Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1142: Dây thường xuân danh giáo (length: 8448)

Người nhà họ Tống có người phản đối chuyện hôn sự này!
Không cần Hoắc Trầm Chu nhắc nhở, Hạ Hiểu Lan đã sớm biết rõ sự thật này.
Ý của Hoắc Trầm Chu, nàng muốn giúp Hoắc Trầm Chu làm Thang Hoành Ân dịu giọng, hai bên đạt được đồng minh lợi ích, ngược lại Hoắc Trầm Chu sẽ giúp nàng và Lưu Phân ngăn chặn người nhà họ Tống, để Lưu Phân yên ổn làm phu nhân thị trưởng, Hạ Hiểu Lan cũng có thể thuận lợi lên chức cán bộ cao cấp nữ?
Vẻ mặt Hạ Hiểu Lan nghiêm túc:
"Giám đốc Hoắc, ông có thể đã hiểu lầm một chuyện, việc mẹ tôi và chú Thang có thể kết đôi hay không, là chuyện của hai người họ. Còn chuyện tôi có thể hợp tác với ông không, phải xem sự hợp tác của đôi bên có thể cùng nhau khai thác tài nguyên hay không, nếu ông thấy được năng lực của tôi, tôi cũng tin tưởng vào nhân phẩm của ông, thì mới có cơ sở hợp tác. Hai chuyện này không thể gộp chung, mà có một tiền đề chung, đó chính là tôi sẽ không gây tổn hại đến lợi ích của chú Thang!"
Hoắc Trầm Chu cho rằng nàng còn trẻ thì dễ lừa sao?
Cho dù Hạ Hiểu Lan thật sự chỉ coi Thang Hoành Ân là cái đùi vàng, hoàn toàn không có tình cảm với người lớn, nàng cũng biết rõ cái gì có thể làm cái gì không thể.
Ôm đùi vàng cũng có chú ý, một bên dựa vào đùi vàng làm giàu, một bên khác lại kết bè với người ngoài đi tổn hại lợi ích của đùi vàng? Cái này là cái gì, đây là đồ hai mặt, là ngu xuẩn!
Hoắc Trầm Chu nhìn nàng hồi lâu, dường như không phân biệt rõ được Hạ Hiểu Lan là giả vờ thông minh hay thật sự ngốc nghếch.
Ngược lại còn rất tự tin.
Chẳng lẽ việc Thang Hoành Ân công bố quan hệ với Lưu Phân, Hạ Hiểu Lan liền cho rằng mọi chuyện đều không thay đổi gì sao?
Nếu Hạ Hiểu Lan không tìm đồng minh trong nhà họ Tống, đợi đến lúc các phòng cùng nhau ra tay, nhất định sẽ đá Lưu Phân ra khỏi người Thang Hoành Ân.
Hoắc Trầm Chu lắc đầu, "Lời hôm nay cô nói tôi sẽ không so đo với cô, đợi đến khi cô hối hận có thể đến tìm tôi, vẫn còn một lần cơ hội đổi ý. Hạ Hiểu Lan, sau này cô sẽ phát hiện ra tôi đối với cô là có thiện ý, người nhà họ Tống dễ nói chuyện như tôi không có nhiều đâu."
Hoắc Trầm Chu nói xong thì lên xe.
Lưu Dũng muộn một bước xuống lầu liền thấy bóng lưng:
"Cái tên khốn họ Hoắc kia có phải lại định lừa con không? Ta đã nói không có chuyện tốt như vậy, rõ ràng mình có tiền không kiếm lại muốn không công cho chúng ta, thì ra là định kéo chúng ta xuống nước, làm thị trưởng Thang đồng ý dự án của hắn."
Chuyện này không phải là lần đầu tiên gặp phải.
Trước đây tên Lưu Thiên Toàn người Hồng Kông cũng từng như vậy, Lưu Thiên Toàn đã gian lận trong hợp đồng, làm Lưu Dũng bây giờ đối với mọi hợp đồng và hiệp nghị đều tràn ngập cảnh giác.
Hoắc Trầm Chu chẳng qua là đổi một phương pháp, bản chất vẫn là giống như chuyện của Lưu Thiên Toàn.
Nhưng người như tên béo Lưu có thể không qua lại, thì với Hoắc Trầm Chu này lại nhất định phải qua lại.
Làm thị trưởng quả thật rất uy phong, nhưng cũng rất vất vả. Nguy cơ ẩn nấp ở những nơi không nhìn thấy được, không chỉ phải tự mình chống lại dụ dỗ, mà người bên cạnh cũng phải thanh tỉnh... Lưu Dũng có chút đắc ý, thị trưởng Thang hợp với A Phân cho thấy ông ta có con mắt tinh tường, anh trai và con gái của A Phân đều rất thanh tỉnh, sẽ không dùng quyền thế của thị trưởng Thang để đổi lợi ích, người khác thì chưa chắc.
Hạ Hiểu Lan cười, "Hắn không phải là người thứ nhất, cũng không phải người thứ hai. Hiện tại chỉ có một mình Hoắc Trầm Chu nhảy ra, chỉ có thể coi là nhà họ Tống đang thăm dò, nếu mọi người nhà họ Tống đều giống như Hoắc Trầm Chu vậy..."
Hạ Hiểu Lan không nói hết lời.
Nếu mọi người nhà họ Tống đều như Hoắc Trầm Chu, trách sao Tống lão không cho bọn họ động vào trung tâm quyền lực.
Có thể hiểu được Tống lão, người thi hành ý của Tống lão, vẫn nên giống Thang Hoành Ân thì hơn.
Lưu Dũng nắm chặt nắm đấm.
Hắn có thể không đồng ý muội muội mình cùng thị trưởng Thang, là do anh trai sợ muội muội bị bắt nạt.
Nhưng khi hai người đã có tình ý với nhau, Lưu Dũng cũng không thể ép buộc chia rẽ được.
Hắn khó khăn lắm mới chấp nhận sự thật này, bây giờ lại có người nhà họ Tống muốn phản đối, Lưu Dũng cảm thấy rất tức giận, nếu người nhà thị trưởng Thang phản đối thì còn có thể có lý do, người nhà họ Tống dựa vào cái gì mà phản đối chứ?
Lưu Dũng thật không hiểu nổi đám người này nghĩ gì.
"Cậu ơi, cháu muốn qua Kim Sa Trì xem thử, cậu có đi không?"
Lưu Dũng muốn mua nhà ở Kim Sa Trì, cũng rất quan tâm đến tiến độ xây dựng, "Đi thôi, cùng đi."
Hoắc Trầm Chu tuy rằng thâm sâu khó lường, nhưng trong việc xây dựng và nghiệm thu khách sạn Nam Hải thì không cố tình làm khó dễ, đại công trình này hoàn thành Lưu Dũng xem như nhẹ người. Về phần chuyện Đường Nguyên Việt nói trang hoàng văn phòng, Lưu Dũng tuy đã đáp ứng muốn đến xem hiện trường, nhưng vẫn phải đợi sau khi Hạ Hiểu Lan rời khỏi Bằng Thành mới đi.
Theo Hạ Hiểu Lan đến Kim Sa Trì, nhìn thấy những căn nhà gần đường cái đều đã có hình dạng cơ bản, Lưu Dũng không kìm được khen ngợi:
"Hiểu Lan, tiến độ này nhanh quá ha!"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "May mà có thầy Mao trông nom."
Những người có địa vị như Mao Khang Sơn sau khi về hưu được mời trở lại thì cũng chỉ là làm "Cố vấn", tuổi tác và thâm niên của ông không cần đích thân chạy ra hiện trường.
Nhưng Hạ Hiểu Lan muốn khai thác bất động sản, lão gia tử vẫn thương yêu tiểu đồ đệ, sợ Hạ Hiểu Lan vay hơn chục triệu mà thất bại thì nửa đời còn lại sẽ phải kiếm tiền trả nợ, thật sự là mắt cũng không hề chớp lấy một cái, từ đầu đến cuối đều ở lì trên công trường Kim Sa Trì.
Hạ Hiểu Lan không xúc động cũng khó.
Nghe nói làm đồ đệ của Mao Khang Sơn sẽ có không ít phiền phức, đến bây giờ Hạ Hiểu Lan vẫn chưa thấy phiền phức đâu, mà lại toàn chiếm tiện nghi.
"Thầy ơi, thầy vất vả rồi."
Hạ Hiểu Lan hận không thể đấm bóp vai cho lão Mao, Mao Khang Sơn ghét bỏ ra mặt: "Chẳng phải bảo đầu năm đã muốn đi nước ngoài sao, bản thân cô tính toán thế nào rồi?"
"Trong khoa hỏi con có ý gì, con chỉ muốn đi nước Mỹ thôi."
Hạ Hiểu Lan cảm thấy chỉ là làm sinh viên trao đổi, thời gian có một năm, trường nào cũng không quan trọng, chỉ cần là ở nước Mỹ——cô chủ yếu là muốn tìm thân nhân cho bà Vu, tiện thể xem có thể kiếm một mớ đô la ở nước Mỹ về không.
Mao Khang Sơn bị thái độ tùy tiện của cô làm cho râu vểnh hết cả lên, trên bàn có mấy đốt mía, không biết ai đã để, răng của Mao Khang Sơn lại không nhai nổi nên vẫn chưa ăn, đúng lúc ông cầm lấy đánh vào Hạ Hiểu Lan: "Một tấc thời gian một tấc vàng, cô cứ tùy tiện như vậy, ra nước ngoài chẳng phải là lãng phí một năm sao? Hai mươi tuổi đầu là thời gian vàng để học hành, trí nhớ tốt; còn chưa có vướng bận chuyện gia đình... Cô muốn tức chết tôi!"
Mao Khang Sơn bỏ mía xuống.
Đánh chết thì cũng không có ai thừa kế y bát, không biết có thể đi đâu tìm một tân quan môn đệ tử đây.
Mà Hạ Hiểu Lan lại là bà chủ của Khải Hàng, ông cũng không thể trước mặt công nhân đánh mắng cô ầm ĩ được.
Tuy rằng mọi người đều đứng xa xa, Mao Khang Sơn vẫn phát hiện có người lén nhìn.
Hạ Hiểu Lan bị Mao Khang Sơn mắng thì hơi xấu hổ, cô liên tục nói muốn học hành thật tốt, nhưng dù gì thì bản tính người làm ăn cũng chiếm thế thượng phong. Cái gọi là cố gắng của cô, là chuyên chú hơn so với người bình thường, chứ không thuần túy như tâm tư của những người lão đại như Mao Khang Sơn này.
"Thưa thầy, con sai rồi, con sẽ về nghiên cứu lại, tranh thủ để khoa chọn cho con một trường có chuyên ngành kiến trúc tương đối giỏi."
Mao Khang Sơn ném mía lên bàn, "Còn đợi cô nghiên cứu? Mọi việc xong xuôi rồi! Tôi đã liên hệ với chủ nhiệm khoa của các cô, chọn xong trường cho cô rồi, cô cứ đến đại học Cornell của Mỹ đi!"
Hạ Hiểu Lan nuốt một ngụm nước bọt, "Thật sự làm được ạ?"
Thấy vẻ mặt của cô như nhặt được món hời, Mao Khang Sơn có chút bất ngờ: "Cô biết đại học Cornell sao?"
Sao lại không biết.
Một trong tám trường danh tiếng thuộc nhóm Ivy League ở Mỹ, không nổi tiếng ở trong nước bằng Harvard hay Yale, nhưng giá trị lại rất cao. Harvard và Yale Hạ Hiểu Lan vốn cũng không nghĩ đến, Bộ Giáo Dục nếu muốn đưa sinh viên trong nước đến những trường như vậy giao lưu thì đã có thể đi rồi, vậy đi du học nước ngoài chẳng phải rất dễ sao, đại học Cornell dù ở trong nước không nổi tiếng bằng, nhưng khoa Kiến trúc của nó ở Mỹ có tầm ảnh hưởng rất lớn, là một trường đại học công nhận chuyên ngành có tiếng:
"Thưa thầy, trường này có khó vào không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận