Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1090: Vì yêu dũng cảm một lần (length: 8324)

Chẳng qua vì sao đối phương không đuổi Viên Hàn đi mà vẫn để lại hắn ở cơ quan tại kinh thành?
Được người ta tạo điều kiện cho, Viên Hàn lại nhắm đến con gái của lãnh đạo, nếu đổi lại là Hạ Hiểu Lan xử lý thì chắc chắn sẽ khiến kẻ tâm thuật bất chính như Viên Hàn không thể nào lật người được.
Nghĩ đi nghĩ lại, có thể đây là do mỗi người có một cách nghĩ khác nhau.
Chu Văn Bang muốn điều Viên Hàn đi nơi thật xa, tránh để hắn ở lại kinh thành gây khó chịu.
Không chừng vị lãnh đạo đơn vị kia lại muốn kìm kẹp Viên Hàn ngay dưới mắt, khiến hắn không có cơ hội ngóc đầu lên chăng?
Viên Hàn bị ép đến nóng nảy, chắc chắn phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế, chọn tới chọn đi lại tìm đến cái tên ngốc Chu Di.
Hạ Hiểu Lan mà là đàn ông thì cũng phải thấy đau hết cả trứng.
"Bác cả, vợ trước của hắn tự dưng bị ly hôn, chắc chắn biết rõ bộ mặt thật của Viên Hàn, nếu không bác tìm chị ấy để tìm hiểu tình hình đi, dù sao cũng cần có người khuyên nhủ Chu Di tỷ, con thấy vợ trước của Viên Hàn có lẽ giúp được chuyện đó."
Chu Văn Bang như có điều suy nghĩ:
"Con nói đúng đấy. Hiểu Lan, bác gái con đôi khi ăn nói không lọt tai, con đừng để bụng nhé, sau này con gả cho Chu Thành, chúng ta đều là người một nhà cả, người một nhà có mâu thuẫn thì cũng thôi, lúc mấu chốt phải đứng về một phía... Đây là lời giáo huấn của ông nội đối với mấy anh em chúng ta, bác cũng nói lại với con, bác cả cảm ơn con đã hết lòng nghĩ kế!"
Chu Văn Bang là một người đặc biệt nghiêm túc, Hạ Hiểu Lan gặp ông hai lần, chỉ qua cách nói chuyện có thể thấy được nhân đại này có quan niệm khá là chính trực.
Ông nói không sai, người một nhà thì "răng với môi còn có lúc xô xát", bác cả Tưởng Hồng cũng có đủ loại toan tính nhỏ nhặt, không tự nhiên nên thường hay nói móc người khác.
Nhưng có Chu Văn Bang quản, Tưởng Hồng rốt cuộc cũng không có tâm địa quá ác độc.
Chu Di cũng vậy, trước đây từng gây rắc rối cho Hạ Hiểu Lan, song chuyện này khác hoàn toàn với việc Hạ Tử Dục muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Hạ Hiểu Lan còn chưa đến mức ai có nửa điểm đắc tội là muốn đuổi cùng g·i·ế·t t·ậ·n, nàng có thù tất báo, nhưng không phải là Đại Ma Vương mang đầy lệ khí.
Với những người như Chu Di thì có thể trừng phạt nhẹ để cảnh cáo, còn thấy đối phương cả đời hủy hoại thì có hơi quá.
"Bác, con cũng mong Chu Di tỷ có thể tốt; bác nếu có chuyện gì cần giúp cứ việc sai bảo một tiếng."
Kết giao hai tháng thì có thể thích bao nhiêu?
Cảm giác giống như là sợ bản thân nhiều năm nay bị dồn nén nên càng đến cái tuổi nổi loạn, càng bị cha mẹ không cần quan tâm cái gì thì càng muốn phản kháng đến cùng.
Cách nói của Chu Văn Bang Hạ Hiểu Lan rất tán thành, nếu nàng gặp phải cô con gái như Chu Di chắc cũng hận không thể bắt về đánh gãy chân.
Nhưng bây giờ không thể đánh, phải dùng biện pháp dụ dỗ mới được, không thể cứ dồn Chu Di hết sức về phía Viên Hàn.
Lời này Hạ Hiểu Lan lại khó mở miệng, nên đã sớm thương lượng với Quan Tuệ Nga, lúc này cứ để Quan Tuệ Nga khuyên bảo. Quan Tuệ Nga là em dâu, Chu Văn Bang sẽ không cãi nhau với cô, lời cô nói còn có thể lọt tai.
Ở trên giường bệnh, Tưởng Hồng nằm thẳng đơ.
Đồ nghiệp chướng không nghe lời, khiến bà ta mất hết mặt mũi, dường như ngay cả bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều đang nhìn bà ta mà cười nhạo.
Nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự lo lắng... Chu Di chưa bao giờ tự mình đi xa cả!
...
Chu Di trước giờ chưa bao giờ tự mình đi xa.
Nàng cùng đám bạn bè ở kinh thành ăn chơi lêu lổng, ngoài kinh thành thì mấy nơi khác ở Hoa Quốc đều bị nàng khinh thường.
Trong mắt đám người của Chu Di, cứ ra khỏi nội thành là đến "nông thôn".
Bên ngoài kinh thành tự nhiên tất cả đều là người tỉnh khác, tất cả đều là nông dân, trước đây các nàng cũng đã đối xử với Hạ Hiểu Lan như vậy.
Sau này tất nhiên đã bị người ngoại tỉnh kiêm nông dân Hạ Hiểu Lan cho ăn một vả đau điếng, Chu Di cũng tỉnh ngộ được đôi chút, không dám dễ dàng trêu chọc Hạ Hiểu Lan. Cũng từ Hạ Hiểu Lan, Chu Di phát hiện ra người ngoại tỉnh cũng có người rất ưu tú, vậy dựa vào đâu Chu Thành có thể tìm Hạ Hiểu Lan mà nàng tìm Viên Hàn thì lại đáng tội không thể tha?
Chu Di mua một tấm vé tàu rồi lên xe, nhìn kinh thành dần dần thu nhỏ lại và biến mất trong khung cửa sổ, tâm trạng của Chu Di cũng hết sức phức tạp.
Mẹ nàng nhất định là đang tức điên rồi.
Bố nàng chắc có lẽ sẽ dùng những thủ đoạn quá đáng hơn để đối phó Viên Hàn.
Nàng vất vả lắm mới dũng cảm được một lần, không thể giữa đường mà bỏ cuộc được.
Viên Hàn có năng lực mà lại không được trọng dụng, bố nàng trực tiếp đẩy người ta trở về quê, đối với Viên Hàn quá không công bằng... Nếu nàng cũng từ bỏ Viên Hàn, thì Viên Hàn phải chôn chân ở cái nơi nhỏ bé cả đời mất.
Nàng phải bảo vệ Viên Hàn!
Chu Di mặc kín áo trên người, tạm thời bỏ trốn nên đâu còn lo lắng chuyện mua vé giường nằm nữa.
Lên tàu là đi, nàng chỉ có một vé đứng.
Chu Di còn chưa từng nếm qua loại khổ này, trên xe lửa đủ loại người, mùi hôi thối khó ngửi.
Nào là mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi hôi miệng, lại còn có trẻ con ị đùn trong khoang, Chu Di bịt miệng lại, sao lại có người dơ dáy thế này chứ? Còn có người mang theo bánh to và dưa muối lên xe ăn, trời chưa đến tháng mười, ban ngày nhiệt độ không thấp, để lâu trong khoang xe cũng chỉ là mấy món này biến chất chậm đi chút thôi, người dân thường ai cũng có "trí tuệ" sống cả.
Nhưng "trí tuệ" sống của người dân thường và cuộc sống hàng ngày của Chu Di quá xa nhau, nàng căn bản chưa từng trải, thấy người khác mang trứng vịt muối ngâm lâu đến thối cũng thấy kinh tởm muốn ói.
Nàng thật sự không ăn gì cả, chỉ cầm cự bằng nước.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc xuống tàu, sợ bố nàng gọi người đến bắt nàng ở nhà ga nên một đường né tránh, theo địa chỉ Viên Hàn từng nói trước đó để tìm đến.
Chu Di không hề hay biết, cái lúc nàng nhẫn nhịn những mùi hôi khó ngửi trên xe lửa, quyết tâm thề sống ch·ế·t phải bảo vệ người mình yêu thì nhà họ Viên lại đang ở trong một bầu không khí áp suất thấp.
Nhà Viên Hàn có mẹ goá và hai người chị gái.
Ai cũng không giúp được gì cho anh ta cả, học hành công tác, tất cả đều do Viên Hàn tự mình phấn đấu.
Người này quả thật có vài phần bản lĩnh, có thể nắm chặt mọi cơ hội không buông tay, cuối cùng từ một nơi nhỏ bé được điều lên kinh thành.
Đáng tiếc còn chưa kịp thi triển tài năng thì anh ta đã đi sai đường, bị chính vị lãnh đạo đã từng xem trọng anh chán ghét.
Vừa mới qua lại với Chu Di, nhà họ Chu đã có những hành động sấm sét, trực tiếp trói buộc Chu Di, công việc của anh ta thì bị đẩy về quê – Viên Hàn tất nhiên không phục, anh ta không đồng ý với việc anh ta và Chu Di cũng thế, dựa vào cái gì mà muốn động đến công việc của anh?
Trên đời này nào có nhiều chuyện hợp tình hợp lý đến thế, anh ta oán Chu Văn Bang ra tay quá độc ác mà lại không nhìn ra sai lầm ở bản thân.
Trong quá trình kết giao với Chu Di, Viên Hàn vốn đã không ngay thẳng.
Nếu thực sự muốn tốt cho Chu Di, không phải đợi ly hôn rồi mới nói cho cô biết, mà là ngay khi Chu Di vừa biểu lộ hảo cảm và ý muốn theo đuổi thì Viên Hàn đã phải nói cho Chu Di thân phận đã kết hôn của mình, có lẽ Chu Di sẽ còn kiêu ngạo hơn không thèm bám lấy anh ta ấy chứ!
Viên Hàn cũng đang suy nghĩ lại những sai lầm của mình, sau khi trở lại quê báo cáo thì chỉ có mẹ và hai cô chị gái lải nhải oán hận.
Họ đều trông mong Viên Hàn được hiển vinh cả!
Viên Hàn từ nhỏ đã dễ khiến người ta yêu thích, lớn lên lại đoan chính, đầu óc thông minh, vừa nhìn là biết có tiền đồ.
"Con tự nói có nắm chắc thì mẹ mới đuổi cái con sao chổi kia đi, đây là nắm chắc hả? Con trai của mẹ ơi, con bị cô thiên kim tiểu thư ở kinh thành đùa giỡn rồi, nó căn bản là--"
Viên Hàn người cao to vạm vỡ, mẹ anh ta tự nhiên cũng không phải dạng nhỏ bé gì.
Mẹ Viên lải nhải nói được nửa câu thì nghẹn họng lại, bởi vì chưa từng thấy Chu Di nên cũng không biết dùng lời nào để hình dung.
Chị cả của Viên cau mày, "Em trai bị người ta lừa thảm thì không thể cứ tính thế được, dù thế nào cũng phải làm cho nhà họ Chu chịu trách nhiệm, bắt nhà họ Chu cho một câu trả lời!"
Viên đại tỷ hơn ba mươi tuổi và mẹ Viên như cùng một khuôn đúc ra, người nhà họ Viên ai cũng đều có tướng mạo giống nhau.
Cả nhà đang chỉ trích nhà họ Chu quá đáng thì bỗng nhiên cửa nhà bị người ta đập bang bang.
"Viên Hàn, đây là nhà Viên Hàn đúng không? Tôi tìm Viên Hàn, mấy người mở cửa ra..."
Viên Hàn vội vàng ra mở cửa, một Chu Di bộ dạng nhếch nhác lao vào lòng anh, vẻ mặt kinh hoàng, khóe mắt còn mang theo nước mắt: "Viên Hàn, em đến tìm anh đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận