Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1126: Tranh cường háo thắng lại nhân phẩm vững vàng (length: 8576)

"Ta không nhảy, ta đi xuống từ đường chính nhanh một chút, các ngươi men theo bên cạnh mà xuống, chúng ta sẽ hội hợp ở chân dốc."
Chu Thành buông tay Khang Vĩ ra.
Điều Đan Du Quân lo lắng chính là điều Chu Thành lo lắng.
Trước kia, Chu Thành cảm thấy nhân phẩm Khương Nghiên không tệ.
Nhưng thời điểm này, những gì Khương Võ biểu hiện ra bên ngoài đều là mặt tốt, lại thêm với việc cũng đã hai năm không lui tới với Khương Nghiên, ai biết Khương Nghiên đã biến thành dạng gì.
Giờ phút này, hắn cũng hoài nghi Khương Nghiên cố tình đi theo, cả sự việc từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy, chỉ để dụ bọn họ đến cái nơi quỷ quái này, để Khương Nghiên tiện xuống tay với Hiểu Lan.
Dù có chuyện gì xảy ra, cũng có thể nói là ngoài ý muốn.
Chu Thành tay dựa vào con dao găm để chống đỡ, mượn cây cối ở trên sườn núi để chạy nhanh xuống dưới.
Leo dốc thì dễ mà xuống dốc lại khó, người không linh hoạt chắc chắn không thể xuống được, ngay cả Chu Thành còn chạy loạng choạng, Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh có thể xuống được, còn Đan Du Quân và Tiểu Vưu thì không thể xuống được.
Mặt Tiểu Vưu đã trắng bệch vì sợ.
Nếu không phải do nàng kêu bậy, lợn rừng đã không bị kinh động, Hạ Hiểu Lan cũng không trượt chân mà mất thăng bằng.
Thiệu Quang Vinh định mắng nàng hai câu, nhưng lại đứng tại chỗ tự tát mình hai cái.
Mắng Tiểu Vưu cũng vô dụng, tất cả đều là do đầu óc hắn bị kích động, đang yên đang lành lại đòi dẫn theo một cô gái xa lạ đi ra ngoài. Khang Vĩ cũng muốn chửi thề một tiếng, Đan Du Quân thì đứng ở bên cạnh quan sát, hắn còn muốn giữ chút phong độ, không nhịn được đá vào cái mồm lắm chuyện của Thiệu Quang Vinh một cái:
"Đợi khi nào tìm thấy Hiểu Lan tẩu tử rồi lại tính sổ, nhanh lên chúng ta đi men theo đường vòng xuống dưới."
Trong rừng toàn là lợn rừng nằm ngổn ngang, lóc nhóc còn sót lại mấy con heo con, vài con lợn rừng lớn thì đều đã bị Chu Thành và Khương Nghiên đánh chết, lúc này chẳng ai còn tâm trạng mà để ý đến mấy miếng thịt heo nữa.
Đan Du Quân đỡ Tiểu Vưu dậy, "Đi thôi, chúng ta cũng giúp tìm người, góp chút sức lực."
Chuyện này không phải lỗi của Tiểu Vưu, Đan Du Quân vẫn đang tự kiểm điểm chính mình, bởi vì muốn xem Khương Nghiên định diễn cái trò gì, mà từng bước từng bước dẫn đến sự cố hiện tại. Nếu Hạ Hiểu Lan có mệnh hệ gì, Đan Du Quân không dám tưởng tượng hậu quả.
Mấy người nhanh chóng tìm địa thế tương đối bằng phẳng để chạy xuống.
...
Trong lòng Chu Thành rất hoảng loạn.
Thực tế thì ngọn núi họ đi săn thú này không quá cao, hắn lại đang đi thẳng xuống theo đường Hạ Hiểu Lan và Khương Nghiên cùng nhau lăn xuống khe núi, nơi mà hai người lăn qua nhất định sẽ có cỏ bị đổ cây bị gãy, để lại dấu vết dễ nhận thấy, Chu Thành sẽ không tìm sai hướng.
Hắn phải giữ thăng bằng, đi chậm một chút.
Nhưng một chút thời gian cũng không được chậm trễ, trước sau sẽ không quá năm phút.
Sườn núi không quá dốc, Chu Thành chủ yếu sợ Hạ Hiểu Lan sẽ bị cành cây và cọc gỗ làm tổn thương đến mắt, cũng sợ nàng sẽ va vào những tảng đá lồi ra mà bị thương.
Trong lòng hắn rối bời vừa áy náy vừa bực bội.
Hắn và Khương gia chắc là khắc nhau, thấy Khương Nghiên đưa tài liệu cũng không nên bị dao động, vậy thì sẽ không cùng Khương Nghiên kết bạn một lần nữa.
Như vậy dù có đến ngọn núi đi săn thú, thì cũng chỉ là mấy người vui đùa.
Khương Nghiên quá hiếu thắng, kích thích mọi người muốn đi đánh lợn rừng nên mới phát sinh sự cố như vậy — điều mà Chu Thành sợ nhất chính là việc này không phải ngoài ý muốn mà là đã được sắp xếp trước!
Nếu như là Khương Võ — Khi chưa thấy Hạ Hiểu Lan bình an vô sự thì Chu Thành đã lường trước tất cả những kết quả xấu.
Trước mắt hắn chỉ còn con đường xuống núi, không thể chứa được bất cứ điều gì khác nữa.
Cuối cùng, hắn đã nhìn thấy bóng người ở phía trước.
Hạ Hiểu Lan ngồi bệt dưới đất, một tay che đầu.
Còn Khương Nghiên thì nằm dài dưới đất không dậy nổi, cả hai người đều lăn xuống khu vực giảm xóc của khe núi, cảnh này đích thực là ngoài dự kiến của Chu Thành.
Vừa nãy, hắn đã nghĩ đến rất nhiều tình huống xấu, nếu Hiểu Lan có chuyện gì, hắn sẽ tự tay đâm chết anh em Khương gia. Hắn không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào là do ngoài ý muốn, đại đa số những chuyện ngoài ý muốn đều là do người sắp đặt cả!
Nhưng cảnh trước mắt thì...
"Chu Thành! Ta không sao!"
Hạ Hiểu Lan thì không có chuyện gì, khi lăn xuống đã nghĩ mình xong đời đến khi lăn xuống khe núi mới phát hiện bản thân chỉ bị quần áo cọ rách, đầu hơi choáng, có đau lưng chút ít, còn lại không bị tổn thương gì, Hạ Hiểu Lan còn nghi ngờ mình là con cưng của vị diện — nào có cái con cưng của vị diện nào, rõ ràng là Khương Nghiên đã che chở cô ấy khi lăn xuống, nghĩ đến đây, Hạ Hiểu Lan ở trong lòng Chu Thành sắc mặt có chút cổ quái.
Chu Thành từ mất mà lại có được, hết lần này đến lần khác xác nhận Hạ Hiểu Lan không có việc gì, cũng không muốn để nàng đứng dậy, chỉ ôm chặt nàng.
"Em đừng vội đứng lên, cứ ngồi nghỉ ngơi một chút."
Hạ Hiểu Lan chỉ Khương Nghiên, "Anh xem cô ta kìa, hình như ngất đi rồi, vừa rồi khi ngã xuống cô ta chủ động nắm lấy em, em còn nghi ngờ người này cố tình, ai ngờ cô ta lại tốt bụng lấy thân làm đệm cho em."
Nếu không phải vì Khương Nghiên đánh vào đầu gối của Hạ Hiểu Lan bằng báng súng, thì cô loạng choạng mấy cái cũng vẫn có thể đứng vững được, chính cái khoảnh khắc đó đã làm cho đầu gối Hạ Hiểu Lan run lên.
Khương Nghiên nắm lấy cơ hội đó, không để cô ấy ngã chết mà lại còn bảo vệ cô ấy cẩn thận?
Nếu đổi lại là Hạ Hiểu Lan cũng chưa chắc làm được chuyện hào phóng như vậy.
Cô ấy sẽ không thấy chết mà không cứu, cũng không hy sinh bản thân để cứu người khác, Hạ Hiểu Lan từ trước đến giờ không hề che giấu rằng mình là người ích kỷ... Ngược lại, Khương Nghiên lại là một người vị tha sao?
Tâm tình Hạ Hiểu Lan vô cùng phức tạp.
Chu Thành cúi người xuống thăm dò hơi thở của Khương Nghiên, rồi lại thấy cẳng chân cô ấy uốn cong một cách kỳ lạ, tay hắn sờ hai lần.
"Cô ấy ngất đi rồi, cẳng chân hình như bị gãy xương, thật sự là cô ấy đã cứu em sao?"
Sự thật hiển nhiên đã bày ra trước mắt, Chu Thành vẫn còn phải hỏi Hạ Hiểu Lan để xác nhận, đủ thấy Khương Võ đã để lại cho Chu Thành bóng ma tâm lý lớn đến mức nào.
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Ta không sợ bụng dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, lần này thực sự là Khương Nghiên đã cứu ta, cô ấy là người đã từng được huấn luyện quân sự, còn ta thì chỉ là một người bình thường, nếu không có cô ấy đứng sau để làm chậm lực va chạm cho ta, ta ngã sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều."
Vậy là Khương Nghiên đã cứu cô.
Vì sao Khương Nghiên lại muốn cứu cô?
Chỉ cần bảo hộ không được tận tâm như vậy, Hạ Hiểu Lan bị ngã gãy tay hay hủy dung cũng là điều hết sức bình thường, mà ai cũng không thể phủ nhận rằng đó là một tai nạn.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Chu Thành, Hạ Hiểu Lan nhanh chóng nắm chặt tay hắn:
"Chuyện Ngụy Quyên Hồng em không muốn có lần thứ hai, em cảm tạ Khương Nghiên đã cứu em, nhưng không thể vì cảm kích mà em lại nhường anh ra đi được, anh cũng không phải là một món đồ em dùng để cảm ơn cô ấy."
Chu Thành xoa đầu nàng, "Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy, anh xem chân Khương Nghiên một chút, phải cố định vết thương của cô ấy trước đã, còn phải làm cáng nữa, đợi Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh men theo đường vòng xuống dưới, chúng ta sẽ khiêng cô ấy trở về."
Chuyện này có lẽ thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Nghe tận tai Hiểu Lan nói là Khương Nghiên đã hết sức cứu mình, Chu Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đây là âm mưu của Khương Võ, sẽ không để Hiểu Lan có cơ hội sống sót, hắn đã có chút cả kinh rồi.
Cẳng chân Khương Nghiên biến dạng rất quái dị, hắn sờ sờ thấy hình như không phải gãy xương nghiêm trọng lắm, vết thương cũng không quá tệ. Hắn bẻ gãy vài cành cây rồi dùng nó cố định lại chân bị thương cho Khương Nghiên, sau khi chạm vào chân đau của Khương Nghiên, cơn đau làm cô nhíu mày tỉnh lại.
Thấy Chu Thành đang sơ cứu cho mình, đầu Khương Nghiên vẫn còn rất choáng, khi nhìn thấy Hạ Hiểu Lan ngồi bên cạnh mở to mắt nhìn mình, Khương Nghiên hừ một tiếng rồi quay mặt sang một bên.
Hạ Hiểu Lan hắng giọng, "Khương Nghiên, cảm ơn cô!"
Khương Nghiên cuối cùng cũng nhìn cô, "Cô là người yếu, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu."
Hạ Hiểu Lan không cùng Khương Nghiên cãi nhau, người ta vừa mới ngã gãy chân, mồm cô mà còn thốt ra mấy lời chua ngoa nữa thì lần sau có té chết cũng đáng đời, điểm này thì Hạ Hiểu Lan vẫn ý thức được.
Chu Thành giúp Khương Nghiên xử lý vết thương, cùng Hạ Hiểu Lan xé quần áo trên người ra thành dải làm cáng, bốn người Khang Vĩ mới men theo đường vòng xuống đến nơi.
Khi thấy Hạ Hiểu Lan hoàn hảo không có chút sứt mẻ nào, mà người lại bị gãy chân là Khương Nghiên, Khang Vĩ giấu không nổi vẻ kinh ngạc trên mặt — Cảnh tượng này hoàn toàn trái ngược với những gì hắn tưởng tượng!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận