà lão Phương từng xem mắt có điều kiện tốt nhất, bản thân Cao Phỉ cũng có tình cảm với quân nhân, lần đầu gặp mặt đã rất hài lòng về lão Phương.
Lão Phương nếu không so sánh với Chu Thành thì cũng được coi là một thanh niên tài tuấn trong quân đội.
Nhưng hắn đắc ý quá mức, đem Cao Phỉ - người mà tình cảm còn chưa vững chắc dẫn đến trước mặt Chu Thành.
Cao Phỉ không dám tin, "Anh mới có bằng đó tuổi, đã làm doanh trưởng rồi sao?"
Chu Thành đối với người phụ nữ khác không có chút hứng thú nào, trong đầu toàn là vợ của mình, cho có lệ một tiếng "Tẩu tử", liền bước chân dài rời đi. Lão Phương cho rằng Chu Thành bị đả kích, Cao Phỉ lại cảm thấy rất mất hứng.
"Cái tên Chu Thành này cũng kiêu ngạo thật đấy."
"Người trẻ tuổi chẳng phải đều kiêu ngạo sao, hắn chỉ là ghen tị ta có thể tìm được một người bạn gái tốt như vậy, Phỉ Phỉ, em phải giúp anh nở mày nở mặt ra!"
Lão Phương vui sướng lộ rõ trên mặt, thẳng thắn khen ngợi, Cao Phỉ cũng mỉm cười.
Lão Phương chỉ chuyên tâm gây dựng sự nghiệp nên mới chậm trễ đến bây giờ, Cao Phỉ biết trước đây có không ít người giới thiệu đối tượng cho lão Phương nhưng anh đều không đồng ý, có thể nói cô là đối tượng đầu tiên của lão Phương. Đàn ông 30 tuổi chính là thời điểm vàng, Cao Phỉ cũng rất hài lòng về lão Phương.
Cô chỉ muốn tìm một sĩ quan, người nhà liền giới thiệu cho lão Phương, chẳng phải là vừa gặp mặt đã thành công sao?
Chỉ là vốn cho rằng lão Phương đã đủ ưu tú, sau khi thấy Chu Thành, Cao Phỉ lại có chút tiếc nuối. Lão Phương 30 tuổi làm doanh trưởng, còn Chu Thành thì còn chưa đến 21 tuổi... Cao Phỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Thành, đây mới thực sự là quân nhân ưu tú a.
Cô ta như lơ đãng hỏi: "Doanh trưởng Chu còn trẻ như vậy, chắc vẫn chưa có bạn gái nhỉ?"
Lão Phương bĩu môi, "Ai biết được, nghe nói là hẹn hò với một người ở nơi khác, hay gửi đồ cho Chu Thành lắm, bất quá tất cả mọi người chưa từng thấy mặt thật."
Nơi khác?
Chu Thành như vậy, có thể đến phiên tìm phụ nữ ở nơi khác sao?
Cao Phỉ là người kinh thành, gia thế không tầm thường, bản thân điều kiện cũng tốt, nên không quá thích những người ngoại tỉnh. Bất quá cô không nói điều đó trước mặt lão Phương, bởi vì lão Phương cũng là người ngoại tỉnh, đây là điều duy nhất Cao Phỉ không hài lòng.
"Chu Thành thì sao, anh ta là người ở đâu?"
Câu hỏi của Cao Phỉ luôn xoay quanh Chu Thành, lão Phương có chút không vui, sao lại quan tâm Chu Thành như vậy? Đến cùng thì ai mới là bạn gái a?
Dẫn Cao Phỉ đến gặp Chu Thành quả là một nước cờ dở, lão Phương đắc ý vênh váo, quên mất Chu Thành được yêu thích đến mức nào. Mấy cô nàng kia tìm mọi cách để đến trước mặt Chu Thành, hắn thì ngược lại, tự mình đưa bạn gái đến trước mặt Chu Thành... Lão Phương thật muốn tự tát cho mình hai cái!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận